[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

_____________

Tạ Trùng Tự thuận theo: "Đúng vậy.”

Nàng đến gần thêm vài bước, oán giận nói: "Bùa bình an Thích Không đưa cho ta thật vô dụng. Lão già đó còn lừa ta, nói cái gì mà đã khai quang. Là Diêm Vương khai quang sao?”

Thích Không là pháp hiệu của trụ trì Hàn Sơn tự.

Ngày đó, mộc loan xông vào viện của hắn, ngoại trừ một bức thư hỏi ngày về, còn có bùa bình an.

Nàng giống như Thần Phật nơi nào cũng cầu qua một lần, sau cùng, không biết cái nào linh nghiệm nhất cho nên dứt khoát đưa hết cho hắn.

Tuyên Giác một lúc lâu sau mới nói, "Chỉ là ngoài ý muốn. Bất quá cũng nhờ Bùi Cửu ra tay, nếu không chúng ta cũng không có cớ náo loạn lớn đến như vậy.”

Hắn từ trước đến nay làm việc chu đáo chặt chẽ, lần đó bị thương không phải chỉ dùng để thăm dò Nhĩ Ngọc. Trước khi hắn đi Ly Giang, Tạ Sách Đạo từng triệu kiến hắn. Hoàng thượng cần một lý do đường đường chính chính để trừng trị Tần thị. Cho nên hắn liền ra hạ sách này. Bằng không, dù Tần thị có làm nhiều việc ác như thế nào, hắn thu thập được nhiều chứng cứ ra sao, thì thế lực của thị tộc vẫn ở đó, Hoàng thất cũng không thể dễ dàng ra tay với Tần thị được.

Tạ Trùng Tự oán hận hắn: "Một đao đổi một mạng? Hay là “Quan viên triều đình” bị thương, đổi lấy sự trừng phạt thị tộc ở Ly Giang?”

Tuyên Giác cười nói, "Bằng không, bọn họ sẽ còn hung hăng ngang ngược thêm mấy năm, bệ hạ cũng không muốn như vậy.”

Tạ Trùng Tự nhìn Tuyên Giác thờ ơ như vậy liền thấy không vui, nhất thời nghẹn giọng, chỉ có thể tức giận đưa tay chọc trán hắn, nói: "Không muốn sống sao? Không cho phép ngươi liều chết liều sống. Lần này không được, còn có lần sau, sẽ có ngày có thể nhổ cỏ tận gốc. Trước khi đi không phải đã nói với ngươi rồi sao, mọi việc đều phải lấy an nguy của ngươi làm đầu. Ngươi lại chỉ nghe lời Phụ hoàng, coi lời của ta như gió thoảng bên tai ư?”

Trái tim Tuyên Giác run lên, bất đắc dĩ nắm lấy đầu ngón tay nàng, nói: "Được, ngày sau đều nghe điện hạ.”

Tạ Trùng Tự không lên tiếng. Nắm ngược lại mấy ngón tay của hắn. Nỗi sợ và sự lo lắng bị đè nén nhiều ngày, lúc này đã bị Tuyên Giác dễ dàng hóa giải.

Nàng cắn chặt môi dưới, một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: "Ly Ngọc, ta thật sự sợ...” Nàng sợ bản thân vất vả trù tính lâu như vậy, lại không có kết cục tốt, đến cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ được. Nếu không phải do sợ hãi, thì dựa vào tính cách của nàng, nàng đã sớm tùy hứng, bá đạo chiếm lấy Tuyên Giác từ lâu rồi.

Tuyên Giác giật mình, nhìn đôi mắt oán trách của nàng, thật sự suýt chút nữa đã không nhịn được, nói thẳng mọi việc với nàng. Tự đâm bản thân mình một đao cũng tốt, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, để cho hắn biết trong lòng nàng có hắn là tốt rồi.

Nhưng vấn đề là, kiếp này có quá nhiều chuyện xảy ra, còn có ân oán, hiểu lầm của kiếp trước. Tất cả những thứ này cộng lại, không phải chỉ dùng một hai câu là sẽ qua.

Hắn sợ là đến cả Thần Phật cũng không có cách nào vẹn cả đôi đường.

Tuyên Giác thần sắc thay đổi mấy lần, cuối cùng chỉ có thể đè nén, hắn nâng mặt Tạ Trùng Tự lên, hôn lên khóe mắt đã ươn ướt của nàng, khàn giọng nói: "Không có việc gì. Điện hạ, ta thề, sẽ không xảy ra chuyện. Tin ta.”

Tạ Trùng Tự hiếm khi bi lụy sợ hãi như vậy, cảm xúc đến rất nhanh đi cũng rất nhanh. Nàng phục hồi tinh thần lại, đảo khách thành chủ cắn môi dưới Tuyên Giác, lại cười hì hì lui về phía sau tránh đi, nói: "Tin ngươi, tin ngươi. Ly Ngọc cái gì mà không được?”

Tạ Trùng Tự khoa trương nói: "Cái gì cũng được.”

Tuyên Giác: "......”

Măc dù đã ở bên nàng rất lâu, nhưng hắn vẫn không thể quen với cái kiểu thay đổi cảm xúc nhanh đến chóng mặt này của nàng, cười khẽ, lắc đầu. Xong rồi ngồi xuống lại bên đàn, gảy nhẹ vài âm, tỉ mỉ lựa chọn khúc nhạc mà nàng yêu thích.

Là một khúc nhạc cực kỳ vui vẻ, âm điệu trong trẻo, mấy con chim nhỏ trên cây cũng kêu ríu rít thích thú.

Tạ Trùng Tự yên lặng nhìn Tuyên Giác.

Cổ áo hắn buộc cao, nhìn rất chỉnh tề, mặc dù khóe môi vẫn treo nụ cười ôn nhuận, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác xa cách lạnh lùng, duy chỉ có khóe môi là có một dấu đỏ nhỏ, chọc cho người khác suy nghĩ miên man bất định.

Tạ Trùng Tự bỗng nhiên nói: "Ly Ngọc, ta cảm thấy tên tự này của ngươi không được tốt. Ly Ngọc, ý biệt ly, khiến cho ta lo lắng sợ hãi. Nhưng gọi lâu như vậy, ta đã quen rồi.”

Đầu ngón tay Tuyên Giác đánh đàn không ngừng, âm điệu vẫn thông thuận như trước, tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc. Nam tử Đại Tề mười lăm tuổi thêm quan đã lấy tên tự. Tên tự của thần là do bậc cha chú tự mình lấy, muốn sửa cũng không sửa được.”

Tạ Trùng Tự khoanh chân ngồi ở bên cạnh Tuyên Giác, nói: "Không phải nói Ngự Sử đại nhân lấy tên tự này không tốt, là ta không thích cái tên này. Nếu không ta lại suy nghĩ một chút, xem nên gọi ngươi là gì.”

Nàng nghiêng đầu, giơ ngón tay lần lượt loại trừ: "Cũng không thể gọi thẳng tên họ của ngươi. Còn “A Giác” có phải là tỷ tỷ và huynh trưởng ngươi gọi như vậy không? Phụ mẫu ngươi cũng gọi ngươi như vậy sao? Ta cũng không muốn gọi giống họ a.”

Tuyên Giác: "......” Hắn có chút bất đắc dĩ: "Điện hạ, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, người tùy tiện gọi thế nào đều..."

Chữ “được” còn chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên nghe được Tạ Trùng Tự kêu lên: "Nhị Lang.”

Tiếng đàn dừng lại.

Tuyên Giác ngước mắt, liền thấy Tạ Trùng Tự cười híp mắt nói "Như thế nào?”

Tuyên Giác lại đưa tay gảy dây đàn, hắn hiếm khi ngây người, gảy một lúc lâu cũng không tìm đúng âm điệu, dứt khoát đặt đàn trên đầu gối sang một bên, nghiêm túc trả lời nàng: "Vô luận nàng gọi như thế nào, đều là ta. Kỳ thật đều được cả.”

Ánh mắt Tạ Trùng Tự liếc nhìn lỗ tai đã phiếm hồng của hắn, lầm bầm nói: "Rõ ràng là rất thích.”

Tạ Trùng Tự dứt khoát đứng dậy, tiến sát đến bên tai hắn, liên tục gọi hơn mười lần, cho đến khi Tuyên Giác rốt cuộc nhịn không được ngăn nàng lại, nghiêng đầu lại, nói: "... Điện hạ.”

Tạ Trùng Tự lúc này mới lui ra phía sau một bước, nàng đứng trong ánh trăng, ánh trắng rủ xuống người nàng, hệt như khoác một lớp áo màu bạc cho nàng, chỉ thấy nàng đứng đó nghiêm mặt nói: "Không biệt ly, không sầu lo, chỉ còn vui mừng viên mãn.”

Tạ Trùng Tự như là đang nói với Tuyên Giác của kiếp trước, cũng như đang cầu nguyện với Tuyên Giác ở kiếp này, “Nguyện như Lương Thượng Yến, mãi ở cạnh nhau.”

*

Theo lời Tuyên Giác đề nghị, Tạ Trùng Tự đem lãnh cung từ trên xuống dưới lật qua lật lại xem xét hết một lượt.

Vậy mà nàng thật sự tìm ra mầm mống tai họa làm nàng hết hồn một phen.

Dưới bốn góc lãnh cung, chôn một đống dầu hỏa.

Loại nhiên liệu này được tinh chế từ dầu mỏ, châm một cái liền nổ, có thể sánh ngang với hỏa dược.

Cho dù chỉ dùng một lượng nhỏ, cũng có thể làm cho cả một cung điện nổ tung bốc cháy.

Sau khi Tạ Trùng Tự điều tra tỉ mỉ, kết quả cũng không khác mấy với suy nghĩ của nàng. Số nhiên liệu này là do Tần Vân Sam trộm tích lũy chuyển vào cung. Sau đó thì lén lút chuyển đến lãnh cung.

Tạ Trùng Tự nghĩ mà sợ, cũng may là nàng chưa từng trực tiếp bước vào lãnh cung, may mà nàng nghe lời Tuyên Giác điều tra trước.

Nếu không, khi nàng bước vào lãnh cung, liền như ba ba trongr rọ, mặc cho Tần Vân Sam định đoạt. Đến lúc đó cho dù nàng có chắp cánh cũng bay không thoát được.

“Tần thị này điên rồi sao? Muốn nổ tung Hoàng cung hay là diệt cửu tộc?” Diệp Trúc nhịn không được nói, "Điện hạ, người nên nói với bệ hạ, chuyện lớn như vậy, nếu không phải là do người phát hiện sớm, chỉ sợ cả Thiên Kim Khuyết này sẽ nổ tung.”

Tạ Trùng Tự im lặng suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Đi tìm một người báo cho Phụ hoàng, trực tiếp áp giải Tần Vân Sam đến thiên lao đi.”

Sau đó nàng dựa vào nhuyễn tháp, cười khẽ hỏi: "Ngươi nói xem, một cung phi, làm sao có thể vận chuyển nhiều thùng dầu hỏa như vậy vào cung chứ, chưa kể ả ta còn đang ở lãnh cung. Vậy thì vận chuyển như thế nào, là ai giúp ả ta vận chuyển đây?"

Loại chuyện này không thể nói bậy được, da đầu Diệp Trúc tê rần, thầm nghĩ.

Việc này gây ra sóng gió vô cùng lớn trong cung, không thua gì vụ việc Tần thị ở Ly Giang mấy tháng trước

Tạ Sách Đạo không lên tiếng, để Thích Quý phi toàn quyền xử lý, trên dưới cung cấm cũng huyết tẩy một lần, vô luận là kẻ nào, là quân cờ của ai, đều bị giết hết một lượt.

Trong lúc đó, Tạ Trùng Tự dẫn Giang Châu Tư đi thiên lao một chuyến.

Thiên lao dùng để giam giữ trọng phạm, thủ vệ vô cùng sâm nghiêm, nhưng so với lãnh cung lại náo nhiệt hơn rất nhiều. Nhiều người, nhiều miệng, có chút ồn ào.

Rất nhiều mang trọng tội, sắp chết đến nơi rồi, nên chửi rửa ầm cả lên. Mắng trời, mắng đất, duy chỉ không mắng chính mình.

Ngục ty cung kính dẫn đường. Mặt đất trong ngục dính bùn lầy khắp nơi, còn có máu loang lổ, hắn xấu hổ nói: "A, làm bẩn mắt điện hạ, mời người đi bên này, Tần thị bị giam giữ trong cùng.”

Nói xong, tay chân nhanh nhẹn mở cửa lao, còn đốt ngọn đèn treo trên tường đã tắt từ lâu lên.

Tạ Trùng Tự nhìn thấy người thì hơi sửng sốt. Lần này nàng không nhúng tay vào, nếu tính ra, nàng đã năm sáu tháng không gặp Tần Vân Sam rồi.

Lần trước gặp mặt là yến tiệc mừng năm mới, Liên Tần lúc đó một thân cung trang kiều diễm thướt tha, trên mặt lúc nào cũng có ý cười mềm mại ngọt ngào.

Nhưng hôm nay người ngồi trên đống cỏ khô kia lại là một nữ tử tóc tai bù xù, chỉ khoác một kiện áo vải, vẻ mặt tiều tụy, nhìn thấy nàng đến, điên cuồng cười nói: "Điện hạ đây là đến chê cười ta sao?"

____________

Bình luận

Truyện đang đọc