[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

_____________

Tạ Trùng Tự cẩn thận tránh vết thương trên vai phải chưa khỏi hẳn của Tuyên Giác, cũng không ngại ngùng mà ôm lấy cổ hắn, nói: "Không phải có ngươi ở đây sao? Không ngã được. Ta không có đè trúng vết thương của ngươi chứ?”

Tuyên Giác: "......”

Nàng nhớ rõ hắn bị thương, cơ bản không dùng sức lên người hắn, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhưng mí mắt Tuyên Giác vẫn giật giật mấy cái.

Tuyên Giác liếc mắt nhìn tường, lại liếc mắt nhìn cây cối xung quanh, hắn nghĩ thầm, cắt tỉa mấy bụi cây bên ngoài tường còn chưa đủ, ngày khác hắn phải đập bức tường này đi, xây thấp xuống một chút, cũng đem mấy cái cây to trong viện đổi thành bụi cây thấp bé.

“Hả?" Tạ Trùng Tự giẫm lên mặt đất, lo lắng hỏi, "Làm đau ngươi sao?”

Tuyên Giác lắc đầu: "Không ngại.”

Bạch Đường ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng hết sức để bản thân thu nhỏ lại, đang lặng lẽ lui ra ngoài, thì chợt nghe Tạ Trùng Tự gọi hắn: "Bạch Đường.”

Bạch Đường đứng lại: "Điện hạ có gì phân phó?”

Chỉ thấy Tạ Trùng Tự móc ra hai cái túi thơm, ném nhẹ qua cho hắn, nói: "Tết Đoan ngọ an khang, cái này cho ngươi cùng Lan Mộc.”

Ít ngày nữa là Tết Đoan ngọ, khắp nơi trong Vọng đô, nhà nhà bôi trứng vịt, buộc dây đỏ, đeo túi thơm.

Túi thơm kia đường chỉ thêu ngay ngắn, nhưng cũng không quá mức tinh xảo, là đồ của Trữ Tú phường trong cung may. Lúc Diệp Trúc mang về phát cho cung nhân Vị Ương cung bị nàng nhìn thấy, nên tiện tay mang theo tặng người.

Bạch Đường cuống quít nhận lấy, nói: "Cảm ơn điện hạ.” Lại cẩn thận nhìn về phía chủ tử, hắn có chút chột dạ cho nên nhanh chân rời khỏi viện, nhưng mới vừa đi ra cửa chưa được mấy bước, đã nghe được chủ tử hỏi: "Điện hạ, có của ta không?"

Bạch Đường: "......” Hắn không hiểu sao lại cảm thấy hai túi hương này có chút phỏng tay, nhanh tay nhanh chân chạy đi xa, không dám nghe nhiều.

Trong lòng Bạch Đường tự nhủ, nếu chủ tử người không có, cũng đừng cướp của hai huynh đệ chúng ta, đây chính là lần đầu tiên hai huynh đệ hắn nhận được túi thơm cầu bình an a.

Trong viện, Tạ Trùng Tự duỗi cánh tay, nói: "Này, đều trống không, là đồ trong cung may để phát cho mọi người, không có của ngươi.”

Tuyên Giác: "......” Bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Điện hạ a...”

Tạ Trùng Tự sớm đoán được Tuyên Giác sẽ phản ứng ra sao, nàng nhãn nhã dạo quanh một vòng, nói: "Được rồi, ngươi từ trước đến nay đều không đeo túi thơm. Không phải là không thích mấy cái mùi hương đó sao? Mấy ngày nay trong cung đốt lá ngải trừ tà, ta bị mùi hương hun đến choáng cả đầu. Hay là hôm nay ta thay cái túi hương, treo trên người ngươi cả ngày, đến khi mào mùi hương bay đi thì ta mới trở về, được chưa?”

Tạ Trùng Tự xoay một vòng, làn váy dưới chân nàng xòe ra, liền có mùi thảo dược nhẹ nhàng tản ra.

Tuyên Giác quả nhiên hài lòng gật đầu, nhìn nàng một lúc lâu, mới hỏi: "Điện hạ hôm nay đến là vì Điền lão phu nhân đã nhận lời mời?”

“Đúng vậy, đã hẹn vào giờ Thân, ta đã báo cho sư tỷ." Tạ Trùng Tự nhảy nhảy vài cái, nói, "Cho nên, buổi sáng chúng ta có thể đi Tào Hà xem thuyền rồng. A, ta nghe nói Quảng Sinh đường ở gần đó có món mới, buổi trưa chúng ta đi ăn thử. Sau đó tiện đường đi Tế Thế đường tìm sư tỷ, sau cùng thì cùng tỷ ấy bái phỏng Điền lão phu nhân.”

