[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

______________________

Nguy hiểm đã kết thúc, mười lăm tháng chạp, Đông Yến không chịu nỗi áp lực, phái sứ thần ra roi thúc ngựa mang quốc thư đến Đại Tề xin nghị hòa.

Cả triều đình đều thở phào nhẹ nhõm.

Đại Tề xưa nay chuộng phong thái từ tốn, nhã nhặn. Trên triều quan văn luôn có tiếng nói hơn võ tướng. Đã có mấy triều võ không có chút đất dụng võ nào. Mà quan văn đa phần luôn sợ hãi nhát gan, chỉ giỏi võ mồm chứ nào có gan động đến dao thật thương thật. Nay thấy Đông Yến muốn nghị hòa liền nháo nhào thượng tấu xin Hoàng thượng đáp ứng.

Nhưng Tạ Trùng Tự không muốn nghị hòa, chẳng những không muốn, còn muốn liên hợp với Thích gia quân đang vây khốn Sử kinh đánh một trận lớn. Đánh cho bọn chúng mười mấy năm nữa cũng không có sức uy hiếp biên cảnh Đại Tề ta, nhưng triều thần trong triều sau khi nghe xong thì sắc mặt đại biến, thay nhau khuyên giải!

Trận trước, Tạ Trùng Tự lấy Hoành thành làm mồi nhử mới hơn được Yến quân một bước, là may mắn thắng trong chỗ hiểm, đừng nói đến đại thần trong triều đến cả Tạ Sách Đạo cũng đau đầu không thôi, nhẹ giọng khuyên nhủ nàng: "Nha đầu, là cô nương gia đừng có suốt ngày đòi đánh đòi giết, sẽ gặp nghiệp chướng đấy!”

Tạ Trùng Tự: "Tiểu cô nương thì làm sao vậy, Đại Tướng quân Tây Lương không phải toàn là nữ nhi đó sao. Nhi thần cứ đòi đánh đòi giết đấy, cũng không thấy mất miếng thịt nào!”

“...” Tạ Sách Đạo thật bị lời này của nàng làm cho cứng lưỡi, không biết phản bác như thế nào, “Được rồi, đừng lo nghĩ nhiều như vậy nữa, có Phụ hoàng ở đây rồi. Con còn lo lắng vớ vẩn nữa sẽ không lớn lên được đâu.”

Tạ Trùng Tự: "......” Phụ hoàng đây là đang xem nàng là con nít, còn lớn lên được nữa sao?

Tạ Sách Đạo nghiêm mặt nói: "Lê dân bá tánh Đại Tề ta đã chịu đủ khổ sở rồi, lòng dân oán thán. Từ năm ngoái đến nay hết loạn trong đến giặc ngoài, lòng an bất an đã lâu. Đến lúc nên dừng lại để an dân rồi. Huống chi viện binh về kinh là để hóa nguy chứ không phải để khai chiến. Trùng Trùng, hòa chính là thượng sách.”

Tạ Trùng Tự biết lời Phụ hoàng nói đều là sự thật.

Từ năm ngoái đến nay, sau trận chiến loạn ở Ly Giang, đã có mấy đại tộc thi nhau sụp đổ, năm nay Giang gia đã không còn an phận nữa, ai biết chúng có nhân lúc loạn mà đâm thêm một đao không?

Tạ Trùng Tự ngồi dựa vào ngự án, thầm nghĩ: Như vậy không đủ, nàng muốn một kết cục. Nàng muốn nhiều hơn nữa. Muốn Đông Yến triệt để cúi đầu xưng thần với Đại Tề.

Tạ Trùng Tự phân tích rõ lợi hại cùng Tạ Sách Đạo, nói rõ kế hoạch của mình, nàng cũng không cần nhiều binh, chỉ cần bốn vạn kỵ binh, thừa dịp đêm tối, thỏa thiêu Lam cốc, vây khốn tàn quân Đông Yến đang đóng quân ở đấy, một mồi lửa đốt sạch gần mười vạn quân tinh nhuệ còn sót lại này. Tạ Trùng Tự nói cả một ngày Tạ Sách Đạo mới đồng ý.

Lúc nàng chuẩn bị rời đi, Tạ Sách Đạo mới thản nhiên nói: "Trẫm không muốn cho con bôn ba mệt nhọc, nhưng lấy chút công lao để chặn miệng người khác cũng không phải là chuyện xấu.”

Tạ Trùng Tự giật mình, trong lòng nàng khẽ động, tuy nàng đoán ra thâm ý trong lời của Phụ hoàng nhưng vẫn không nhịn được hỏi thẳng: “Người có ý gì?”

“Từ lúc Hoàng huynh con tùy hứng làm bậy, trẫm đã có suy nghĩ muốn truyền ngôi lại cho con. Nay uy vọng của con trong triều cũng không nhỏ.”

Lời này của Tạ Sách Đạo có thể nói là sét giữa trời quang. Đại Tề tuy không quá trọng nam khinh nữ, nhưng tư tưởng vẫn còn đó, đã ăn sâu vào trong xương cốt, há có chuyện quan viên trong triều quỳ xuống xưng thần với nữ tử?

Chưa kể dân tâm, luật phá còn đó. Sao Tạ Trùng Tự có thể dễ dàng đăng cơ làm đế. Tuy nói trận chiến vừa qua đã làm thay đổi cái nhìn của một số quân viên và bá tánh về nàng, nhưng để nói đến hai chữ “uy vọng” thì chưa đủ.

Cung nhân trong điện bị lời này của Tạ Sách Đạo dọa sợ, càng cúi thấp đầu, chỉ hận sao mình lại có lỗ tai, lại nghe được chuyện kinh thiên động đất như vậy.

Tạ Trùng Tự biết Phụ hoàng chỉ là nhất thời nổi hứng, cười khổ hỏi lại: “Vậy Hoàng huynh phải làm sao đây?”

Tạ Sách Đạo: "Chỉ cần con đồng ý, tên tiểu tử kia sợ là mừng đến phát khóc luôn đấy! Từ nhỏ đến lớn có lúc nào thằng nhãi đó chịu làm tròn chức vị đâu?!”

"Bây giờ đã khác, Hoàng huynh đang làm rất tốt.” Tạ Trùng Tự lắc đầu. "Hơn nữa, Phụ hoàng, con và vị Chiêu Dương điện hạ kia đã từng thảo luận về sự khác biệt giữa hai nước Tề- Lương. Nhi thần muốn thượng vị tất nhiên là có thể, nhưng để lật đổ mọi quy củ, nam canh nữ dệt, ít nhất cũng phải cần hơn mấy chục năm, nhiều thì sợ mất cả trăm năm. Thái tổ Tây Lương mất một trăm bốn mươi ba năm, lại trãi qua nhiều lần chiến loạn. Lớn nhất là trận chiến loạn Bát vương năm đó, lại phải hoa tổn tâm huyết giết sạch loạn thần mới có ngày hôm nay. Nền tảng lập quốc của Tây Lương lại khác chúng ta, Tây Lương là lấy cơ quan, đồ thủ công bằng mộc làm gốc, Thiên Xu viên và Tứ lễ đường dường như lũng đoạn triều chính ở Tây Lương. Những ngành nghề đó đòi hỏi tính tỉ mỉ, hầu như chỉ có nữ tử mới đáp ứng được yêu cầu đó, tự nhiên địa vị của nữ tử sẽ dâng cao. Còn Đại Tề ta thì sao....?”

Tạ Trùng Tự thản nhiên nói: "Chuyện này không thực tế. Không tin, Phụ hoàng chỉ cần thử để lộ một chút tâm tư muốn truyền ngôi cho nhi thần ra ngoài xem? Nhi thần dám cam đoan, hôm sau giám quan, đừng nói giám quan, mà quan viên lục bộ, ngự sử đài, nội vụ phụ, quan lại các nơi, thậm chí võ tướng vốn chẳng quan tâm lễ giáo cũng thi nhau dập đầu cho xem. Nhi thần ước chừng đoàn người này sẽ kéo dài từ điện Cần chính đến cuối đường Chu Tước cũng không biết chừng. Không phải Phụ hoàng nói dân tâm không an, không thể lại náo thêm một trận rung chuyển triều chính sao?”

