[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

_____________

Tai Tạ Trùng Tự tê dại, hỏi: "Cái này, cái này.... là cái gì?”

“Vẽ điện hạ." Tuyên Giác nói thẳng, "Nhưng vẫn không dám vẽ dung mạo của người, ta sợ bút lực không đủ, không vẽ được mỹ mạo của người.”

Hơi thở của Tuyên Giác cực kì nóng bỏng, đảo qua vành tai đến cổ nàng, lúc này hắn đem cằm đặt trên vai Tạ Trùng Tự, nói: "Không bằng hôm nay điện thay thần vẽ nốt?"

“Ta vẽ? Ta không biết vẽ, lực tay cũng không đủ, kỹ thuật thật sự rất tệ, sẽ làm hỏng tranh của ngươi mất. Ta... ta muốn đi tìm Đào Tử. Ngươi...ngươi...” Hô hấp Tạ Trùng Tự có chút hỗn loạn, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần nhìn bức tranh bên cạnh. Bức tranh này thật sự rất đẹp.

Trên nền giấy hơi vàng, nét bút rất tinh tế. Người trong tranh yểu điệu dịu dàng, phía sau nàng còn có một rừng mẫu đơn...

Mẫu đơn phía sau màu sắc đậm nhạt khác nhau...

Bức tranh này, hình như đã treo ở đây rất lâu rồi.

Bức tranh này được đóng khung cẩn thận, không nhiễm một chút bụi nào, lại được treo trong thư phòng, vậy mà lại là một bức tranh chưa hoàn thành...

"Đào Tử ở bên ngoài viện, sẽ không đi xa.” Tuyên Giác nhẹ giọng nói, "Tiếng kêu của nó rất đặc biệt, rất dễ nhận ra, hiện tại hẳn đang ở gần bàn cờ, người không cần lo lắng.”

Tạ Trùng Tự nghe vậy, cũng không vội vã đi ra ngoài nữa, nàng dùng tay trái không bị Tuyên Giác nắm lấy, chậm rãi vuốt ve bức họa, có chút tò mò: "Bức họa này có bao lâu rồi?"

“Một năm. Thỉnh thoảng sẽ vẽ thêm mẫu đơn." Tuyên Giác trả lời nàng.

Thấy Tạ Trùng Tự không có lộ ra vẻ chán ghét, Tuyên Giác được voi đòi tiên, nhẹ giọng hỏi: "Không biết cũng không sao, ta dạy điện hạ. Được không?”

Hắn nhẹ giọng, có chút khẩn cầu nói: "Đã lâu rồi nhưng vẫn không dám hạ bút, nếu vẫn không vẽ, không biết sẽ kéo dài tới năm nào tháng nào.”

Đây là lời nói thật, trước khi đi Li Giang hắn do dự rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn không vẽ được, sau khi trở về lại bận thăm dò Nhĩ Ngọc, không có tâm tư bổ sung nữa.

Tạ Trùng Tự bị ép đến mềm lòng, gật đầu đáp: "Được. Nhưng ngươi dạy ta như thế nào?”

Dù nàng có chăm chỉ khổ luyện mấy năm, cũng không đạt được trình độ như hắn, chứ đừng nói bây giờ lại gấp gáp như vậy.

Tuyên Giác buông nàng ra, đi tới trước bàn, lấy bút, mực và màu, lại đặt lên cái bàn nhỏ cạnh bình phong.

Chuyển xong hắn lấy bút chấm nhẹ trong mực, đưa chỗ Tạ Trùng Tự. Đợi nàng cầm bút xong, từ phía sau nắm lấy tay nàng, nói: "Trước tiên, điện hạ vẽ một gốc mẫu đơn đi.”

Tạ Trùng Tự sững sờ, Tuyên Giác cầm tay nàng, hạ bút xuống chỗ trống trong tranh, tay trái đặt hờ bên áo của nàng, khống chế lực, không chạm vào nàng, nhưng lại vây nàng trong ngực hắn.

Đây là làm gì, sợ nàng chạy trốn sao?

“Hạ, xoay, dừng lại." Tuyên Giác nhẹ giọng bên tai Tạ Trùng Tự, "Cánh hoa mẫu đơn mỏng, điện hạ dùng bút nhuộm từng chút một, mới là hoàn mỹ nhất.”

