[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

___________________

Rõ ràng Tuyên Giác đang mỉm cười, ánh mắt cũng lấp lánh nhìn rất ôn hòa nhưng không hiểu sao Tạ Trùng Tự lại thấy lạnh sống lưng.

Nàng và Tuyên Giác đã ở cạnh nhau hai đời, nàng biết rõ Tuyên Giác là người nói được làm được, trong lòng cũng có chút sợ, làm nũng nói: "A, Ly Ngọc, chàng nói cho ta nghe, có phải chàng âm thầm ghi sổ ta rất nhiều không?” Nói xong nàng còn đưa hai ngón tay ước chừng sổ sách hắn ghi.

Tạ Trùng Tự vốn tưởng Tuyên Giác bị nàng làm nũng một lúc lâu sẽ ngại ngùng, không nói tiếp được nữa, không ngờ nàng bị hắn nhìn chằm chằm lúc lâu, lát sau hắn cười xấu xa nói: "Phải. Nhưng cũng không có nhiều như nàng ước lượng. Cỡ một nửa chỗ đó. Trùng Trùng, chúngta còn có rất nhiều thời gian, từ từ tính. Bây giờ nàng an tâm dưỡng thương trước, sau này lại nói.”

Tạ Trùng Tự: "......” Hắn nói như vậy nàng sao có thể an tâm dưỡng thương? Thật sự tính sổ với nàng sao?!

Nàng cọ cọ lên người Tuyên Giác nói: "Ta không có gì phải vội. Ngược lại là chàng, lại phải bận rộn rồi.”

Tuyên Giác không nhẹ không nặng giữ nàng ngồi yên lại. Tạ Trùng Tự nhíu mày, nghĩ thầm: Thật tức giận ư?

Tạ Trùng Tự thành thật ngồi nghiêm túc lại, lại nói: "Bá quan văn võ trên triều giờ đều đã một lòng. Năm ngoái, sau khi Phụ hoàng thanh tẩy một phen, số người hữu dụng còn lại cũng không nhiều. Hẳn là sau Tết Phụ hoàng sẽ cho tổ chức lại kỳ thi mùa xuân. Phía Đông chịu chiến hỏa, thành quách, ruộng màu đều bị hư hỏng, cần tu sửa chỉnh đốn lại một phen, chắc là sẽ mất vài năm. Phụ hoàng có nói muốn sắp xếp chàng vào vị trí nào không?”

Sáng nay, Tuyên Giác đã đến diện Thánh, Tạ Sách Đạo hiện đang ở tạ trong phủ Thái tử, chờ Hoàng cung tu sửa lại, hắn thản

nhiên nói: “Có, Hoàng thượng muốn ta vào nội các.”

Lần này Tạ Trùng Tự bị thương thật sự là dọa đến Tạ Sách Đạo rồi, Thánh thượng hạ khẩu dụ không cho nàng làm gì cả, chuyên tâm dưỡng thương, đến cả việc nghe ngóng chút tin tức trên triều cũng không cho. Tạ Trùng Tự đành thành thành thật thật dưỡng thương ở hành cung, cái gì cũng không làm, thật không biết mấy ngày nay Phụ hoàng an bài như thế nào.

Nàng nghe vậy thì rất ngạc nhiên, trước mắt tự động hiện lên dáng vẻ của môt đám lão thần, râu tóc đều đã bạc phơ, mở miệng toàn nói gì mà nhân tính lễ nghĩa, nghe mà đau hết cả đầu, nàng buồn bực nói: “Nội các đều là một đám lão bất tử, tự nhiên nhét chàng vào đó làm gì? Chẳng lẽ muốn để chàng làm bộ mặt đại diện, vớt chút mặt mũi cho bọn họ sao?”

Tuyên Giác: "...” Tạ Trùng Tự nói đông nói tây, chẳng vào ý chính, nhưng Tuyên Giác vẫn có thể hiểu được: "Không phải bây giờ, bệ hạ nói là năm năm sau. Trước tiên người muốn ta ra ngoài lịch luyện bốn năm, sau đó về kinh nhậm chức một năm rồi mới vào nội các. Nếu không tư lịch quá ít sẽ khó phục chúng.”

Coi như Tuyên Giác ra ngoài lịch lãm bốn năm, rồi lại phải hồi kinh nhậm chức một năm mới vào nội các, thì lúc đó hắn cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, với tuổi này mà vào nội các quả thật là kinh người, tốc độ thăng tiến này trong lịch sử Đại Tề chưa từng có a. Phóng mắt ra xa hơn, thì người thăng quan tiến chức nhanh như hắn sợ chỉ có Từ Yếm Ly- Tể Tướng của Đại Sở cách đó mấy trăm năm.

Tạ Trùng Tự thật sự chưa từng nghĩ Phụ hoàng lại coi trọng Tuyên Giác như vậy: "Ra ngoài rèn luyện? Là muốn đi đâu?”

“Chắc là đi Dương Châu hoặc Tô Châu. Bệ hạ hậu ái, chọn toàn nơi phồn hoa giàu có, hẳn là sợ ta sống trong kinh đã quen, nên người muốn tìm một nơi tương tự, giàu có gần giống Vọng đô để ta dễ thích ứng. Nhưng ta cự tuyệt." Tuyên Giác hời hợt nói, giống như hắn chỉ từ chối một chén trà hay một miếng điểm tâm bình thường chứ không phải là cơ hội thăng quan ngàn năm có một vậy, “Hộ bộ một năm kế tiếp sẽ vô cùng bận rộn, rất cần người, ta lấy lý do này để ở lại kinh thành. Bệ hạ cũng không nói gì thêm, người thậm chí còn hứa sau khi Hộ bộ Thượng thư từ quan dưỡng lão sẽ cân nhắc để ta giữ vị trí đó.”

Tạ Trùng Tự "A" nói: "Hộ bộ Thượng thư đương nhiệm là Cát Phàm đúng không? Cát lão cũng đã lớn tuổi, hẳn vài năm nữa về xin Phụ hoàng hồi hương dưỡng lão, Phụ hoàng đây là đang lót đường cho chàng...”

Tuyên Giác: "Ta cũng cự tuyệt.”

Tạ Trùng Tự: "......” Hắn đây là ỷ sủng sinh kiêu ư? Haizz, cơ hội tốt như vậy lại tùy hứng cự tuyệt.

Tuyên Giác thấy nàng nhìn hắn như đang nhìn kẻ ngốc, khẽ cười chậm rãi nói: “Đao tốt phải dùng đúng chỗ. Lần này, nhân lúc phản loạn, Văn Lan cho người tiêu diệt thế lực của Giang gia, thu hoạch không tồi, hiện giờ hắn đang ở Ứng Thiên để quét sạch cách nhánh còn sót lại. Đại khái qua xuân sẽ đại thắng hồi kinh. Đến lúc đó thế lực Giang gia không còn đáng bận tâm nữa.

Về phần Mông gia, mấy năm gần đây đều đặc biệt an phận, sẽ không nhấc lên sóng gió gì lớn, sau này chỉ cần vừa đấm vừa xoa, xử trí nghiêm minh công bằng là sẽ ổn. Thiên hạ đã an ổn, những việc về sau chỉ là giúp cho Đại Tề ta ngày càng lớn mạnh, thiếu ta vẫn sẽ có nhân tài khác đảm đường. Nếu đã như vậy ta cần gì tranh cường háo thắng, cố gắng nổi bật bản thân làm gì?”

Nếu được như vậy, thì lời hứa với nàng đã thành hiện thực.

Tặng nàng núi sông yên ổn.

Nguyện nàng bách thế trường nhạc.

(Ý: Giúp nàng yên ổn núi sông thiên hạ, để nàng mãi bình an, vui vẻ, không có nỗi lo về sau, sống vô ưu vô lo.)

Nói đến đây Tuyên Giác bỗng nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn nàng. Cái nhìn của hắn vừa sâu vừa chuyên chú, tựa như muốn khắc ghi hình bóng nàng vào đáy mắt hắn, lưu giữ mãi. Hắn bỗng nhiên đưa tay ôm lấy nàng, vòng tay từng chút một siết chặt lại, hệt như người đang chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy. Lại giống như kiếp trước, cẩn thận từng li từng tý ôm lấy nàng. Lại giống như trong mơ, ôm lấy chút hi vọng nhỏ bé còn sót lại. Ôm trọn lấy tất cả tham niệm, mơ ước, ánh sáng duy nhất của bản thân vào lòng.

Dù là kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều là tất cả của hắn, là vướng bận của hắn. Dù làm cách nào hắn cũng không thể buông tay. Dù cho có bị dày vò hay bị thương cả người đẫm máu thì hắn tuyệt không lui bước, tham lam giữ chặt lấy nàng..

Đời trước, đời này, đến tận bây giờ, có vô số lần hắn muốn lớn tiếng giành lấy nàng, nói nàng thuộc về hắn, là của hắn, chỉ có thể là của hắn. Nhưng luôn bị vật và việc xung quanh ràng buộc, chưa từng can đảm nói ra. Nhưng nay mọi việc đã khác. Thiên hạ yên ổn, quân địch đã đại bại, biên cương không còn chịu uy hiếp, mọi người đều còn sống, thảm kịch không xảy ra. Lần này hắn có thể lớn tiếng giành lấy nàng. Để nàng mãi thuộc về hắn.

Vòng tay Tuyên Giác ngày càng siết chặt, Tạ Trùng Tự nằm gọn trong lòng hắn, tuy bị hắn siết chặt có chút đau nhưng trong lòng nàng lại ngọt ngào như tắm trong mật ngọt, nàng níu vạt áo Tuyên Giác, càng thả lỏng người, cũng đưa tay ôm chặt lấy hắn. Hai người cứ như vậy, yên lặng ôm chặt lấy đối phương.

Kiến trúc ở hành cung đều giản lược, đơn giản hơn Hoàng cung rất nhiều, nhưng lại có ý vị riêng. Từ đình đài, đến cây cỏ, đều cho người khác cảm giác bao la, rộng lớn hừng vĩ. Như đình đài to cao, đơn giản nhưng chắc chắn, kiên cố. Hay trong vườn khắp nơi đều là tùng xanh, bốn mùa đều xanh tươi mát mắt, làm cho người xem không tự giác mà cảm thấy nhẹ lòng.

Tạ Trùng Tự rất thích vườn tùng xanh um này, mấy ngày nay đều cho người mang ghế dài ra chỗ này phơi nắng. Nàng nhàn nhã hưởng thụ bàn tay ấm áp của Tuyên Giác, tay hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng. Chỉ cần nghiêng đầu nàng liền thấy được Tuyên Giác đang dịu dàng nhìn nàng, Tạ Trùng Tự có chút không nhịn được, thầm nghĩ, nếu bây giờ nàng hôn hắn thì hắn sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ? Còn chưa kịp làm gì thì đã nghe giọng du dương như đàn của Tuyên Giác vang lên: "Thần đã tận tâm tận lực. Còn chuyện điện hạ nhận lời thần, có phải cũng nên thực hiện rồi hay không?”

Tạ Trùng Tự giật mình, lúc này mới kịp phản ứng, hắn từng nói “Đao tốt phải dùng đúng chỗ.” Bây giờ xem ra ý hắn không phải muốn làm thanh đao sắc bén trong tay Phụ hoàng mà muốn làm bảo đao của nàng. Tất cả những gì hắn làm đều không phải muốn gia quan tấn chức mà hắn tận tâm tận lực là vì muốn thục hiện lời hứa của nàng.

“.... Thánh chỉ không phải ở chỗ của chàng sao?" Tạ Trùng Tự có chút ngẩn ra.

Tuyên Giác: "Nàng từng nói muốn nhận lời chúc phúc của mọi người. Nàng không muốn hôn sự của mình bị người khác xem là cái cớ để toan tính lợi hại. Nàng nói hôn sự mà bị người khác tính toán thì không cò điềm lanh nữa. Không phải sao? Nàng tích lũy công lao không phải chỉ vì muốn tự do lựa chọn phò mã sao?”

Bỗng nhiên Tạ Trùng Tự có cảm giác lòng nàng bị một cái gì đó cào qua: "Ta nói được tất nhiên sẽ làm được, mỗi lời ta nói đều là miệng vàng lời ngọc, đã bao giờ ta gạt chàng chưa? Chàng buông ra trước, ta có chuyện muốn nói với chàng.”

Chờ Tuyên Giác buông tay ra, Tạ Trùng Tự bỗng nhiên hỏi: "Trì Chi là ai?”

Lần đó nàng mơ thấy kiếp trước, thấy hắn gặp người Mông gia ở Lâm An, hình như quan hệ rất tốt.

Tuyên Giác nói, “Sao lại hỏi cái này? Ta và hắn quen biết từ nhỏ, cùng nhau bái Giang Đông Lan tiên sinh làm thầy vỡ lòng. Mấy năm nay cũng có thư từ qua lại, quan hệ không tệ.”

Tạ Trùng Tự: "Kiếp trước lúc chúng ta đại hôn, phần quà lễ gửi từ Lâm An đến là do hắn gửi sao?”

Tuyên Giác: "Đúng vậy.” Nhĩ Ngọc bình thường sẽ không nhớ mấy chuyện nhỏ này. Là do có liên quan đến Mông gia, hay là...

Tuyên Giác còn chưa suy nghĩ ra, Tạ Trùng Tự đã hỏi tiếp, "Lúc chàng rời kinh đi du ngoạn, có phải đã gặp hắn hay không? Hình như là gặp ở trà lâu một lần, hôm đó ngoài trời đổ mưa phùn.”

Đồng tử Tuyên Giác co lại. Hắn nghe Tạ Trùng Tự thấp giọng, như là đang nhớ lại: "Ta thấy được, là trong mộng.”

Nàng lại nói: "Ở trong mộng, ta cùng chàng đi khắp nơi, từ nam đến bắc. Nhìn hoa nở rồi lại tàn, ngắm mây tụ rồi lại tan. Ta thấy rất nhiều nạn dân, họ cố gắng từng chút một nổ lực mà sống, nhưng không thoát được sinh ly tử biệt. Ta cũng nhìn thấy chàng gặp chuyện nguy hiểm, nhìn chàng đưa tay giúp đỡ mọi người, dù biết đều là công dã tràng nhưng chàng chưa từng từ bỏ. Ta nhớ lại, lúc chàng kể cho ta nghe chuyện từ nam ra bắc, ta đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của chàng khi đó, giờ đây dáng vẻ đó hiện ra ngay trước mắt ta. Ta nhìn từng việc một. Ta nhìn chàng quan tâm người khác, nhìn chàng ân cần với trẻ nhỏ, nhẹ nhàng với nạn dân lớn tuổi bên đường... Tất cả những dáng vẻ đó đều khắc ghi sâu trong lòng ta, ta đều nhìn thấy hết... Ta thích, không... là yêu từng dáng vẻ đó của chàng.”

"Còn nữa..." Nàng dừng một chút, giơ ngón tay vuốt ve khuôn mặt Tuyên Giác, từng đường nét trên khuôn mặt này đều vô cùng hoàn hảo hệt như được trời đất dày công tỉ mỉ họa nên, từng đường nét này cũng khắc sâu vào đáy lòng nàng, giọng nàng mềm nhẹ như gió thu, "Ta tìm về được miếng ngọc bội đó rồi.”

Ánh mắt Tuyên Giác khẽ động, giọng nói có chút khàn khàn: "Miếng ngọc bội nào?”

“Chính là miếng ngọc bội hoa đào chàng tặng. Lần này Hoàng cung bị nổ tan hoang, Vị Ương cung của ta cũng chịu chung số phận, đình đài, ao sen đều loạn thành một đổ nát, nhưng miếng ngọc bội của chàng tặng ta vẫn nguyên vẹn nằm trong một lỗ hỏng của đình đài, nó ở yên đó như đang chờ ta đến lấy. Ta tìm thấy ngọc của mình rồi.”

Dù có rơi vào hố sâu thì nhất định cũng có một ngày phá thiên, nhìn thấy ánh mặt trời.

Người ta vẫn thường nói, một người chỉ sống một đời, sau khi chết đi như lá rụng về cội, cái gì cũng không còn nữa. Thật không ngờ trên đời này vẫn có người được trời cao thương sót, cải thiên nghịch mệnh, sống lại lần nữa, bù đắp hết tất thảy tiếc nuối của đời trước, sau đó lại nắm tay nhau đến khi bạc đầu.

Mùng năm tháng giêng, Tạ Trị đi gặp Vệ Húc lần cuối. Nàng ấy đã không thể gắng gượng thêm nữa.

Trong cuộc chiến Tề Yến vừa qua, vị Chiến Thần Tây Lương này đứng ngồi không yên, nói cách khác là hưng phấn vô cùng.

Nàng chỉ có thể ở lại trong thành, nhưng cũng không hề nhàn rỗi, nàng giúp dân chúng, binh sĩ thủ vững cửa thành, còn giúp thợ thủ công chế tạo cung nỏ nặng, bắn một lúc được mười mũi tên, sát thương vô cùng cao. Khi có mấy tên quân Yến lọt lưới chạy vào thành, nàng cũng không nói nhiều, trực tiếp giết chết. Vệ Húc thân thể đã không còn như xưa, nay lại tiêu hao quá mức, làm nàng càng thêm tiều tụy, cánh tay cũng sưng to hơn bình thường rất nhiều.

Vệ Húc mặc kệ tất cả, nàng nhẩm tính thời gian. Nàng biết bản thân mình không thể chống đỡ lâu hơn nữa, cũng may là Tạ Trị sắp trở về dọn dẹp tàn cuộc, hẳn là có thể gặp mặt lần cuối. Nghĩ như vậy nên Vệ Húc ra tay càng hung ác, nàng giết một hơi mười mấy tên lính Yến đang bao vây một ngôi nhà tranh phía Đông, bảo vệ người già trẻ nhỏ chưa kịp rút lui trong ngôi nhà tranh đó.

Là Chiến thần thì dù ở đâu cũng có khí thế hơn người, vĩnh viễn đều là Chiến thần.

Ngày hôm đó không ai biết Tạ Trị và Vệ Húc nói gì với nhau. Vệ Húc đã đi đến điểm cuối sinh mệnh, chỉ cố gượng chống đợ thêm vài ngày nữa. Hai ngày sau, Tế Thế đường cháy lớn. Kim Phồn đốt phòng hoa trên lầu hai. Hắn dùng nguyên một phòng hoa toàn trân bảo để đưa tiễn vị bằng hữu phương xa này đoạn đường cuối. Nguyện hồn nàng về được cố hương, trở về bên cạnh người thân và người nàng yêu mến.

Lửa lớn thêu rụi toàn bộ. Quá khứ, công trạng, tội lỗi, tất cả đều thêu rụi.

Lúc Vệ Húc đi, Kim Phồn nhớ lại lời nàng từng nói: “Chôn ở đâu cũng được. Ta cũng không cần lưu danh sử sách. Không cần chứng minh, vạn dặm núi sông này chính là minh chứng tốt nhất cho sự hiện diện của ta. Ngày sau hắn ngồi lên đế vị, nếu có thể thống nhất thiên hạ, vậythì mỗi bước hắn đi, đều từng có dấu chân của ta. Như vậy đã đủ rồi.”

Vài ngày sau, Kim Phồn cũng cáo từ Tạ Trùng Tự, nói muốn trở về Quỷ cốc. Hắn đã lịch lãm xong, nán lại chẳng qua là thương tiếc vị bằng hữu này, lại tò mò muốn biết nhân quả này có hồi kết như thế nào mà thôi. Kim Phồn cũng không nói nhiều, chỉ là trước khi đi dặn dò Tạ Trùng Tự một câu, nếu có hỷ sự nhất định phải báo cho hắn. Sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội trong cốc nhất định sẽ đến chúc mừng nàng.

Mùng tám tháng giêng, Tết còn chưa qua.

Trên đường Chu Tước, hai bên đã treo đèn lồng câu đố Nguyên tiêu, treo kín cả con đường. Có hôm Tạ Trùng Tự lén chuồn ra khỏi hành cung, đi dạo một vòng, nàng đoán đúng mấy cái đèn lồng liền cao hứng mangvề treo trong hành cung. Đèn kéo quân xoay lúc nhanh lúc chậm, kéo ánh nến dài ra, lúc thì lại ngắn lại. Nhìn vô cùng lung linh huyền ảo.

Nàng còn đắc ý gửi một cái đẹp nhất cho Tuyên Giác, kèm một mẩu giấy lấy lòng nhưng không che được vẻ đắc ý: “Đèn này là ta tự mình đoán được đấy! Chọn cái đẹp nhất cho chàng, ừ, xem như đền cho chàng cái đèn lồng Nguyên tiêu năm đó.”

Chân chạy vắt hiển nhiên là Bạch Đường.

Điện hạ cũng thật là, viết thư cho chủ tử cũng không thèm bỏ vào phong thư, tùy tiện dán thư ở trên đèn lồng. Bạch Đường tuy đã cố sức làm bộ như không thấy, nhưng mấy chữ rồng bay phượng múa kia, hắn vẫn vô ý đọc được, không sót một chữ, đọc xong lại nghĩ thầm: Chuyện bốn năm năm trước rồi, chỉ một cái đèn sao có thể bồi thường đủ! Hắn vẫn còn nhớ rõ đêm đó chủ tử cứ đứng bên ngoài, đứng cả đêm, người cũng suýt nữa bị gió tuyết đông cứng lại.

Bạch Đường lo trước lo sau, sợ chủ tử nhìn thấy thư nghĩ về chuyện cũ sẽ khó chịu, nào có ngờ được, chủ tử sau khi nhận đèn lồng và thư, tâm tình lại không tệ chút nào, còn đặt ở trên bàn trong nội thất.

Giống như quên sạch chuyện mình bị người khác bỏ rơi vậy. Mặc dù chủ tử không buồn bực nhưng mỗi khi Bạch Đường nhớ lại bộ dạng lúc chủ tử nhà mình xách cái đèn lồng bị điện hạ bỏ lại ra khỏi phòng. Cái dáng vẻ cô đơn, tĩnh mịch ấy, dù đã qua mấy năm nhưng hắn vẫn đau lòng a.

Ngày hôm sau, ngày nghỉ Tết của quan viên đã hết, triều hội lại bắt đầu.

Tuyên Giác thay triều phục, lúc sắp ra khỏi cửa không biết nghĩ tới điều gì lại đi tới thư phòng phía Nam, đem quyển trục màu vàng sáng đặt trên kệ xuống, nhét vào trong tay áo.

Bình luận

Truyện đang đọc