Theo lời của nàng, hành trình hôm nay của Tuyên Giác được an bài rất rõ ràng.

Tạ Trùng Tự nói rất dễ nghe, cái gì mà “treo” trên người hắn cả ngày, thật ra là hắn theo sau làm tùy tùng cho nàng. Nhưng mà Tuyên Giác hắn cam tâm tình nguyện.

Hai bên bờ sông Tào Hà vô cùng chật chội, dân chúng chen nhau xem thuyền rồng, không cẩn thận còn có thể bị giẫm đạp, thậm chí là bị chen lấn rơi xuống sông.

Quảng Sinh đường là nơi quan lại, quý nhân thường xuyên lui tới, không chú ý sẽ đụng mặt với người quen, dù sao Vọng đô có lớn thì cũng chỉ có từng ấy thôi.

Nhưng hôm nay thật là trùng hợp, không nhìn thấy người quen.

Trong sương phòng, cả một bàn các món ngon mỹ vị, nửa thanh đạm, nửa cay. Cửa sổ trong phòng mở tung, gió bên ngoài thổi vào làm con người ta rất khoan khoái, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng la hét cổ vũ phía xa xa.

Tuyên Giác thật sự nhịn không được, sau khi dùng bữa xong, thử hỏi: "...Điện hạ không sợ gặp phải người quen sao?"

Tạ Trùng Tự: "Yên tâm đi, sẽ không đâu. Quảng Sinh đường một chỗ khó cầu, ta cho người đi hỏi rồi, không có người quen.”

Huống chi, cho dù gặp phải người quen thì thế nào? Cùng lắm thì sớm ngã bài với Phụ hoàng thôi, cũng đỡ cho nàng suy nghĩ phải nói với Phụ hoàng từ đâu.

Đáng tiếc Tuyên Giác không nghe được câu sau trong lòng nàng, ánh mắt hắn trầm xuống vài phần, trầm mặc, chờ gặp được Giang Châu Tư, mới gật đầu thăm hỏi: "Giang sư tỷ.”

Giang Châu Tư xưa nay ăn mặc tùy tiện, chỉ cần thoải mái thuận tiện là được, hiếm khi nàng ăn mặc chỉnh tề như hôm nay, nhưng cho dù nàng ăn mặc như thế nào, thì vẻ mặt lạnh lùng rời xa hồng trần kia vẫn không thay đổi được. Đào Tử thay nàng nói: "Tuyên đại nhân, sư muội.” Sau đó cũng không nói gì nữa.

Sau khi thông báo, đi vào nội viện chỗ Điền Khương đang ở, Giang Châu Tư mới nhíu mày thủ thế nói: "Chỗ lão nhân gia cũng quá yên tĩnh, một người bên cạnh cũng không có?"

Tạ Trùng Tự bất đắc dĩ: "... Là ý của lão phu nhân.”

Sau đó hướng bên trong hô lớn: "Điền phu nhân, ta đến bái phỏng, ngài có ở bên trong không?”

Cửa phía trước bị khóa lại, bên trong không có tiếng trả lời.

Lúc này, Điền Khương đang ngồi ở trước bàn, hai mắt trợn trừng, sững sờ nhìn ánh nến....

Ngọn nến đêm qua vẫn tiếp tục cháy đến bây giờ. Cây trước đốt xong, lại dùng ngọn lửa nối tiếp cây sau, trên bàn đã có năm cây nến, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Chỉ mới qua bốn ngày, tóc lão phu nhân đã bạc thêm mấy phần, nhìn vô cùng tang thương, lưng cũng còng xuống rất nhiều.

Giãy dụa một lúc lâu, bà mới lảo đảo đứng dậy, đi tới trước cửa gỗ, trịnh trọng quỳ lạy cúi người, nói: "Điện hạ, ta ở bên trong.”

“Lão phu nhân ở đây." Tạ Trùng Tự thở phào nhẹ nhõm, "Vậy mau mở cửa đi, sư tỷ ta tới. Lúc trước nói, muốn giới thiệu cho lão phu nhân, sư tỷ ta có việc muốn hỏi.”

“Điện hạ, ngài nghe ta nói." Điền Khương sắc mặt có chút không vui, may mà đang ở trong phòng, nếu bà mag khuôn mặt này ra đường, sợ là sẽ hù dọa mất mấy đứa trẻ nhỏ.

Thù hận báo năm tích lũy lại, khiến cho khuôn mặt bà xám xịt, nỗi đau, mất mát cứ hiện rõ trong đáy mắt bà. Còn đâu vẻ thanh thuần mỹ mạo thời thiếu nữ. Tuy ánh mắt bị năm tháng làm cho vẩn đục nhưng vẫn kiên định như cũ.

Bà nhẹ nhàng nói: "Thứ cho lão phụ không thể có khí lực nghênh đón điện hạ và khách nhân.”

Vừa dứt lời, khóe môi bà tràn ra máu tươi, còn mang theo màu đen. Bà đã uống độc dược mấy hôm trước mua được, hôm nay là ngày nó phát tác.

Tạ Trùng Tự ở ngoài phòng, nghe ngữ khí suy yếu của lão phu nhân, biến sắc, gõ cửa quát: "Điền Khương! Bổn cung lệnh ngươi mở cửa - - ngươi làm sao vậy?!”

“Không có gì. Chỉ là cảm thấy... " Điền Khương cười, nếp nhăn trên mặt giật giật. "Lão phụ không thể quyết định sống như thế nào, không lẽ còn không thể quyết định chết như thế nào sao? Điện hạ, có người muốn giết người, nhưng kì thực là muốn nhìn ta chết. Lão phụ biết rõ, ngài tặng ta cơ hội báo thù, thành toàn cho ta, còn cho ta chỗ dung thân, nếu ta lấy oán báo ơn, sau này chết đi, xuống địa ngục làm sao có thể gặp A Di, gặp con của chúng ta?”

Tạ Trùng Tự nghe lão phu nhân thì thầm mấy câu như di ngôn, con ngươi co rụt lại, quát: "Người đâu, phá cửa!!”

Thị vệ canh giữ ở ngoài viện, lập tức chạy vào, cùng nhau hiệp lực phá cửa.

Nhưng dù sao cũng là trạch viện của Hoàng gia, ngoại trừ việc không nguy nga khổng lồ, thì mọi cơ chế đều giống hệt cung cấm, sao có thể dễ dàng mở ra.

Cánh cửa gỗ lim rất dày, dưới sự hợp lực của hai ba thị vệ, mới có thể lắc lư một chút.

Sắc mặt Tạ Trùng Tự xanh mét, Tuyên Giác ở một bên híp híp mắt nhìn, bất động thanh sắc tiến lên, cầm ngón tay nàng trấn an.

Điền Khương thật sự không có khí lực nói chuyện, nghe thấy tiếng động trước mặt, dừng một chút mới nói: "Con ta... Không có khả năng còn sống... Kỳ nhi bị thương thành như vậy, lại lạc mất huynh trưởng nhiều ngày, không ai có thể cứu nổi... Tần Vân Sam...”

Mấy lời cuối cùng, bà cũng không phải nói cho Tạ Trùng Tự nghe, chỉ là nỉ non nói cho chính mình nghe: "Đang gạt ta, đang giẫm lên trái tim của ta, đang giết chết ta...”

Những chuyện đã bị bà chôn sâu trong lòng, lại bị ả Tần Vân Sam kia moi ra, dùng chuyện đó chà đạp trái tim bà lần nữa, cho bà chút hi vọng hão huyền...

Cuộc đời này, bà đã sống đủ rồi, chịu đủ giày vò rồi, Nếu lại cho bà một tia hi vọng như vậy, bà sợ bà sẽ mất hết lí trí mà ôm tia hi vọng kia, dù biết nó hoang đường đến mức nào.

Lúc mua thuốc, thậm chí bà còn từng tưởng tượng, bà sẽ cho thuốc vào trong trà, sau đó bưng lên đưa cho Tạ Trùng Tự.

Không thể... Cho nên không thể gặp Tạ Trùng Tự.

Vì vậy Điền Khương chỉ có thể trộn độc dược vào trong nước, tự mình uống.

Chất độc đang giết chết lão phu nhân, bà giãy dụa bò đến trước cửa phòng, nói: "... Điện hạ, xin ngài mau chóng giết Tần Vân Sam đi, nàng ta không thể lưu lại.”

Lại là Tần Vân Sam!!! Tạ Trùng Tự nghiến răng.

Đã bị nhốt trong lãnh cung còn không chịu thành thật?!Lại dám bày trò quỷ.

Là do nàng đã sơ sẩy. Chỉ lệnh thị vệ trông coi bên ngoài, phòng ngừa thích khách đến. Nhưng nàng quả thực không ngờ tới vị trong lãnh cung kia, bản thân ả ta còn không lo nổi mình, lại còn dám giở trò “công tâm kế”.

Cái này ai có thể phòng ngừa được? Bây giờ ả ta đã bị nhốt trong lãnh cung, nếu không mưu hại được thì cũng không mất cái gì được nữa.