Tuyên Giác nhìn thế nào cũng giống như đang nghiêm túc dạy nàng, nhưng nàng nhìn kiểu gì cũng thấy hắn đang câu dẫn nàng a. Hơi thở bên tai nàng trầm thấp lại nóng bỏng kì lạ, nhẹ nhàng phả vào tai nàng. Bên ngoài cửa sổ còn có tiếng chim hót khe khẽ, Tạ Trùng Tự suýt nữa không kìm được, chân cũng nhũn ra, Tuyên Giác lúc này không nhẹ không nặng giơ cánh tay lên ổn định thân thể nàng một chút.

Trực giác Tạ Trùng Tự mách bảo không ổn, nàng thử dịch sang phải nửa bước, Tuyên Giác: "Điện hạ có đang nghe không?"

Tạ Trùng Tự: "... Ừ, đang nghe, đang nghe.” Thật sự đang nghe, ngươi đừng cắn lỗ tai ta!

Nàng thật sự nghiêm túc lắng nghe lời hắn nói. Nhưng tay lại không thể túy ý dùng lực, để mặc Tuyên Giác nắm tay nàng vẽ từng nét một. Mắt, mũi, miệng dần dần hiện ra.

Tạ Trùng Tự ngưng thần cảm nhận, ngoại trừ mùi đàn hương, còn có mùi cam chanh vờn xung quanh, nhưng Tuyên Giác cũng không dùng huân hương. Tạ Trùng Tự còn có chút khó hiểu, lại chỗt nhớ tới bên cạnh thư phòng này hình như có mấy chậu ngọc lan, khi nãy nàng thấy, hình như đang nở rộ. Thảo nào lại có mùi cam chanh trong gió.

Thì ra là hương hoa ngọc lan.

Hương hoa trong veo nhàn nhạt, pha cùng giọng nói trầm thấp ôn nhu của Tuyên Giác, khóe mắt nàng còn nhìn thấy được sườn mặt tuấn mỹ của hắn, khuôn mặt như được trời cao tỉ mỉ khắc họa.

Tạ Trùng Tự nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, cũng không đẩy người ra, mặc hắn nắm tay nàng điều khiển đầu bút. Hắn còn thỉnh thoảng “dạy dỗ” bên tai nàng, chậm rãi vẽ khóe miệng mỉm cười của nàng lên tranh.

Đến khi bức mẫu đơn mỹ nhân đồ này đại công cáo thành, thì hai chân Tạ Trùng Tự đã mềm nhủn, cả người đều dựa vào lồng ngực Tuyên Giác, trong mắt cũng phủ một tầng hơi nước. Ngay cả bàn tay cầm bút cũng run nhẹ, suýt nữa là đánh rơi cả bút.

Tuyên Giác buông tay nàng ra, rất có chừng mực lui về phía sau một bước, biết rõ còn hỏi: "Sao vậy, điện hạ không khỏe ư?"

Tạ Trùng Tự: "......”

Không khỏe, tên hỗn đãn này!!!

Nàng đặt bút xuống, xoay người nhướng mày, kéo kéo vạt áo trước của Tuyên Giác, cười mắng: "Có người dạy như vậy sao, phu tử? Đây là đang dỗ trẻ con sao? Qua loa chỗ xong.”

Phu tử, là danh xưng của học trò dành chỗ thầy.

Nhưng ở một số địa phương của Đại Tề, có phong tục, thê tử gọi phu quân là phu tử.

Tuyên Giác vốn định hôm nay chỉ đến đây thôi, đang không nhanh không chậm vân vê đầu ngón tay dính mực. Nào ngờ người trước mặt lại khéo léo dùng xưng hô này chọc ghẹo hắn.

Hắn dừng một chút, nói: "Vậy người nói nên dạy như thế nào?”

Tạ Trùng Tự chỉ chỉ bức tranh: "Không phải nên học từ căn bản sao? Sao có thể qua loa dạy một lần rồi xong như vậy? Đây không phải là do ngươi vẽ sao?”

Tạ Trùng Tự nghiêng đầu nhìn, người trong tranh vô cùng kinh diễm, lấy bút lực của Tuyên Giác, căn bản không thể nào có chuyện “vẽ không ra” như hắn nói.

Cái này phải gọi là vẽ rồng điểm mắt, cả bức tranh này như thật vậy, vô cùng sống động, đẹp đẽ.

Tạ Trùng Tự lúc này đứng trước bức tranh, ngũ quan của nàng so với bức tranh phía sau còn tinh xảo hơn ba phần, cả hai bên đều tôn vẻ đẹp của nhau, trong lúc nhất thời không rõ là người trong tranh xé giấy ra, hay là do nàng rơi vào trong tranh.

Cảnh xuân dạt dào, người trước mắt càng thêm lung linh.

“Là lỗi của thần. Nếu điện hạ cảm thấy hứng thú, sau này hạ bước đến Đan Thanh, Giác sẽ chậm rãi dạy dỗ." Tuyên Giác rũ mi dài xuống, nhìn đầu ngón tay nàng đang kéo vạt áo trước của mình, đầu ngón tay nàng trắng nõn, móng tay nàng không giống mấy nữ tử khác nhuộm màu hoa, sạch sẽ trắng hồng.

Gân xanh trên trán Tuyên Giác giật giật, hắn nhịn một lát, rốt cuộc vẫn không nhịn được, hắn trở tay đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng, đè nàng lên bình phong, "...Tuyệt không giấu giếm.”

Tạ Trùng Tự kêu lên: "Ly Ngọc! Tranh của ngươi...”

Sau lưng nàng là bức tranh vừa vẽ xong, nàng có thể cảm thấy quyển trục kia không ổn định, lạch cạch một tiếng, quyển trục lướt qua bả vai nàng rơi xuống đất, nàng vội vàng muốn ngồi xuống nhặt nó lên.

Tuyên Giác cũng dứt khoát quỳ xuống đất theo nàng, nắm tay nàng, ấn ngược lên bình phong, làm nàng không thể động đậy.

“Điện hạ cũng đã nói, là tranh của thần." Hắn ôn nhu, không chỗ xen vào, "Thần có quyền xử lý.”

Bức tranh kia cũng không cần nữa.

Vì nàng đang ở trước mặt hắn.

Một nụ hôn thành kính nhẹ nhàng rơi xuống.

Nụ hôn kia lưu luyến trên cổ nàng rất lâu, hắn tựa hồ muốn cắn một cái, nhưng lại luyến tiếc, nên chỉ nhẹ nhàng mút mát vài cái. Nụ hôn dần hướng lên trên.

“Ly Ngọc, ngươi... " Mấy lời còn lại đều bị nụ hôn của Tuyên Giác nhấn chìm.

Tạ Trùng Tự đau lòng bức tranh kia, cả người cứng ngắc không dám động, nàng cố gắng thẳng người, không dám nghiêng nghiêng ngã ngã. Tạ Trùng Tự càng như vậy là càng chỗ Tuyên Giác cơ hội, một tay hắn bóp chặt hàm dưới của nàng, một tay che mắt nàng. Hắn chỗp mắt một cái, cả hai mắt đều tối tăm, bên trong như chứa cả bầu trời đang nổi bão. Sự điên cuồng trong mắt dần đậm lên, như thể muốn nuốt chửng Tạ Trùng Tự.

Tóc của nàng rơi ra, rơi cả trên đất, Tuyên Giác đưa tay nắm lấy mấy lọn tóc, tóc nàng quyện lấy mấy đầu ngón tay của Tuyên Giác.

Mềm mại tựa như gấm thượng hạng.

Ánh mắt Tuyên Giác tối đi vài phần.

... Muốn nàng.

Hắn muốn nghe nàng ngâm nga, muốn nhìn hai mắt nàng mê ly, khóe mắt còn vươn nước mắt, muốn nghe nàng gọi tên của hắn.

Trong mắt chỉ có hắn.

Như đã từng.

Rất muốn.

Không biết qua bao lâu, Tuyên Giác mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, dùng hết tất cả lý trí buông nàng ra. Đôi mắt hắn vẫn còn sự điên cuồng chưa tan, hắn thủ thi bên tai Tạ Trùng Tự: "Điện hạ, có thứ, hoặc là người đừng cho ta, hoặc là đưa cho ta.”

Ngoài cửa sổ chim ca líu lo, suýt nữa thì át đi giọng nói thì thầm của hắn. Tim Tạ Trùng Tự đập như trống bỏi, nàng thật không nghe Tuyên Giác nói gì, đang tính mở miệng hỏi hắn, thì Tuyên Giác đã đỡ nàng đứng dậy, nói, “Không có gì.”

Nói xong, hắn buông tay nàng, cúi người nhặt bức tranh trên đất, quay người muốn đi xử lý bức tranh hỏng.

Tạ Trùng Tự ngăn Tuyên Giác lại: "Ai! Chờ một chút! Ngươi dám ném!”

Tuyên Giác chần chỗ. Nàng ra lệnh: "Ta muốn đem về cung. Như thế nào, không muốn cho ta?”

“... " Tuyên Giác đã bình tĩnh lại, bất đắc dĩ nhìn nàng búi tóc, lắc đầu nói, "Không phải, chỉ là bức tranh đã hỏng, nếu điện hạ muốn, ta có thể vẽ thêm một bức mới.”

Tạ Trùng Tự nhất quyết không buông tha: "Ta muốn bức này.”

Nói xong, thì đưa tay giành lấy bức tranh trong tay Tuyên Giác, mở ra quan sát tỉ mỉ một lát, rất hài lòng khép lại, lại sửa sang vạt áo một chút, khóe mắt liếc nhìn Tuyên Giác. Thì lại thấy người này y phục vẫn vô cùng chỉnh tề, đến cả tóc mai cũng không loạn một chút nào. Tạ Trùng Tự thấy vậy thì nghiến răng ken két.

Tạ Trùng Tự: "......”

Hừ, giống như nàng mới là kẻ lưu manh phi lễ vậy!

Tạ Trùng Tự không nhịn được, đi nhanh ra ngoài, sau khi tìm được Đào Tử trên bàn cờ lúc nãy, nàng đặt nó lên vai, chuẩn bị trèo tường ra ngoài. Lúc này như nghĩ đến cái gì, nàng dừng bước chân, quay người lại nhìn Tuyên Giác vẫn đang theo phía sau, cười khẽ một tiếng. Liền đưa tay tháo miện ngọc của Tuyên Giác, sau đó thừa lúc Tuyên Giác bối rối, nhanh tay túm lấy vạt áo trước của hắn, nhanh nhẹn dùng răng tháo nút thắt trên cổ áo, thè lưỡi liếm một cái trên yết hầu hắn, không nhẹ không nặng cắn một cái, sau khi buông ra, nói: "Huề nhau!”

Nói xong, Tạ Trùng Tự nhanh chân chuồn mất.

Yết hầu Tuyên Giác giật giật, hắn theo bản năng muốn đưa tay giữ chặt người lại, nhưng chỉ túm lấy không khí, chỉ có thể nói theo: "Điện hạ trèo tường cẩn thận một chút."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân ảnh nhó bé kia nhảy một cái, biến mất sau bức tường.

Tuyên Giác lúc này vô cùng chật vật, cổ áo hắn mở tung, tóc đen xõa trên vai, trên áo hắn còn lưu lại mấy sợi tóc của nàng, là khi nãy bọn họ náo loạn, làm tóc nàng đứt mất mấy sợi. Bên tai bên cổ, đều đã đỏ ửng cả lên.

Tuyên Giác ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới đưa tay vuốt ve sợi tóc kia.

Như đang vuốt ve trái tim mình.

Hai canh giờ sau, Tuyên Tông tới tìm Tuyên Giác, phát hiện Tuyên Giác đang ngồi ngẩn người bên bàn cờ, ngạc nhiên nói: "Không phải hôm nay đệ nói sẽ tới sửa sang lại văn thư cho ta sao? Ngồi ngốc ở đây làm gì đấy? Trên bàn cũng không bày cờ, đang chơi cờ mù hả? Hả? Đây là mới dậy ư? Đến tóc cũng chưa buộc lại.”

Tuyên Giác lắc đầu, vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Lập tức tới ngay.”

Tạ Trùng Tự chạy ra khỏi Tuyên phủ, cũng không hồi cung, mà là đi Tế Thế đường, phải đi trả lại Đào Tử a.

Đào Tử là nàng cố ý đi mượn của sư tỷ, muốn dỗ dành Tuyên Giác.

Thật lâu trước đây nàng đã biết, tâm tư Tuyên Giác nặng nề, nàng phải tỉ mỉ quan tâm hắn, còn phải thường xuyên nói thích hắn, nếu không hắn sẽ không yên, sẽ suy nghĩ linh tinh.

Giang Châu Tư tạm thời đang chiếm đóng trong phòng của Kim Phồn. Nàng vô cùng hiên ngang thoải mái, còn chuyển hết mấy chậu cây bảo bối của Kim Phồn ra ngoài, nói cái gì mà mấy cái chậu cây của Kim Phồn vừa xấu xí vừa khó ngửi.

Kim Phồn giận mà không dám nói gì, ai bảo người ta là đại sư tỷ chứ. Huống chi hắn còn do Giang Châu Tư nhìn mà lớn lên, từ nhỏ đã bị nàng dạy dỗ, bây giờ tuy đã trưởng thành nhưng mỗi lần nhìn thấy Giang Châu Tư hắn luôn có chút cảm giác sợ hãi không giải thích được. Hừ, đừng có mà ở đó cười hắn, sư đệ sư muội trong cốc có ai không sợ đại sư tỷ chứ, có ai mà không bị nàng dạy dỗ qua chứ! A, có một người, tiểu sư muội của hắn không sợ đại sư tỷ a, Kim Phồn còn nhớ, trước đây tiểu A Tự còn nhiều lần chọc điên Giang Châu Tư a. Lúc đó hắn nhìn thấy mà hâm mộ vô cùng. Haizz, thật không biết tiểu sư muội đi đâu rồi, Kim Phồn bây giờ rất trông mong Tạ Trùng Tự tới thu thập vị đại sư tỷ hung hăng này.

Kim Phồn vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới. Giang Châu Tư nhận lấy Đào Tử, nhướng mày ra hiệu: "Dùng xong rồi? Mấy câu kia muội dạy nó nói tốn đến mấy canh giờ, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Không có gì." Tạ Trùng Tự khoát tay áo, "Đưa Đào Tử đi dỗ dành một người.”

Giang Châu Tư nhìn vẻ phong tình còn lưu trên khóe mắt nàng, thức thời không hỏi nhiều, trong lòng thầm cầu nguyện cho người mà tiểu sư muội vừa nhắc. Theo kinh nghiệm của nàng, Tạ Trùng Tự mà đi dỗ người khác thì sau cùng đều sẽ náo người nó đến gà chỗ không yên.

Đào Tử ở trên cánh tay Giang Châu Tư nhảy nhót vui sướng, sắp biến thành một quả bóng hồng mềm mại rồi. Bỗng nhiên, Tạ Trùng Tự chú ý tới cái gì, hỏi: "Sư tỷ, cánh tay trái của tỷ hình như đã thay đổi rồi. Màu sắc có chút khác, hoa văn cũng thay đổi rồi. Là muội nhìn lầm sao?”

“Mắt muội thật tinh." Giang Châu Tư cười cười, "Vị Tây Lương kia tới đây, là nàng cải tạo giúp tỷ một phen. Tay nghề của nàng ấy thật sự rất cao, cánh tay gỗ của tỷ trước đây là do sư phụ nhờ Thiên Xu viện của Tây Lương chế tạo. Chỉ sợ người có tay nghề tốt nhất Thiên Xu viện cũng không bằng nàng ấy. Này, muội xem.”

Nói xong, Giang Châu Tư nhấc tay lên, mấy ngón tay trái kia giờ đây vô cùng linh hoạt, không khác gì tay thật.

Tạ Trùng Tự sờ sờ chỗp mũi, nàng đối với Vệ Húc ít nhiều có chút thổn thức: "Nàng... Haizz, không nói nữa. Đúng rồi sư tỷ, hôm qua tỷ mới đến, cả đường mệt nhọc. Muội mượn Đào Tử, sợ quấy rầy tin tức của tỷ, cũng không hỏi nhiều. Tỷ tới kinh thành là có chuyện gì sao? Làm cái gì? Nếu không vội, thì tỷ vào cung ở một thời gian ngắn với muội được không? Bánh ngọt trong cung ăn ngon, Đào Tử nhất định sẽ rất thích.”

Không ngờ Giang Châu Tư lại nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Là vì thân thế của ta. Ta đại khái tra được tung tích cha mẹ ta. Chỉ là vẫn chưa xác định được, ta còn phải đối mặt chất vấn với bọn họ. Đúng rồi, ngươi biết Điền Khương ở đâu không? Nghe nói bà ta tới Vọng Đô.”

Tạ Trùng Tự đang dùng bánh ngọt trêu chỗc Đào Tử, nghe vậy, đầu ngón tay dừng một chút, nhận ra điểm gì đó, không dám tin nói: "... Điền Khương? Sư tỷ, tỷ tìm bà ta làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc