[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

___________________

Năm Thái Nguyên thứ sáu.

Đêm khuya trong quân doanh, thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng binh lính đang luyện võ, sắc trời âm trầm như muốn nhỏ ra mực.

Trong túi thơm có một đống bùa bình an và một khối Thanh Khê. Mấy thứ này còn vương hương thơm thoang thoàng của bạch đàn và ngải cứu.

Tuyên Giác hơi kinh ngạc nhìn Thanh Khê trong bàn tay.

Thật đúng là bị nàng tráo rồi. Thanh Khê chỉ là tên để hợp với Thanh Loan điểu mà thôi, kỳ thật là một khối nam thạch màu ngăm đen. Cũng không biết dùng cách gì, khối Thanh Khê này được khắc thành hình thuông dài, có chút giống với ve ngọc nàng đã khắc, trọng lượng cũng tương tự, mới bị nàng tráo được, đến giừo hắn mới biết.

Ngoài ra... Tuyên Giác vân vê bùa bình an do Nhĩ Ngọc vẽ, phát hiện đây vốn là một quẻ tượng, phía sau nàng tự tay vẽ mấy hình thù khác nhau, chính diện là dòng chữ nhỏ thể lệ.

Trông tựa như lời âu yếm của ánh trăng.

Thượng ký thượng hai cân dầu!

Đêm nay chiều nào, gặp lương nhân này!

Tuyên Giác kinh ngạc, ngẫm nghĩ một chút, trong lòng chợt động.

Nhĩ Ngọc lên chùa hỏi quẻ?

Lại mở thư Thanh Loan điểu mang tới ra. Giấy viết thư là loại nàng thường dùng, có hoa văn mình mây chìm. Thư được viết bằng kiểuchữ khải nhỏ:

“Triển Tín Giai nói: “Gặp được người trời ắt sẽ trong xanh.”...”

Câu trên quá mức phong tình, không giống phong cách cửa nàng. Quả nhiên lật sang trang thư thứ hai liền lộ nguyên hình, là do nàng tình cờ nghe được nên sao chép lại. Sau đó nói một đống chuyện lông gà vỏ tỏi khác nhau, cố gắng chọn mấy chuyện Tuyên Giác quan tâm.

“Trưởng tỷ chàng an thai ở ngoại ô kinh thành, tỷ phu chàng theo sau chăm sóc, ta ngẫu nhiên gặp được một lần, thấy tâm tình tỷ ấy không tệ, người cũng mượt mà hơn chút.

Sư tỷ trở về Tần thị, tìm chỗ chôn cất huynh trưởng của tỷ ấy, sau đó tỷ ấy chôn cất Điền Kươg lão phu nhân gần mộ phụ thân và huynh trưởng.

Trên triều ngày càng loạn, Phụ hoàng ngày nào cũng xụ mặt xuống, thương xuyên nghị sự đến nửa đêm.

Bên ngoài Vị Ương cung hàn mai đã có nụ, năm nay hoa nở rất sớm, không biết kịp không, nếu chàng về lúc mai nở thì thật tốt...”

Tuyên Giác im lặng xem thư, khóe môi cười nhẹ, hắn có thể tưởng tượng được dáng vẻ của nàng khi đang nói chuyện với trưởng tỷ, hay là vẻ u sầu của nàng khi nhận được thu của Giang Châu Tư, hoặc là dáng vẻ lo lắng khi thấy Phụ hoành vất vả, thêm cả dáng vẻ nàng ngắm nhìn hàn mai trong Vị Ương cung.

Xem hết, đến phần cuối thư, Tuyên Giác vừa đọc vừa nhướng mày, chút lại nhíu mày.

Nàng như là do dự, viết xong một lần bôi đen xóa đi, lại cân nhắc bổ sung: "Ta lên chùa rút thăm hai lần, cả hai lần đều khác nhau. Quẻ đầu tiên giống như trên, là quẻ thượng, còn quẻ còn lại là quẻ hạ, cực hung, ta không dám lấy, thôi thì viết cho chàng xem.

Ký văn: Kiếp trước nhất định là nhân duyên, nữ tài mạo, nam khí phách. Nhưng sai lầm từ Bắc Hương, hiện tại không thể đoán dò.”

Kiếp trước kiếp này phảng phất như hiện lên trên giấy, Bắc Hương vẫn như cũ, ít ngày nữa sẽ về.

Ở Vọng đô, gió tuyết gào thét ngày đêm.

Hồng mai bên ngoài Vị Ương cung còn chưa kịp nở, không chịu nổi gió lớn, bị gió tuyết thổi lung lay, đã có mấy cành bị gãy, bê trên có rất nhiều nụ đang chớm nở.

Diệp Trúc thấy đáng tiếc, nhặt lên cắm vào trong bình sứ màu trắng.

Tạ Trùng Tự dựa vào nhuyễn tháp sau bình phong, vẻ mặt u sầu, trên tay là chiến báo ở biên quan, sắc mặt ngày càng khó coi, vạn bất đắc dĩ thở dài: "Thật đúng là bị Cố Cửu Băng chiêu hàng. Hai vạn hùng binh Biện Châu a.”

Việc liên quan đến quốc sự, Diệp Trúc một chữ cũng không hiểu, không dám lắm miệng, nhưng thấy điện hạ nhà mình mặt ủ mày chau, rất thức thời mắng Tạ Ôn, "A, điện hạ, chỉ mới chiêu hàng Vụ Châu, ai biết sau đó thế nào? Hơn nữa, cho dù Yến quân đầu hàng, Đại Tề ta dám thu đám người đó sao? Già trẻ bọn họ đều ở Yến quốc a.”

Phản địch đầu hàng, người nhà sẽ có hậu quả gì, quả thật không dám nghĩ đến.

Không biết Tạ Trùng Tự nghĩ tới, vẫn đang trầm tư. Nàng nghĩ nghĩ, lẩm bẩm nói: "Không thích hợp.”

Cố Cửu Băng không phải trực tiếp khuyên hàng. Thật nực cười, binh ta đấu trí đấu dũng khó khăn lắm mới chiếm được thành trì, ai quản ngươi là Hoàng đế hay Tướng gia, tưởng nói vào câu là binh ta sẽ đầu hàng ư?

Hắn là dâng lên một kế, thừa dịp ban đêm cho quân vây thành, sau đó sai người lén lút phóng hỏa đốt kho lúa và quân nhu của Yến quân đang ở Biện Châu, lại cho người lên thượng du sông hạ độc. Không phải độc gì nghiêm trọng, nhiều lắm là tiêu chảy, người nóng ran, nhưng mùa đông giá rét chỉ cần chút này đã đủ lấy mạng người.

Tấn công cả ba phía, vốn quân Yến ở Biện Châu có ba vạn quân mã, sau màn này chỉ còn năm ngàn, hắn lại nhân lúc lòng người hoảng sợ xuất hiện, dùng ba tấc lưỡi không xương nói một hồi khiến cho đám binh lính còn sót lại mắt đẫm lệ, không biết ai bắt đầu, lần lượt có người vứt vũ khí xin hàng.

“Hắn có ý đồ gì?" Tạ Trùng Tự nhíu mày nói, "Nếu hắn chỉ muốn toàn thân lui về Yến quốc, thì không cần tốn nhiều tâm sức như vậy. Còn cố tình hiến kế? Thật khuyên hàng được Yến quân? Hắn không sợ người Đông Yến hận hắn sao?”

Tạ Trùng Tự đoán không được ý đồ của lão hồ ly này, nhưng vẫn cảm thấy Tam hoàng huynh đang đùa với lửa. Ngày hôm sau liền khuyên Phụ hoàng phát chiếu chỉ, trong chỉ nói sau khi việc thành nhanh chóng mang Cố Cửu Băng về kinh, không thì tìm cách giết ngay tại chỗ.

Tránh thả hổ về rừng.

Tạ Ôn bên này lấy lệ tiếp chỉ, không nói gì, mang theo Cố Cửu Băng một đường xuôi nam. Trên đường đi vô cùng thuận lợi.

Ngoại trừ lần chiêu hàng ở Biện Châu, mấy lộ tuyến còn lại, Cố Cữu Băng đều lấy lý thuyết phục vạn quân, chưa kể trong quân còn có tướng lĩnh là người của hắn, thấy hắn đến hận không thể đầu hàng nhanh một chút, lấy lòng hắn. Nhưng chúng đều đã nhận được mật thư từ trước, giả bộ kéo dài mấy ngày mới đầu hàng.

Lần này Tạ Ôn thận trọng hơn, không dám để cho Cố Cửu Băng tiếp xúc nhiều với quân binh Đông Yến, bảo hắn hạ lệnh cho quân Yến lui về sau hai mươi dặm.

Cố Cửu Băng đứng ở một bên, rất có tự giác của một tù binh, mấy ngày nay hắn chỉ nói việc chính, chưa từng nhiều lời mấy chuyện khác. Hắn đứng trên tường thành, dõi mắt nhìn quân Yến đang lui quân, vẻ mặt trầm buồn của người tha hương, đến khi quân Yến ra khỏi tầm mắt hắn vẫn đang dõi theo, cũng không biết đang nhìn về hướng nào.

Bỗng nhiên Cố Cửu Băng hỏi: "Tề Hoàng lại hạ ý chỉ, muốn điện hạ âm thầm giết ta?”

Tạ Ôn mấy ngày nay chịu áp lực từ nhiều phía, cố gắng hết sức mới cho thể chu toàn hết thảy, mới có thể đưa Cố Cửu Băng đi khắp các thành ở biên giới, hắn cười cười nói: "Dù sao Cố tướng cũng quá nổi bật."

Cố Cửu Băng: "Xem ra Tam điện hạ bị Tề Hoàng nghi kỵ, không chịu cho ngươi thêm chút trợ lực nào.”

Cố Cửu Băng chỉ là châm ngòi ly gián. Ý chỉ Tạ Sách Đạo không chỉ muốn giết hắn ngừa hậu hoạn, mà còn phòng ngừa Tạ Ôn thả hắn về Đông Yến, về sau thành trợ lực cho Tạ Ôn.

Tạ Ôn bị mấy câu này của hắn làm cho tức giận đến xanh mặt, khoát tay nói: "Cố tướng quá phận rồi. Không cần đem ta ra làm trò tiêu khiển cho ông.”

“Chúng ta khi nào đến Thương Châu?" Cố Cửu Băng trông về phía đường biên giới, nhìn khói báo liên miên không dứt thản nhiên nói, "Thương Châu xem như trạm cuối cùng đi?”

Tạ Ôn sắc mặt khẽ biến, cắn răng nói: "Thương Châu? Không cần đi. Hiện giờ nơi đó có tên họ Thích, không cần phải đi chuốc lấy phiền phức.”

Nhắc đến Thích Văn Lan, Tạ Ôn liền nhớ tới cọc ngầm hắn chôn trong quân, còn có binh lính tướng lĩnh Giang gia. Tất cả đều bị tên họ Thích kia nhổ sạch. Nghĩ đến trong lòng liền đau như cắt.

“Hả?” Cố Cửu Băng cười híp mắt, hắn nhận ra khe hở, muốn châm ngòi li gián, nói mấy câu dụ Tạ Ôn mở miệng. Không ngờ Tạ Ôn ngậm chặt miệng, vẻ mặt căm hận, không muốn nói thêm câu nào.

Gió ở biên quan càng lúc càng lớn, gió lớn phía xa thổi cát mịn bay lên cao.

Trạm cuối cùng của Cố Cửu Băng là Nhạc Thành.

Tạ Trùng Tự biết được tin tức này thì mí mắt nhảy dựng. Nhạc thành cách Thương Châu không đến mười dặm, có thể coi như liền kề. Nếu Tam Hoàng huynh mang Cố Cửu Băng đi Thương Châu gặp Thích Văn Lan đang đóng quân ở đây nhất định sẽ xảy ra chuyện. Nhưng sau khi biết được đoàn người Tạ Ôn đang chuẩn bị về kinh, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Trúc ở một bên khuyên nàng: "Điện hạ, người nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai sẽ còn rất bận rộn. Tối hôm qua người ngủ không an ổn, mệt đến mức nói mớ luôn rồi!” Ngày thường điện hạ ngủ rất an ổn, chưa từng nói mớ.

Tạ Trùng Tự ngạc nhiên nói: "Ta nói cái gì?”

"Nô tỳ ở gian ngoài, nghe không rõ lắm. Chỉ biết điện hạ nói..." Diệp Trúc ấp a ấp úng nói, "Nói cái gì đừng rời Vọng đô, còn nói phía nam loạn lạc chưa định, một người đi lung tung không an toàn... người sẽ không mơ thấy Tuyên đại nhân chứ?”

Tạ Trùng Tự giật mình, lời này nghe rất quen tai, nàng hẳn là đã từng nói qua. Nhưng hình như gần đây nàng không hề nói như vậy, cũng không biết có phải là nói với Ly Ngọc hay không.

Mộng đến rồi đi, nàng cũng không nhớ rõ, bật cười nói: "Ta sao có thể nhớ rõ, vậy cứ xem như giống lời ngươi đoán đi. Được rồi, tắt đèn đi, ta muốn ngủ rồi. Tối nay nếu ta nằm mộng, ta sẽ cố hết sức nhớ kỹ, sáng mai lại báo cho tiểu Diệp Tử nghe, được không?"

Diệp Trúc liếc mắt, thay Tạ Trùng Tự tắt đèn tắt nến, đi ra ngoài gác đêm.

Tạ Trùng Tự ngày thường hiếm khi nằm mộng, nhưng gần đây nàng lo lắng quá độ, ngủ lại ít, hơn nữa ban nãy nghe Diệp Trúc nhắc qua, lúc này nằm trên giường Tạ Trùng Tự mơ hồ có cảm giác người nhẹ hẳn, như bay lên, không biết bản thân đang ở đâu. Hình như cũng là năm Thái Nguyên thứ sáu.

Cũng là một buổi sáng sớm có tuyết rơi, bên ngoài tuyết lông ngỗng đang rơi, mấy bông tuyết to theo gió nhỏ dần, có mấy bông ngoan cố rơi trên áo choàng của nàng, nàng nhẹ tay phủi đi.

Sau đó do dự ngẩng đầu, lo lắng nói: "Nếu không, Ly Ngọc, chàng đừng rời Vọng Đô nữa. Phía Nam loạn lạc chưa định, Thích Tướng quân vừa dẫn binh xuất chinh. Một mình chàng đi không an toàn. Cho dù có ám vệ, cũng khó tránh khỏi nguy hiểm.”

Huống chi người Phụ hoàng phái đi đâu phải là bảo vệ? Rõ ràng là giám sát. Như vậy nếu Ly Ngọc gặp nguy hiểm bọn họ cũng sẽ không cố sức cứu.

Tuyên Giác phất tay áo, thở dài, mặt mày đẹp như tranh vẽ, vẻ mặt hắn nhẹ nhàng hơn một chút, giống như tructs được lớp vỏ ngụy trang, cười cười, ôn hòa nói: "Điện hạ không cần lo lắng.”

Tạ Trùng Tự từ trong mộng phục hồi tinh thần lại.

“A, là năm Ly Ngọc rời kinh đi du ngoạn. Thảo nào khi nghe Diệp Trúc lặp lại mấy câu đó nàng lại thấy quen tai như vậy.”

Lần đó Tuyên Giác tặng nàng ngọc bội song hoàn, tiếp đó nàng lo lắng tiễn hắn rời kinh, một mình buồn bã hồi phủ.

Lúc này Phụ hoàng vừa ban phủ đệ cho nàng, bố cục trang trí bên trong cần nàng định đoạt. Mấy việc này vừa mệt mỏi vừa buồn chán.

Tạ Trùng Tự nhìn ình trong mộng nhận ngọc bội từ tay Tuyên Giác, đến đây nàng cũng không muốn nhìn lại chuyện cũ nữa, đang nghĩ xem làm sao thoát khỏi mộng cảnh, thì thấy bản thân lại lở lửng theo sau Tuyên Giác, cùng hắn rời kinh.

Tạ Trùng Tự nhướng mày thấy thú vị, liền hăng hái hẳn lên, bay tới bay lui ở trước mặt Tuyên Giác, thấy hắn không hề phản ứng gì, hoàn toàn không thấy được nàng, Tạ Trùng Tự tự chơi một lát, thấy buồn chán, liền bay đi trước ngắm nhìn hàng quán bên đường. Cho đến khi Tuyên Giác dừng ngựa dùng bữa, nàng mới trở lại bên cạnh hắn. Nàng ngồi một bên nhìn Tuyên Giác gọi một bát hoành thánh và mấy món chay. Nhìn Hắn cúi đầu ăn bát hoành thánh, Tạ Trùng Tự thích thú chống tay dưới cằm hỏi: “Mùi vị hoành thánh như thế nào? Có ngon không? Ta cũng muốn nếm thử.”

Tuyên Giác đương nhiên không có phản ứng. Vẫn hạ mắt dùng cơm. Hắn trước nay dùng bữa đều từ tốn chậm rãi, tuy ngồi bên quán ven đường náo nhiệt nhưng nàng lại thấy Tuyên Giác như đang ngồi trong phòng bao cao cấp, tư thế ung dung không hề bị âm thanh huyên náo trên đường quấy nhiễu.

Tạ Trùng Tự cười khẽ, nàng hiếu kì đưa tay chọc chọc mặt hắn. Quả nhiên là không chạm được cái gì.

Nàng "A” một tiếng, còn cái trạng: "Quỷ keo kiệt, còn không chịu cho ta đụng một cái.”

Tạ Trùng Tự cứ lơ lửng bay tới bay lui cả ngày, nhưng nàng không hề thấy mệt. Tạ Trùng Tự làm cái đuôi nhỏ theo sau Tuyên Giác, cùng hắn đi khắp nơi, nhìn núi nhìn sông, vô cùng vui vẻ, hài lòng.

Tạ Trùng Tự vui vẻ đến mức quên luôn hiện tại, cũng quên luôn việc cân nhắc lúc Tuyên Giác rời kinh là mang tâm trạng gì.

Chỉ là đơn thuần làm cái đuôi nhỏ theo sau hắn. Nàng nhìn hắn cưỡi ngựa qua rừng sâu, rừng cây sâu, xanh thẳm thỉnh thoảng có ánh nắng chiếu qua tán cây, chiếu lên khuôn mặt như vẽ của hắn, lúc này Tuyên Giác trong mắt nàng hệt như tranh vẽ.

Nàng nhìn hắn tùy ý mở quán bên đường, bắt mạch kê đơn cho dân chúng, thu chút bạc làm lộ phí, hoặc là nhìn hắn múa bút tặng chữ đổi rượu ngon.

Còn thấy hắn dừng bên mái che ven đường ngắm mưa.

Nhìn hắn kết bạn dọc đường, cùng họ ngắm trăng, chạm cốc ngăm thơ.

Về sau, nàng thấy hắn đến Tái Bắc, nhìn hắn cưỡi ngựa cao cùng thanh niên mấy bộ lạc khác nhau tỉ thí bắn cung tên, thắng được một vòng hoa rất đẹp. Mấy người chung quanh ồn ào hẳn lên, muốn hắn đội cho cô nương hắn thích nhất ở đây, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, làm như là vô ý đánh rơi. Tuấn mã hắn cưỡi rất thông minh, nâng đầu đỡ lấy vòng hoa hắn làm rơi, còn lắc lắc đầu làm cho vòng hoa xoay vòng tròn trên đầu nó. Mọi người đều bị chọc cười khanh khách.

Tạ Trùng Tự cười híp mắt, mặt đối mặt với tuấn mã, chỉ vào vòng hoa trên đầu nó, nói "Của ta. Trả lại cho ta.”

Con ngựa như nghe hiểu ý nàng, hếch mũi khinh thường, quay quắt đi, nhìn có vẻ vô cùng đắc ý. Tạ Trùng Tự cũng không bỏ cuộc, lại bay đến trước mặt, hai bên mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Con tuấn mã bị làm phiền đến tức giận muốn đưa chân đã nàng.

Tạ Trùng Tự biết rõ nàng sẽ không bị đá trúng, nhưng vẫn nhanh nhẹn né tránh, trốn sau lưng Tuyên Giác, cáo mượn oai hùm nói: "Vốn là của ta mà!”

Trên suốt chặng đường, Tạ Trùng Tự còn thỉnh thoảng ăn đậu hủ của Tuyên Giác. Dù sao hắn cũng không nhìn thấy, vậy nàng cũng không cần giả bộ rụt rè, thích thì nhìn, cao hứng thì đưa tay sờ một chút.

Mỗi lần Tuyên Giác ra khỏi bồn tắm, nàng đều tiện tay sờ một cái, nhưng vẫn như cũ, sờ không được cái gì, lần nào nàng cũng trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, “Sớm muộn gì nàng cũg đã đủ.”

Tạ Trùng Tự theo Tuyên Giác đi khắp nơi, mọi việc cũng xem như là thuận lợi, cho đến một ngày, có người theo sau Tuyên Giác, còn cố ý tránh ám vệ, gặp hắn.

Tạ Trùng Tự không cần suy đoán cũng biết là người của thị tộc, người nọ cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Tuyên công tử, đã lâu không gặp."

Bình luận

Truyện đang đọc