Tạ Trùng Tự lạnh mặt, cả người đều nhiễm sát khí, hàm dưới nghiến chặt lại. Thị vệ trong sân nhìn trộm thần sắc nàng, cả đám đầu đầy mồ hôi, chỉ có thể nguyền rủa sao cánh cửa này lại chắc chắn như vậy, bọn họ có thể cảm thấy bên trong cũng không khóa chặt lắm, nhưng dùng sức kiểu gì thì cánh cửa này cũng chỉ lung lay chứ không đổ.

Bỗng nhiên, Tạ Trùng Tự sửng sốt, cúi đầu nhìn cổ tay bị tay áo che đi. Đầu ngón tay Tuyên Giác nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nàng, như là muốn trấn an nàng.

Tạ Trùng Tự không thể bình tĩnh nổi. Nước cờ này nàng đi sai rồi. Bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người trước mắt chết dần đi mà bản thân mình lại không thể làm gì.

Nàng thầm nghĩ: Ả Tần thị kia muốn chết.

Tạ Trùng Tự quay đầu nói với Giang Châu Tư: "Sư tỷ, có thể sử dụng cơ quan trên cánh tay tỷ không?”

“Khó nói." Giang Châu Tư khoanh tay đứng ở một bên, nhìn thị vệ đang chật vật phá cửa. Người bên trong sinh tử chưa rõ, cũng có chút không kiên nhẫn, cánh tay trái giương lên, lưỡi dao sắt bén nhọn từ khuỷu tay bắn ra.

Đào Tử không cần nàng phân phó, hắng giọng nói: "Tránh ra! Tránh ra! Người không liên quan lui ra!”

Thị vệ cuống quít tránh tứ phía, lưỡi sắt đâm chuẩn xác vào khe cửa, ken két, ghim chặt vào cánh cửa.

Leng keng, mấy tiếng tiếng kim loại ma sát với nhau vang lên,

Giang Châu Tư trong lòng khẽ động, tiến lên một bước, cầm lấy lưỡi dao, kéo mạnh về phía sau. Cuối cùng nghe thấy tiếng khóa sập, cửa mở ra.

Cửa không hoàn toàn mở ra. Điền Khương nằm ngay cạnh cửa, đã rơi vào hôn mê.

Giang Châu Tư nhíu mày, dò mạch đập của bà. Lại bóp miệng lão nhân, thử phân biệt mùi độc dược, quyết đoán nói: "Mùi hương giống với bách độc úy dùng để giết chuột, gián, ta đưa đến chỗ Kim Phồn. Nhưng chưa chắc sẽ cứu sống được.”

Nói xong, Giang Châu Tư nghiêng người, giống như khiêng bao tải, vác lão phu nhân lên vai.

Vai trái Giang Châu Tư không thể dùng sức, chỉ có thể dùng cánh tay phải để khiêng người, nhưng tư thế này, người không có bệnh cũng bị xóc nảy thành có bệnh, mí mắt Tạ Trùng Tự giật giật, nói: "Sư tỷ, tỷ, tỷ, cẩn thận một chút...”

Đào Tử bất an kêu lên vài tiếng.

Giang Châu Tư từ chối cho ý kiến, đứng dậy liền không thấy tăm hơi đâu.

Khinh công của Giang Châu Tư rất tốt, trèo tường vượt núi không thành vấn đề, cho dù mang theo một lão nhân gần đất xa trời cũng không có việc gì khó.

Lúc đi tới Tế Thế đường, Kim Phồn đang bắt mạch cho bệnh nhân, ngạc nhiên nhìn Giang Châu Tư nhảy qua cửa sổ, hắn giấu đầu lòi đuôi nói với bệnh nhân trước mặt: "Gần đây sắp đến Tết Đoan ngọ cho nên chúng ta biểu diễn xiếc, đúng biểu diễn xiếc, vẫn đang luyện tập. Huynh đài đây chờ một chút, sang phòng bên uống tách trà, ta sẽ đến ngay.”

Đuổi xong bệnh nhân còn đang khiếp sợ đi, Kim Phồn phát điên lên, khóc lóc kể lể: "Sư tỷ, tỷ còn xuất quỷ nhập thần như vậy, ta cũng bị tỷ dọa cho phát điên lên, chúng ta có cửa a, lần sau tỷ đi cửa lớn được không?!”

“Khám bệnh." Đào Tử nói hai chữ đơn giản thô bạo.

Lúc này Kim Phồn mới quan sát phụ nhân Giang Châu Tư mang đến.

Đầu đã cúi xuống, mặt mày nhăn nheo, mắt cũng khép chặt, không còn chút sức sống... Không đúng.

Kim Phồn thử đưa tay ra, sờ cổ tay thô ráp của bà lão, cân nhắc nói: "Sư tỷ, người này đã chết rồi, tỷ...”

Tỷ sẽ không phát hiện ra sao. Đã chết được một lúc rồi.

Cổ tay đã dần dần lạnh như băng, không có một chút nhiệt độ của người sống.

Giang Châu Tư ngẩn người, không biết có phải bởi vì tìm kiếm manh mối đã lâu, đã đến bước này còn vuột mất hay không, mà nàng có chút sụp đổ, trong lòng nàng trống rỗng, trầm mặc đem Điền Khương đặt lên giường trắng bên cạnh, một lát sau mới ra dấu tay: "Vậy không có việc gì. Chẳng lẽ số phận phải là như vậy, có lẽ sư phụ nói đúng. Ta ngay từ đầu đã không nên cắn chết không buông, cố chấp đi tìm thân thế.”

Kim Phồn thử dò hỏi: "Điền Khương? Là người tỷ muốn gặp?”

Giang Châu Tư: "Ừ.”

Kim Phồn nghi hoặc: "Bà ta làm sao vậy? Bị người diệt khẩu?”

Bên kia, Tạ Trùng Tự cùng Tuyên Giác chỉ chậm một bước, đã tới Tế Thế đường.

“Uống thuốc độc tự sát." Tạ Trùng Tự vừa đến đã nghe được câu hỏi của Kim Phồn, nàng vén rèm đi vào, lạnh lùng nói.

Nàng đi tới trước mặt Giang Châu Tư, nói với nàng ấy: "Sư tỷ, buổi tối ta dẫn tỷ đi lãnh cung "thăm" Tần Vân Sam. Hiện tại, tỷ một năm một mười nói rõ với ta, tỷ ở Li Giang tra được cái gì?”

Tuyên Giác gật đầu với Kim Phồn, buông tay Tạ Trùng Tự ra, cụp mắt đứng ở phía sau nàng, mắt hơi đảo, trong lòng liền hiểu rõ.

Kim Phồn cũng không vội chữa trị, chỉ sợ là Điền Khương dữ nhiều lành ít, thậm chí đã chết rồi...

Đáy lòng hắn có chút bất an, sự lo lắng bất an này càng ngày càng nghiêm trọng.

Tuyên Giác nhanh chóng rà soát lại từ đầu đến cuối chuyến đi Li Giang năm ngoái. Từ khi khởi hành đi từ phía tây, đến mấy cuộc gặp mặt thăm dò thị tộc, đến nhát đao mà hắn tự đâm mình bị thương kia, kể cả mấy lời hắn nói lúc ở Li Giang, hắn cũng âm thầm rà soát kỹ càng. Theo lý mà nói cũng không có sơ hở gì, nhưng Giang Châu Tư người này, hắn không nắm chắc được.

Cũng giống như đêm đó ở nhà cũ tại Dương Châu, "Mộng đẹp", chờ sau này hắn tủ mỉ hồi tưởng lại, xác định đó chính người thật việc thật, không phải ảo giác của hắn. Về phần tại sao đêm hôm khuya khoắt, nàng lại ở trong nhà cũ, tám phần là theo Giang Châu Tư đi dạo góp vui.

Mà Giang Châu Tư, tám chín phần mười, là thừa dịp ban đêm xông vào Từ đường nhà người khác, dò xét.

Đến cả việc xông vào Từ đường nhà người ta mà vị Giang sư tỷ này cũng dám làm, thì nói gì đến việc ngồi xởm trên nóc nhà nghe chuyện của người khác.

Tuyên Giác trừ trước đến nay đã quen với việc tính toán, nhưng vẫn không tính nỗi vị sư tỷ trước mặt này, không biết người này có biết được bí mật gì của hắn hay không.

Nếu người này lỡ miệng, liệu Nhĩ Ngọc có nhìn ra là hắn đang thăm dò nàng hay không?

Nghĩ tới đây, Tuyên Giác bắt đầu nôn nóng, không nhịn được vươn tay, lại một lần nữa nắm lấy đầu ngón tay Tạ Trùng Tự.

Tạ Trùng Tự cả kinh. Nàng cảm nhận được ngón tay thon dài ấm áp như ngọc kia, đang nắm chặt lấy nàng. Giãy cũng không thoát được.

Tuyên Giác dứt khoát xen vào, nói: "Giang sư tỷ, tỷ điều tra khắp nơi ở Li Giang như thế nào?”

Nếu đã muốn nói, vậy không bằng để hắn dẫn dắt.

Bình luận

Truyện đang đọc