[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

________

May mà tên quan binh đó cũng có xuất thân hàn vi, cho rằng Tạ Trùng Tự không thích vợ mình bị người khác nhìn thấy, nổi lòng ghen tuông, vậy nên hắn chỉ cười rồi vỗ lên vai nàng, nói: “Được rồi, đi đi.”

Đồng thời còn nói với tên quan binh khác đang chuẩn bị kiểm tra thêm một lượt: “Người bên trên kia ở cách xa ngàn dặm, đâu thể nào để mắt tới tận đây! Đi làm việc khác đi!”

Tạ Trùng Tự nghe thấy vậy thì thầm nhủ trong lòng: “Quả nhiên Kinh Khẩu cũng đã bị thị tộc khống chế”.

Các thế lực cát cứ vùng Giang Nam vô cùng phức tạp, đi trên đường vẫn cần hết sức cẩn trọng. Kinh Khẩu là tòa thành của những bến đò, bên kia bờ là dòng nước đang cuồn cuộn chảy siết, nếu thuận theo dòng chảy thì chỉ bốn năm ngày sẽ tới Tô Châu. Tòa thành cổ này là tuyến đường huyết mạch trọng yếu, dòng xe ngựa qua lại tấp nập như thoi đưa.

Tạ Trùng Tự không có ý định ngồi thuyền xuống Tô Châu, một là vì chi phí đắt đỏ, lúc này nàng quả thực khố rách áo ôm, hai là thuyền chỉ bé như lòng bàn tay lại toàn người với người, nguy cơ bị bại lộ quá lớn. Nàng cần phải dừng chân ở Kinh Khẩu nghỉ ngơi, chạy xe suốt một đêm không ngủ nên cơ thể đã sức cùng lực kiệt.

Tạ Trùng Tự đếm đi đếm lại số ngân lượng ít ỏi còn sót lại, không nỡ thuê khách điếm, đành dừng chiếc xe ngựa sập sệ bên chân núi Bắc Cố. Núi Bắc Cố sừng sững cao vời vợi, dù đã cuối thu nhưng nó vẫn khoác trên mình một màu xanh thăm thẳm. Có đám văn nhân mặc khách đang cất giọng ngâm nga, viết ra những vần thơ rỗng tuếch tẻ nhạt, vậy mà cũng dám dán lên tường và thân cây.

Nàng tình cờ liếc mắt qua, trong lòng bỗng nổi lên hứng khởi, cất giọng đọc to: “Nhìn từ xa Bắc Cố đen xì xì, bên trên chóp nhọn dưới thì phình to. Giả như dựng Bắc Cố quay ngược lại, bên dưới chóp nhọn trên lại phình to... Vị huynh đài nào viết vậy? Có tài đấy.”

Sau khi hứng thú qua đi, nàng vén rèm chui vào trong xe rồi uể oải nói với Tuyên Giác: “Ta nghỉ một lát, nếu chàng chán thì ra ngoài đi dạo một lát đi, ở bên này ít người vắng vẻ lắm”.

Cẩm Quan quá thu hút sự chú ý nên bị nàng nhốt lại trong xe, bị ép ở cùng một chỗ với Tuyên Giác, con chim này gần như không dám tự ý làm gì mà chỉ ngoan ngoãn cúp chặt cánh, thu mình lại trong một góc nhỏ. Lúc nhìn thấy Tạ Trùng Tự, nó như thể thấy được vị cứu tinh, vội vã muốn bổ nhào về phía nàng thì bị Tuyên Giác dùng tay cản lại, nó đành trở về chỗ cũ với một vẻ mặt tăm tối.

Tuyên Giác bỏ tay xuống, trong tay cầm một con dao khắc nho nhỏ, chàng đang đẽo gọt một khối nguyên ngọc bán thành phẩm một cách tỉ mỉ. Đêm đó tuy đi vội, nhưng con dao mà chàng mua ở tiệm đồ ngọc và khối ngọc mà Tạ Trùng Tự thắng được ở Khanh Nguyệt Tư luôn được mang theo trên người.

“Ta sẽ khắc nốt miếng ngọc này, nàng ngủ đi.” Chàng nói.

Tuyên Giác làm việc luôn cẩn thận tận tâm, nét mặt khi đẽo gọt viên ngọc trông vô cùng chuyên chú, đầu ngón tay thi thoảng lại nhẹ nhàng phủi đi lớp mảnh vụn bé nhỏ. Tạ Trùng Tự thấy chàng sắp biến khối ngọc đó thành hình thì định tiến sát lại xem, thế nhưng vì quá buồn ngủ, vậy nên nàng chỉ mơ màng “ừ” một tiếng, quỳ gối tựa nửa người lên chiếc ghế rộng rồi thiếp đi. Không gian trong xe nhỏ hẹp, cho dù chỉ có một người thì cũng chẳng đủ nằm, thà như này còn thoải mái hơn.

Tấm rèm mỏng thô sơ không cản được ánh nắng chiếu lên hàng mi dài và mí mắt đang khép chặt của Tạ Trùng Tự, độ cong xinh đẹp nơi đuôi mắt nàng khiến người ta không khỏi nhớ tới những đóa hoa đào tươi thắm khoe sắc trong tiết xuân.

Ngón tay của Tuyên Giác chợt khựng lại, tâm trí bay lên chín tần mây, lưỡi dao chệch hướng khiến cho phiến lá trong tay bị kéo dài hơn một chút. Chàng thu hồi tầm mắt, ngẫm nghĩ một hồi rồi sửa chiếc lá bị lỗi đó thành hai dải dây ruy băng tung bay trong gió.

Dưới tán cây, thiếu nữ ăn vận lộng lẫy đứng quay lưng lại, ngước đầu ngắm nhìn những cánh hoa đào bay phấp phới, cần cổ thon dài lộ ra trong lớp cung trang phức tạp.

Đẹp như mộng cảnh.

Tạ Trùng Tự không biết đã ngủ bao lâu, khi thức giấc cánh tay đã mỏi nhừ. Nàng đứng thẳng dậy, cảm nhận được có gì đó trượt xuống khỏi cơ thể, quay đầu lại nhìn mới phát hiện đó là tấm chăn bông mà Vương đại nương nhất quyết đưa cho hai người trước khi lên đường. Bà nói đây là chăn do chính tay mình làm, hình thêu uyên ương và long phượng bên trên sống động như thật, vừa đẹp lại vừa ấm áp.

Tạ Trùng Tự hiểu rõ bản thân không thể chịu lạnh, hơn nữa đầu óc vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ say, sau khi nói lời cảm tạ Tuyên Giác nàng còn bổ sung thêm một câu không đầu không cuối: “Ly Ngọc, nếu như chàng thực sự là con gái thì cho dù có bị phụ hoàng đánh chết ta cũng nhất định sẽ rước chàng về”.

Tạ Trùng Tự đã quen thói ngả ngớn, gặp cô nương nào vừa mắt cũng đều buông lời chêu chọc vài câu. Nàng cư xử có chừng mực, thái độ lại ôn hòa, thế nên những người có tri thức hiểu lễ nghĩa, bất kể là nam hay nữ cũng đều yêu thích cả.

Sau khi dứt lời, nàng mới tỉnh táo trở lại, thật sự rất muốn tự cắn lưỡi mình. Đóng giả vợ chồng, thi thoảng bỡn cợt vài câu và bộc lộ ý nghĩ một cách lộ liễu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho dù đối phương có là Thích Văn Lan thì nàng cũng chẳng thể nào nói oang oang những lời này như vậy, huống chi là Tuyên Giác!

Tuyên Giác lúc này cũng đang ngồi thẳng lưng trong xe, nghe thấy lời này chàng quay đầu sang nhìn, muốn nói lại thôi, có vẻ như đang trầm tư.

Tạ Trùng Tự lo lắng chàng sẽ không vui.

Con người Tuyên Giác thẳng thắn vô tư, ôn hòa lễ độ, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo hơn bất kỳ ai, nếu chạm tới giới hạn của mình thì chàng nhất định sẽ không nhượng bộ.

Việc phải cải trang thành nữ là do tình thế ép buộc, ước chừng đã sắp chạm tới giới hạn của chàng, vậy mà nàng lại nhắc tới chuyện này nữa…

Toi rồi.

Thế nhưng không ngờ, Tuyên Giác chỉ trầm tư một lúc rồi khẽ cất tiếng giải vây: “Điện hạ lại đùa rồi, bệ hạ sao có thể đồng ý cho người lấy vợ”.

Tạ Trùng Tự ậm ừ đầy ảo não rồi e dè lẩn đi giống Cẩm Quan, sau khi ăn qua loa cơm tối thì tiếp tục lên đường. Kể từ ngày hôm ấy, nàng không còn dám nói năng tùy tiện nữa. Nhưng không biết có phải vì câu nói đó không hay do nàng nghĩ nhiều, Tạ Trùng Tự cảm thấy bầu không khí giữa mình và Tuyên Giác trở nên có gì đó không đúng lắm.

Sự lúng túng khiến nàng chỉ muốn chui đầu xuống đất, đặc biệt có một đêm nàng đã mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.

Trong mộng cảnh, tiếng trống chiêng vang rộn ngợp trời, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, khách khứa qua lại liên tục nói lời chúc mừng. Nàng cúi đầu nhìn thấy người mình lúc này đang mặc hỉ phục có hoa văn giống hệt như trong lễ thành hôn năm đó, chỉ là… hình như vẫn có gì đó khang khác.

Nàng ngước đầu nhìn khắp bốn phía của yến tiệc, không có gì khác thường. Tạ Trùng Tự nghĩ: Phải thành hôn ư?

Mơ mơ màng màng bái đường, uống rượu, sau đó tiến vào phòng tân hôn trong tiếng cười rộn rã, khi đi tới bên giường, nàng mới bất chợt nhận ra… Thứ mà mình đang mặc trên người là nam trang!

Tân nương tử phía đối diện đang đợi nàng tới vén khăn phủ đầu. Tạ Trùng Tự vén tấm khăn đỏ lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt trong veo như hồ nước lạnh của đối phương, nàng giật mình định lui bước thì cánh tay lại bị người đó túm lấy, kéo vào chiếc giường êm ái nhưng chật chội tới mức khiến người ta phải hoảng loạn.

Trong ánh nến đỏ ám muội, cây móc ngọc bị một bàn tay với khớp xương rõ nét lấy đi, bức rèm dần dần buông xuống che đi cảnh xuân mị hoặc.

Khi tỉnh giấc, Tạ Trùng Tự lẻ loi một mình ôm lấy roi ngựa, muốn khóc mà không ra nước mắt, tại sao trước đó nàng lại nhất quyết bắt Tuyên Giác giả nữ nhỉ!

Giấc mộng này đúng là qua hoang đường!

Lúc này đang là nửa đêm, Tạ Trùng Tự có ngàn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết phải giãi bày cùng ai, nàng vỗ lên mông ngựa, thở dài nhìn con ngựa già gầy guộc trước mặt bằng ánh mắt bất lực. Nàng dự định sau khi băng qua đoạn đường quanh co này thì sẽ ngủ thêm một lát. Đúng lúc này, hai mắt nàng chợt híp lại, cơ thể đang lười nhác dựa vào thành xe cũng ngồi thẳng lên.

Vừa mới qua rằm, ánh trăng vẫn còn rất sáng, nàng thấp thoáng nhìn thấy bên bìa rừng ven con đường rộng rãi có hai bóng người.

Một đứng một ngồi.

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc