[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

___________

Ngón tay bị Tạ Trùng Tự mân mê đến tê dại, Tuyên Giác lặng lẽ thu tay về, chàng lưỡng lự trong phút chốc rồi viết lên lòng bàn tay nàng: “Chưa trở về Tuyên phủ”.

Câu này có thể hiểu theo hai cách, một là Tuyên Giác vẫn chưa trở lại Tuyên phủ, hai là Giang Châu Tư vẫn chưa quay lại Tuyên phủ nên không biết chàng đã trở về hay chưa.

Tạ Trùng Tự suy ngẫm một lúc mà vẫn không nghĩ ra được đáp án, nàng định bụng sẽ hỏi thẳng đối phương có phải sư tỷ hay không...

Cho dù không phải sư tỷ thì người này cũng không có ác ý với nàng, nói không chừng đối phương là nô bộc hầu hạ ở đây.

Đúng lúc này, nàng bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng của con vẹt kia. Giọng nói của Đào Tử chói tai đến mức như thể sắp xuyên thủng màng nhĩ của người nghe.

Nàng nghe được mang máng vài chữ: “Ta” “về”.

Tạ Trùng Tự lập tức thả lỏng.

Giang Châu Tư đi vào trong sân từ cửa ngách, thấy Tạ Trùng Tự mặc kín như bưng, sau khi dùng thủ ngữ nói xong câu “ta trở về rồi” thì bất giác khựng lại, một lúc sau mới nói nốt vế đằng sau: “Sao mà mặc nhiều đồ thế này? Ngoài trời cũng có gió mấy đâu.”

Nàng tiến về phía trước, hỏi Tuyên Giác: “A Tự tỉnh dậy lúc nào vậy?”

Tuyên Giác: “Nửa canh giờ trước.”

Giang Châu Tư nhìn trái ngó phải, nói: “Thần sắc có vẻ ổn, ăn gì vậy... cháo sao? Không thêm thịt vào à?”

Tuyên Giác nhìn cánh môi vẫn đang tái nhợt của Tạ Trùng Tự, chẳng thấy nổi khí sắc từ khuôn mặt nàng, chàng im lặng hồi lâu, nể mặt vị sư tỷ tới từ quỷ cốc này nên giọng nói vẫn còn hòa nhã: “Đợi vài ngày nữa đi.”

Quỷ cốc nuôi dưỡng người theo cách tùy tiện, nếu không thì năm đó cũng chẳng chôn Tạ Trùng Tự xuống đất như chôn củ cải như vậy.

Khi châm cứu cho Tạ Trùng Tự, Giang Châu Tư chưa từng hỏi sư muội có thấy đau hay không, thế nên đương nhiên càng không để tâm tới những tiểu tiết này, nghe thấy lời chàng nói thì gật đầu: “Ngươi sắp xếp thế nào cũng được. À đúng rồi, ngươi có quen biết với người của Tề gia không? Có người nhờ ta chuyển đồ.”

Tuyên Giác tưởng là chuyện riêng nên không hỏi nhiều, chỉ nói: “Người tới đây vào chiều ngày hôm trước, hôm qua cũng tới ấy. Chắc hẳn hôm nay cũng sẽ tới, cô nương tìm hắn là được.”

Giang Châu Tư: “???”

Giang Châu Tư: “Cái người mặt quắt tai dơi trông rất đê tiện ư?”

Tề Nhạc quả đúng đê tiện, thế nhưng mặt mũi đoan chính đâu có xứng với danh xưng “mặt quắt tai dơi” này, Tuyên Giác thắc mắc: “Cô nương chưa nhìn thấy hắn sao? Khi đó cô nương vừa rời khỏi phòng đi thăm điện hạ thì hắn tới.”

“À...” Đào Tử thay Giang Châu Tư kéo dài âm cuối. “Là hắn ư. Ta đã gặp, đã gặp. Hôm nay hắn tới sao, được, vậy lát nữa ta sẽ tới tìm hắn.”

“Sư tỷ?” Giọng nói của Đào Tử truyền vào tai Tạ Trùng Tự, nàng mơ màng cất tiếng: “Tỷ đang nói gì vậy?”

Giang Châu Tư đang định lên tiếng thì sực nhớ ra sư muội lúc này vẫn đang nửa điếc nửa mù, trong lòng vừa xót xa vừa tức giận, nàng ấy chộp lấy đầu Tạ Trùng Tự rồi dùng ngón tay khẽ gõ lên trán một cái, nói với Tuyên Giác: “Ta tới khách điếm lấy đồ, nếu hắn tới thì ngươi giữ hắn lại giúp ta.”

Tuyên Giác gật đầu: “Được.”

Sau đó nàng ấy viết vào lòng bàn tay Tạ Trùng Tự: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Mấy ngày nay Tề Nhạc đã tìm được niềm vui mới, hôm nào hắn cũng chạy tới đây như thể phải bắt bằng được cho ra gian tình.

Tuyên Giác từng nổi nóng với hắn một lần. Nhĩ Ngọc đã tỉnh lại, nếu Tề Nhạc còn tới...

Chuyện này có hơi phiền phức.

Giang Châu Tư không thích quản lý sự vụ, hoặc có thể thấy Tuyên Giác vô hại nên nàng ấy vô cùng tuỳ ý. Chàng tạm thời lãnh trọng trách chăm sóc Nhĩ Ngọc.

Có điều, cái tên Tề Nhạc đó, hắn rất thích kiếm chuyện. Tuyên Giác quả thực không muốn bị hắn quấy rầy.

Kiếp trước, cho dù rơi vào đường cùng, nhưng Tạ Trùng Tự vẫn rất oai phong lẫm liệt, không ai sánh bằng. Tuyên Giác chưa từng thấy nàng yếu đuối, ỷ lại vào người khác như hiện tại, chàng gần như chìm đắm trong thứ cảm giác này... giống như đang nắm giữ một viên minh châu trong lòng bàn tay, không kẻ nào có thể nhòm ngó.

Chàng ngẫm nghĩ một hồi rồi gọi người tới: “Giang Châu Tư tới khách điếm nào?”

Bạch Đường đáp: “Đi về phía tây bắc, vậy thì có lẽ là khách điếm Minh Quang, ở ngay gần cổng thành. Có rất nhiều hiệp khách giang hồ dừng chân ở đó.”

Ngược hướng với hiệu thuốc lớn nhất Tô Châu, chẳng trách Giang Châu Tư phải đi thêm một chuyến.

Tuyên Giác ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc này, chắc hẳn Tề Nhạc đang ở nhà hoặc là đang cá cược ở trường đua ngựa, ngươi cho người đi tìm hắn, nói với hắn ở khách điếm Minh Quang có người tìm... dẫn đường cho hắn tới đó, phải đảm bảo rằng hai người bọn họ gặp nhau.”

Chỉ cần đừng có tới sơn trang Trường Dương nữa là được.

“Vâng.” Bạch Đường đáp lời.

Chập tối, Tạ Trùng Tự phơi nắng, dùng bữa xong thì nằm trở lại giường.

Ánh tà dương chiếu lên cây quất trên bục cửa sổ tạo thành một bóng nghiêng kéo dài. Đôi mắt của Tạ Trùng Tự mờ mịt, chỉ có thể cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng và bóng tối.

Nàng đoán trong phòng có thắp đèn.

Có người nhét vào tay nàng một quả cam nhỏ. Nàng sờ mó một hồi mà vẫn không đoán được là thứ gì, tới khi đưa lên mũi ngửi, phảng phất ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thì mới đoán ra.

Nhưng nàng vẫn cố ý làm bộ làm tịch: “Đồ ăn sao? Có được cắn một miếng không?”

Chắc không phải sư tỷ thấy đói nên mua đồ ăn vặt trên phố đó chứ?

Người đó nói với nàng: “Được, nhưng không ngon đâu. Đây là cam cảnh, chỉ để ngửi thôi”.

Tạ Trùng Tự thất vọng “à” một tiếng, đặt quả quýt nhỏ cạnh bên gối, nàng nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, nói một câu: “Sư tỷ đi nghỉ sớm đi, mấy ngay nay vất vả cho tỷ rồi. Ngày khác ta sẽ mời tỷ ăn cơm... bảo Diệp Trúc nấu nướng.”

Tuyên Giác khẽ “ừ” một tiếng, chàng không thổi tắt đèn ngay mà cứ thế dựa vào đầu giường, tay không dám động vào tay Tạ Trùng Tự, chỉ khẽ vuốt lên mái tóc dài buông xuống hai bên tai nàng, cất tiếng: “Trùng Trùng, nàng phải mau khỏe lại.”

Chàng rất thích nàng dựa dẫm vào mình, chàng muốn giấu kín nàng trong sâu thẳm trái tim, không để bất cứ kẻ nào nhìn thấy.

Nhưng hơn hết thảy, chàng hy vọng nàng có thể tỏa sáng rực rỡ như trước, mãi mãi tràn đầy sức sống như một viên ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khiến người nhìn phải kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, không thể rời mắt.

Dứt lời, Tuyên Giác chắp tay cạnh ngón nến rồi thổi tắt ánh lửa. Sau đó chàng rời khỏi phòng.

Mặt trời đã lặn, đèn lồng khắp phố phường đã được thắp lên, ánh sáng từ khắp nơi phản chiếu dưới mặt nước.

Chàng tính toán giờ giấc, Tề Nhạc lúc này chắc hẳn đã gặp Giang Châu Tư, nếu không thì giờ này hắn đã chạy tới kiếm chuyện với chàng.

Không biết vì sao, mi mắt Tuyên Giác khẽ giật, chàng cau mày không nói gì, tay tùy ý đẩy nhẹ ống tre đang dần chìm vào màn đêm, ống tre nghiêng sang một bên, nước đọng bên trong theo đó trút xuống, tiếng nước chảy róc rách.

“Leng keng.”

Hai viên bi sắt trong tay Tề Nhạc bất thình lình rơi vào vũng nước, hắn hoảng hốt cúi xuống nhặt lên rồi lau vào tay áo, nói bằng giọng không thể nào tin: “Cô nói gì? Cô đang đùa gì đó? Nhà ta chẳng có ai đang lưu lạc bên ngoài cả!”

Giang Châu Tư ôm tay đứng một bên, nhìn hắn như một kẻ ngốc, nói: “Nhà ngươi có nhiều người tới như vậy, sao ngươi biết hết được?”

Tề Nhạc đuối lí, hắn bất lực than thở một tiếng rồi nói: “Được được được, ta tin cô, cô mang lệnh bài gia tộc đó ra đây cho ta xem. Nhưng mà lệnh bài của nhà ta đều na ná nhau, ta cũng không phân biệt nổi là của ai với ai! Rất Có lẽ có kẻ đã mô phỏng, giả mạo thân phận cũng nên, cô tưởng thật…”

Giang Châu Tư im lặng lấy tấm lệnh bài bạch ngọc phát sáng lấp lánh từ trong ngực ra, ném cho Tề Nhạc, Tề Nhạc nghiêng người về trước đưa tay bắt lấy, suýt chút nữa thì vấp ngã, thế nhưng sau khi nhìn thấy hình hoa sen trắng tinh xảo trên miếng lệnh bài, hắn khựng lại, không nói gì nữa.

Hắn run rẩy chạm vào hoa văn bên trên, sau đó sờ thấy một chữ “Tề” bé nhỏ ở mặt bên của tấm lệnh bài. Đây là chữ được khắc chìm rất khó để phát hiện.

Hai mắt Tề Nhạc mở to không dám tin, hắn dè dặt cất tiếng hỏi Giang Châu Tư: “Cô nương, cô nói lại lần nữa cho ta nghe, tấm lệnh bài này sao cô lại có được?”

Giang Châu Tư cảm thấy tên này quả đúng thật quá ngốc nghếch, nàng bực bội dùng tay ra hiệu, Đào Tử cũng theo đó cất tiếng: “Còn có thể như nào nữa? Nhặt được ở trên thi thể được chưa. Đám thổ phỉ giết chết một đôi vợ chồng trẻ, ta không ngăn nổi, người vợ trước khi tắt thở đã đưa nó cho ta, nhờ ta chuyển lại về nhà.”

Giang Châu Tư cảm thấy mình thật rảnh rỗi, đào hố chôn xác hai vợ chồng đó thì thôi đi, lại còn tự kiếm thêm chuyện để làm.

Tề Nhạc cắn răng, hỏi: “Vậy chồng của nàng ấy đâu? Hắn trông thế nào? Nàng ấy thì sao?”

Giang Châu Tư cố gắng dùng nốt sự nhẫn nại cuối cùng còn sót lại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Người chồng cao hơn nàng ta nửa cái đầu, hai người ăn mặc rất đoan trang, cao quý, trông tướng mạo không tồi. À còn nữa, chồng nàng ta giống ngươi ở một điểm, nhìn đều ngốc nghếch…”

Cơ thể Tề Nhạc run rẩy. Cẩm cô cô tuy là bề trên nhưng tuổi tác lại chẳng hơn hắn là bao. Ngày nhỏ cô cô rất thường bế hắn, dẫn hắn đi chơi.

Ước mơ ngày còn thiếu nữ của cô cô là được gả cho một vị tướng quân cưỡi trên lưng ngựa, khi chàng khải hoàn trở về sẽ khua chiêng múa trống đón mình vào cửa.

Sau này được chứng kiến mặt tối của gia tộc, cô cô không còn muốn liên hôn, cũng như trói cuộc đời mình vào sự thăng trầm của gia tộc nữa, sau khi gặp gỡ con trai độc nhất của một gia tộc nhỏ thì theo hắn cao chạy xa bay.

Hắn nhớ lại đêm đó, trước khi bỏ trốn, Cẩm cô cô đã lén tới gặp hắn, nàng mang tới chút hoa quả và điểm tâm, cười híp mí vuốt tóc hắn, nói: “Ta đi đây.”

“Tại sao cô cô cứ nhất quyết muốn đi?” Ngày đó Tề Nhạc hãy còn nhỏ, ngẩng đầu lên hỏi.

“Bởi vì… nếu còn ở lại đây, ta sẽ không bao giờ thoát nổi.” Cẩm cô cô đã trả lời hắn như vậy, “ta chỉ có thể cao chạy xa bay thôi. Ha ha ánh mắt của cháu là thế nào vậy hả? Con người A Mẫn không xấu, chàng thành thực lại thiện lương, không bao giờ làm hại người khác, bị người ta lừa tiền trong sòng bạc cũng chẳng làm to chuyện. Ta…”

Nàng ngẫm nghĩ như thể đang sắp xếp câu chữ, thế nhưng một hồi lâu sau lại chỉ nói: “Ta rất thích chàng.”

Nàng ngập ngưng rồi lặp lại: “Ta thật sự rất thích chàng, muốn sống bên chàng mãi về sau. Chỉ là… ta cũng không nỡ rời xa cha mẹ… đợi sau này có con, ta sẽ trở về thăm hai người vậy, không chừng tới lúc đó, cha me cũng đã tha thứ, không còn tức giận nữa nhỉ?”

Tề Nhạc ngẩng phắt lên hỏi Giang Châu Tư: “Vợ chồng bọn họ có dắt theo con nhỏ không?”

Giang Châu Tư bị nỗi đau trong ánh mắt hắn làm cho sững sờ, nàng ấy lắc đầu, sau đó không đợi Tề Nhạc cất tiếng, nàng đã lại dùng thủ ngữ, không biết có phải do thấy động tác trên tay Giang Châu Tư rất chậm rãi hay không mà giọng nói của Đào Tử cũng nhẹ nhàng hơn, không còn chói tai như trước nữa, nó khẽ nói: “Nhưng… người vợ đang có thai, một xác hai mạng.”

Hai viên bi sắt trong bàn tay trái của Tề Nhạc bỗng rơi xuống nền gạch đá xanh rồi lăn xuống hồ cá.

Bọt nước bắn lên rồi dần dần lắng xuống,

Lần này hắn chẳng còn vội vã nhặt lên như trước nữa, mà sững người hồi lâu, sau đó mới mở miệng hỏi: “Cô gặp họ ở đâu?”

Giang Châu Tư suy nghĩ cẩn thận rồi đáp: “Nơi đó gần Hoa Nam và dãy núi Cổ Nam, địa hình cao nên rất nhiều thổ phỉ. Cách thành Tô Châu không xa, quả thực đáng tiếc.”

Đi thêm vài bước nữa là về tới nhà rồi.

Tề Nhạc cố gắng hít thở bình thường, hắn nắm chặt bàn tay đang run rẩy, nói: “Ta… ta sai người đi tìm bọn họ về… ta đi tìm người đây. Tấm lệnh bài này ta sẽ giữ, cô đừng nói cho bất cứ ai trong Tề gia về chuyện này.”

Giang Châu Tư đâu có ngốc mà tự chốc lấy phiền phức, đưa tin là đã xong việc. Sau khi nghe Tề Nhạc nói xong, khuôn mặt như sứ của nàng ấy vẫn vô cảm như trước, điềm đạm gật đầu rồi chuẩn bị rời đi.

“À đúng rồi…” Tề Nhạc bỗng chốc cảm thấy mình không tìm được ai đáng tin, hắn bỗng nhớ ra mấy ngày trước Tuyên Giác từng nhắc tới Cẩm cô cô, thế là hít sâu một hơi rồi nói, “ta sẽ tới tìm Ly Ngọc nói với hắn chuyện này. Hắn vẫn ở sơn trang Trường Dương đúng không?”

Giang Châu Từ: “Ừ.”

Khi Tề Nhạc vội vã chạy tới, Tuyên Giác vẫn chưa ngủ. Chàng đang đọc sách dưới ánh đèn, lật vài trang giấy, mí mắt vẫn giật loạn lên, chàng dùng ngón tay khẽ xoa lên đuôi mắt, cất sách sang một bên.

Đúng lúc này Tề Nhạc tới, không chào hỏi mà cứ thế đẩy cửa bước vào. Nét mặt hoảng loạn vẫn chưa tan biến, hắn hít vào một hơi, nói: “Quả nhiên ngươi ở đây.”

Tuyên Giác nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Chuyện gì?”

Có chuyện gì mà hoảng loạn tới vậy.

Tề Nhạc hắng giọng: “Ly Ngọc, ngươi biết Cẩm cô cô đúng không? Cô cô…”

Ánh nên bập bùng cháy tí tách.

“Cô cô mất rồi.”

____________

Bình luận

Truyện đang đọc