Tạ Sách Đạo biết lời nàng nói không sai, trầm mặc một lúc lâu, không nói gì.

Tạ Trùng Tự "A" một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn đứng dậy đấm lưng bóp vai cho Phụ hoàng mình, nghĩ nghĩ lại nói: "Nhưng Phụ hoàng có thể đồng ý để nhi thần lập trường tư thục cho nữ sinh. Nói không chừng vài thập niên sau, biết đâu lại thật sinh ra một nữ Đế? Năm đó, Thái tổ Hoàng đế vì muốn thành thân với Trường Bình Hầu mà tính toán từng bước một. Đầu tiên là cho người thả tin tức ra, để cho triều thần có thời gian chuẩn bị. Lại lệnh cho họa sư và thư sinh hợp tác, vừa vẽ vừa viết các chuyện ái tình giữa nam nam và nữ nữ. Sau khi dân chúng dần chấp nhận, không còn kì thị thì mới chiếu cáo hôn sự của mình. Tuy chỉ nạp vào cung làm sủng nam nhưng Thái tổ vẫn phải tính toán từng bước. Chưa kể năm đó chỉ cần nhắc tới đoạn tụ đã bị người đời phỉ nhổ, nhưng chẳng phải Thái tổ vẫn thành công đó sao. Có thể thấy việc dẫn dắt tư tưởng, nắm lấy dân tâm là căn bản nhất!”

“Có được dân tâm sao có thể tính là phí công.” Tạ Trùng Tự mỉm cười, "Thành công hay không cũng không nhất thiết phải do nhi thần hưởng. Đại Tề ta trường tồn ngàn năm, trăm năm sau ai biết sẽ như thế nào.”

Tạ Sách Đạo sửng sốt, thở dài lắc đầu: "Không sai.” Hắn đứng dậy, sờ sờ đầu Tạ Trùng Tự, nói: "Thật sự trưởng thành rồi.”

Bốn vạn kỵ binh nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng dựa vào lợi thế là thông thuộc địa hình, đã dễ dàng vây khốn tàn binh ở Lam cốc.

Kế hoạch của Tạ Trùng Tự rất kỳ lạ, không giống bất cứ binh pháp nào, nàng vờn Yến quân đang cố thủ ở Lam cốc như mèo vờn chuột, sau đó lại đích thân lấy thân mình làm mồi nhử, dụ tàn quân còn sót lại vào rừng, một mồi lửa liền thiêu rụi bọn họ.

Tạ Trùng Tự đánh trận này ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Hơn hai mươi vạn quân chủ lực của Đông Yến lần này đều một đi không trở lại, không còn ai sống sót.

Chỉ là khúc cuối có chút sơ suất, khi nàng thoát thân, lúc tránh mũi tên không cẩn thận bị ngã xuống ngựa. Tuy không bị thương nặng, nhưng mắt cá chân bị trật, phải dưỡng thương một tháng mới khỏi hẳn.

Tạ Trùng Tự bị Tạ Sách Đạo cứng rắn đem tới hành cung dưỡng thương. Tạ Trị vừa về đã phải tiếp quản mọi sự vụ trong kinh. Thái tử điện hạ vừa về kinh còn chưa kịp thở lấy hơi đã bị đám triều thần túm đi nghị sự, hắn mặt mày nhăn nhó chạy tới hành cung định tố khổ với muội muội nhà mình. Lại bị Phụ hoàng đang chuẩn bị hồi cung sau khi đưa Tạ Trùng Tự tới hành cung túm được, mặt nặng mặt nhẹ mắng hắn, “Không làm nên tích sự gì.”, “Chỉ biết dựa vào muội muội.”

Tạ Trị tự thấy xấu hổ, lại nhớ tiểu muội nhà mình còn đang bị thương, đành cắn răng quay về Vọng đô với Tạ Sách Đạo, ngoan ngoãn xử lý sự vụ.

Sử kinh của Đông Yến bị Thích gia quân uy hiếp, hơn nưa quan lại trong kinh đều đã trốn về phía Đông Nam, thêm nữa, quân chủ lực của Đông Yến đều bị Tạ Trùng Tự tiêu diệt hết. Yến quốc không thể không đầu hàng. Phái sứ thần mang quốc thư xin hàng đến Đại Tề. Mọi sự vụ lớn nhỏ đều do Tạ Trị gánh.

Lúc này, Thích gia quân đang vây công Sử kinh cũng từ từ rút lui.

Ngày Tết năm Thái Nguyên thứ bảy, Tuyên Giác giục ngựa chạy trong đêm, sự vụ trên tay hắn còn rất nhiều, vốn đến tận đầu tháng hai mới có thể trở về. Tạ Trùng Tự lúc đầu thầm nghĩ cũng tốt, đến lúc đó vết thương trên chân nàng cũng đã khỏi. Lúc Tuyên Giác về, dù có nghe tin thì cũng sẽ không sao. Ai ngờ, Tuyên Giác quăng mọi sự vụ cho Thích Văn Lan, nghe tin lập tức hồi kinh, mùng bốn Tết đã về đến Vọng đô.

Tuyên Giác chạy suốt ngày đêm, giáp nhẹ trên người còn chưa kịp tháo xuống, cả người phong trần mệt mỏi chạy về hướng hành cung.

Tuyên Giác có tư ấn của Tạ Trùng Tự, nên cả đường không ai dám cản, hắn ngược sáng đi vào trong điện, lúc đầu Diệp Trúc còn chưa nhận ra, đến khi hắn đến gần mới sửng sốt: “Tuyên đại nhân?”

Cũng không thể trách Diệp Trúc không nhận ra Tuyên Giác, bởi từ xưa đến nay Tuyên Giác luôn có bộ dạng thư sinh nho nhã, dù có tùy tiện nhất thì áo mũ luôn chỉnh tề. Nhưng nay hắn mặc áo vải, người còn mang giáp nhẹ, bên hông mang theo bội kiếm, khí thế trên người hoàn toàn khác với khí chất nhẹ nhàng, ôn hòa thường ngày, sát ý như ẩn như hiện, lạnh lẽo thấu xương.

Tuyên Giác nhìn thấy Diệp Trúc, dừng lại một chút, ý lạnh trên người vẫn chưa tản đi, chỉ là vẫn nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ có ở bên trong không?”

Diệp Trúc vội dẫn Tuyên Giác đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Có, có, lúc này điện hạ vẫn chưa nghỉ ngơi, hẳn là đang ngồi trên giường đánh cờ một mình.”

Hành cung tuy có đơn giản hơn, nhưng chung quy vẫn là nơi ở của Hoàng thất. Bên trong được bố trí rất hoa lệ, hoành tráng. Trên bình phong thêu phượng hoàng lửa tinh tế, phía sau là tiền sảnh xa hoa, đi sâu vào nội thất. Phía trong có một người đang ngồi.

Người trên giường đang xõa tóc, tóc nàng che phủ cả hai vai, bên tay trái có một lớp băng gạc trắng, nàng tùy tiện ngồi đó, dùng tay phải vân vê quân cờ ngọc, như đang đắn đo không biết hạ cờ như thế nào.

Ý lạnh trên người Tuyên Giác đã biến mất hoàn toàn, hắn đưa tay ngăn Diệp Trúc lại, gật nhẹ đầu. Diệp Trúc hiểu ý hành lễ lui ra. Lúc này Tuyên Giác mới bước lên trước, bước chân nhẹ nhàng dẫm trên thảm dày hoàn toàn không phát ra tiếng động. Hắn nhẹ nhàng đến sau lưng Tạ Trùng Tự, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Hàng thứ ba, vị trí thứ bảy.”

Tạ Trùng Tự đang trầm tư suy nghĩ, bị tiếng nói bất thình lình của hắn dọa sợ, giật nảy mình, bàn cờ trên đùi suýt thì rơi xuống.

Tạ Trùng Tự giật mình hỏi: "...Chàng, không phải đến đầu tháng hai mới về sao?”

Tuyên Giác đưa ta giữ vững bàn cờ, nhướng mày hỏi lại, "Vết thương của điện hạ đến tháng hai sẽ khỏi sao?"

Tạ Trùng Tự: "...” Tạ Trùng Tự theo bản năng rụt tay và chân mình vào chăn, sau đó nói: “Là do Tam ca và Giang gia, không liên quan gì đến ta a. Ta cũng không thể ngăn không cho quân Yến xuất binh được. Chỉ là, chỉ là có chút sơ sót...”

“Nhưng ta nhớ trong thư đã nói rõ, chỉ cần điện hạ thủ thành..." Tuyên Giác nhìn tay và chân bị nàng giấu trong chăn, lúc sau mới nói, "Cũng không cho người náo đến kinh tâm động phách như vậy.”

Tạ Trùng Tự: "... Ta chỉ là tận dụng thời cơ thôi mà.”

Tuyên Giác: "....” Hừ! Tướng lĩnh nhiều như vậy, còn cần nàng đích thân lên ngựa? Rõ ràng là muốn mượn cơ hội này thay hoàng huynh mua chuộc dân tâm. Nói không chừng vết thương này cũng nằm trong tính toán của nàng.

Ánh nến trong điện nhảy nhót, chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Tuyên Giác.

Tuyên Giác cảm thấy bản thân cần bình tĩnh một chút, lại không nỡ nặng lời trách nàng. Hắn đứng dậy đi ra ngoài tiền điện, cất gọn bội kiếm rồi lại đi vào. Vừa vào đã thấy nàng thành thật nằm trên giường, chăn cũng đắp kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt to đang chớp chớp nhìn hắn.

Tuyên Giác thấy nàng như vậy, đang tính mở miệng nói vài câu, thì thấy nàng đưa tay vẫy vẫy hắn. Tuyên Giác nuốt mấy lời đã sắp nói ra xuống, từ từ bước lại, còn chưa kịp đến gần giường đã bị nàng đưa tay nắm lấy. Tạ Trùng Tự nắm tay hắn, kéo mạnh, thấy Tuyên Giác ngồi bên giường, nàng hài lòng nói: "Thật đẹp. Từ trước đến này ta đều chưa từng nhìn thấy chàng mặc khôi giáp. Mặc vào thật sự rất đẹp. Ly Ngọc...”

Tạ Trùng Tự cười híp mắt: "Chàng mặc cái gì cũng đẹp. Đương nhiên, không mặc gì là đẹp nhất.” Tuyên Giác rũ mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt hắn dừng trên gò má nàng.

Tạ Trùng Tự lại nói: "Nhớ chàng. Chàng về sớm tự nhiên là tốt, chỉ là sớm như vậy, chắc chắn là phải chạy suốt ngày đêm rồi. Có mệt lắm không? Ta thấy chàng gầy đi rồi, nhìn mà đau lòng muốn chết a.”

Tuyên Giác: "....”

Tạ Trùng Tự liền cầm tay hắn lên, nhẹ nhàng nắm chặt lại, mềm giọng nói: "Buổi tối ngủ lại đây, được không?”

Tuyên Giác: "......” Hắn nhướng mày nhìn nàng, như thể muốn xem nàng còn có thể nói lời ngọt gì để dỗ hắn.

Tuyên Giác đi xuyên đêm mấy ngày liền, trên người nhiễm lạnh nặng, tuy khi nãy hắn cố tình đứng bên chậu than để xua khí lạnh tránh làm nàng bị cảm nhưng vẫn không tránh được có vài chỗ vẫn còn nhiễm lạnh, như đầu ngón tay chẳng hạn, Tạ Trùng Tự thấy thế, cẩn thận từng li từng tí làm ấm tay cho hắn, lại nhìn hắn, giọng càng mềm hơn, “Thật sự là gầy đi quá nhiều. Đợi mọi chuyện qua đi, ta đem chàng giữ trong phủ Công chúa, tẩm bổ để chàng béo lại mới tốt. Cũng tránh chàng bị mấy chuyện trong triều làm cho đau đầu. Đêm nay ở lại được không? Mấy ngày trước ta bị kinh hãi, trong lòng vẫn còn hoảng sợ, đêm nay chàng ở lại bồi ta, xem như giải nỗi tương tư bấy lâu nay trong lòng ta. Được không?”

Tuyên Giác: "....” Dù hắn có tức giận đến mức nào, thì cũng bị nàng dỗ tốt rồi.

"Nàng ngoan ngoãn dưỡng thương đi, ta ở lại với nàng mấy ngày.” Tuyên Giác chậm rãi thở dài, hắn định ở lại hành cung một hai ngày, vốn còn muốn nhân cơ hội trách nàng liều lĩnh. Không ngờ ngày hôm sau nàng tùy hứng không muốn uống thuốc, nói rất hợp tình hợp lý, cự tuyệt Diệp Trúc: "Đắng quá.”

Tuyên Giác: "...”

Tuyên Giác bưng thuốc tới, đưa tay bắt mạch, rồi lại kiểm tra nhiệt độ trên người nàng. Nhẹ nhàng hỏi, “Điện hạ đã đỡ rồi sao?”

Tạ Trùng Tự không hiểu sao lại co rúm người lại: "... Tốt hơn nhiều rồi mà...”

Nàng nói xong, sợ hắn không tin còn lắc lắc cánh tay: "Này, chàng xem, kỳ thật không có gì đáng ngại. Chỉ là lúc đó sắc mặt Phụ hoàng rất tệ, Thái y nhìn sắc mặt người nên mới bắt ta uống mấy ngày thuốc thôi.”

Tuyên Giác thản nhiên nói: "Điện hạ không phải còn bị nhiễm phong hàn sao? Thuốc này trị cảm, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”

Tạ Trùng Tự thấy thật sự không giấu được, mới ngoan ngoãn uống thuốc. Nhưng mới nhấp mấy ngụm lại giở trò, Tuyên Giác chỉ yên lặng nhìn nàng, giọng vẫn rất nhẹ đút nàng uống: "Uống thêm mấy ngụm nữa đi.”

Tạ Trùng Tự thật sự không muốn uống, nhưng nhìn Tuyên Giác kiên trì như vậy lại không nỡ, đành thành thật cắn răng để hắn đút hết chén thuốc.

Uống xong, nàng còn nhăn mày, làm nũng với hắn: "Đắng quá, ta muốn ăn kẹo.”

Tuyên Giác không thuận theo, chính là muốn nàng nhớ kỹ, uống thuốc đắng đến mức nào, để lần sau nàng không tùy hứng như vậy nữa. Tạ Trùng Tự thấy Tuyên Giác vẫn ngồi yên không động đậy, liền lắc lắc cánh tay hắn, “Thật sự đắng lắm đó,... cả miệng ta đều là vị thuốc... Ly Ngọc,...chàng cho ta một viên kẹo thôi được không?”

Tuyên Giác: "Không.”

Tạ Trùng Tự: "Trong hộp bánh trên bàn có mứt hoa quả, chàng không cho ta ăn kẹo vậy mứt chắc được chứ? Hai viên thôi, thật sự rất đắng đấy, đắng đến mức ta ngủ không được luôn này.”

Tuyên Giác thấy thế, vẫn là mềm lòng, mím môi, đứng dậy lấy hia viên mứt ngọt cho nàng, cụp mắt dỗ nàng: "Há miệng.”

Tạ Trùng Tự ăn một viên, nàng chép chép miệng, vẫn thấy chưa đủ ngọt. Lại cầm một viên khác lên, thừa dịp Tuyên Giác không chú ý liền nhét vào miệng hắn.

Cả người Tuyên Giác cứng lại, chỉ cho là nàng muốn hắn mứt ngọt, hắn thuận theo nhai mấy cái, lại thấy nàng nghịch ngợm rướn người lên, hôn lên môi dưới hắn. Thừa dịp hắn ngẩn người, nàng liền to gan đưa lưỡi vào cướp mứt ngọt trong miệng hắn, còn rất đắc ý cười cười, “Hết đắng rồi. Thật ngọt a.”

Tuyên Giác: “...” Hắn lắc đầu cười, sủng nịnh vuốt tóc sau lưng nàng, Tạ Trùng Tự còn tưởng đã dỗ được Tuyên Giác hết giận rồi, đang tính thở phào trong lòng lại nghe hắn nói, “Tạm thời ta ghi vào sổ, cho nàng nợ, sau này sẽ tính toán rõ ràng với nàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc