[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

____________________

Lòng bàn tay Tạ Trùng Tự cảm giác được hàng mi dài của Tuyên Giác khẽ chớp động.

Tuyên Giác ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sau đó nghe tiếng “rắc”, một cành đào nhỏ bị bẻ gãy. Tuyên Giác trở tay, cành đào nhỏ cắm chính xác lên búi tóc của người phía sau, cười khẽ một tiếng, “Điện hạ.”

Tuyên Giác có chút bất đắc dĩ nói: "Nếu đoán đúng, có thể buông thần ra không?”

Tạ Trùng Tự "A" một tiếng, buông tay ra, vòng lên trước mặt hắn, hỏi: "Tiến cung làm gì?”

Tuyên Giác tự nhiên đưa tay giúp Tạ Trùng Tự chỉnh cành hoa trên búi tóc, "Nói về chuyện của Tần thị, quan viên thuộc Tần thị nên giết hay nên lưu. Ta nói không nên nóng vội. Bệ hạ cũng đã tạm thời buông xuống. Gần một năm qua, bệ hạ ra tay có chút mạnh bạo. Không biết có phải vì Vương gia đang ở Bách Việt nên bệ hạ mới lo lắng không yên như vậy.”

Tạ Trùng Tự nghe vậy thì nhướng mày, lời này của Tuyên Giác, kỳ thật có vài phần đi quá giới hạn.

Làm thần tử, không nên phán xét Đế vương, lại càng không nên phán xét trước mặt nàng. Thích quý phi còn biết che miệng Thích Văn Lan lại, không để cho hắn ở trước mặt nàng nói hươu nói vượn, huống chi Tuyên Giác là người trầm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo chứ?

Nhưng mấy lời này lại không giống thăm dò lắm.

Tạ Trùng Tự không nghĩ ra nguyên nhân, tạm thời đè xuống nghi ngờ của mình, lắc đầu nói: "Phụ hoàng từ trước đến nay hành pháp nghiêm khắc, ngươi nói Phụ hoàng từ từ lập mưu chính là đang làm khó dễ người. Nếu không phải Phụ hoàng còn phải giả bộ để trấn an thị tộc cùng dân chúng, chỉ sợ ngày mai người liền kéo đám người kia ra chém đầu toàn bộ.”

Tạ Trùng Tự nhìn sắc trời xa xa, nói: "Thời gian không còn sớm, mau xuất cung đi, lát nữa trong cung sẽ thắp đèn tuần tra rồi.”

Tuyên Giác chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, hỏi: "Điện hạ không để ta ngồi một lát sao?”

“Đây là ở trong cung. Ngoại trừ Hoàng tử Hoàng nữ, còn có ba ngàn hậu cung phi tử, sơ suất một cái làm về chạm mặt người khác." Tạ Trùng Tự bị lời nói to gan lớn mật của Tuyên Giác làm cho sửng sốt một chút, nhướng mày nói, "Ngoại nam xông vào hậu cung, ngươi có mấy cái đầu để chém a? Còn không nhanh thừa lúc chưa ai phát hiện xuất cung đi, đừng có mà được voi đòi tiên.”

Tuyên Giác lại thản nhiên nói: "Không sao, thần ở trong cung cũng có người, có thể dễ dàng ra ngoài. Điện hạ không cần lo lắng.”

Tạ Trùng Tự rùng người. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Tuyên Giác lại nói trắng ra như vậy.

Thế gia hay là đám người thị tộc, có ai mà không có nhân thủ trong cung, việc này không còn là bí mật. Chỉ khác nhau là bọn họ có thể cài vào bao nhiêu người, mấy người này trung thành ra sao, lợi hại ra sao mà thôi.

Chỉ là chút trò vặt, Phụ hoàng từ trước đến nay đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Ví dụ như Tưởng Minh, cũng từng vì lợi ích mà thay người khác nói chuyện.

Nhưng mặc kệ ngươi có bao nhiêu người, có bao nhiêu lợi hại cũng không thể nói trắng ra như vậy.

Chứ đừng nói là nói ra trước mặt nàng.

Không cẩn thận sẽ lưu lại một cái gai trong lòng nàng.

Tuyên Giác trước kia cho dù có thăm dò thế nào, cũng không đến mức như thế này.

Hắn lấy một tội danh có thể mất đầu như vậy, hoặc là không sợ tan xương nát thịt, hoặc là muốn bỏ hết vốn liếng, kéo mây mù tan ra.

Cổ họng Tạ Trùng Tự khô khốc, nàng lo lắng cho người này.

Nàng trước nay luôn chần chờ, không nói rõ với hắn, chính là vì trong lòng có khúc mắc, nhưng quả thật nàng muốn trêu chọc người này một thời gian nữa. Nhưng nàng cũng không xấu xa đến mức ấy, nàng vẫn luôn dỗ dành hắn đấy thôi.

Sau khi trải qua một thời gian làm bạn, nàng khi thì nói chút lời ngon ngọt, khi thì trêu chọc hắn một phen, nhưng nàng biết, đối với Tuyên Giác- người có thể suy từ một ra năm này- như vậy không đủ.

Hắn nghĩ nhiều lắm, đắn đo đủ kiểu, thậm chí luôn suy tình hình về mức tệ nhất, nàng dù muốn thay đổi cách suy nghĩ ấy cũng không có cách nào.

Tuyên Giác nhiều lần thăm dò như vậy, làm cho Tạ Trùng Tự càng do dự, không biết có nên nói với hắn hay không.

Hoặc là khi nào thì nên nói. Nhưng ít nhất không phải lúc này.

Nàng không chút hoài nghi, nếu hiện tại vạch trần hắn, Ly Ngọc sẽ nghi ngờ ngược lại, nghĩ nàng đang lợi dụng hắn.

Nghĩ như vậy, Tạ Trùng Tự bất động thanh sắc nói: "Vậy được, ngươi vào đi. Nhưng mà, ngươi phải theo ta trèo tường vào. Cửa sau bị khóa rồi, ta định trèo tường trở về.”

Tuyên Giác: "....”

Tuyên Giác vốn là tâm tình không yên, nên mới nói thêm vài câu trêu chọc nàng, khi nãy hắn nhìn thấy nàng đang muốn tìm cớ từ chối, vốn định thức thời cáo lui rời đi, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe nàng nói như vậy, nói xong nàng còn cầm tay hắn dắt đi, lại nói: "Ta lừa ngươi đấy, cửa vẫn mở. Ta biết ngươi sẽ không trèo tường, nên muốn trêu chọc ngươi thôi. Đi thôi, dẫn ngươi đi vài vòng xem Vị Ương cung của ta, ngươi cũng chưa từng nhìn qua. Đó là nơi ta lớn lên, ngoài trừ ba năm ở Quỷ Cốc, bốn mùa xuân hạ thu đông đều trải qua ở đây.”

Ánh mắt Tuyên Giác bỗng chốc sâu lại, nói: "Được.” Mặc cho Tạ Trùng Tự kéo vào cửa sau.

So với trước cửa cung náo nhiệt, cửa sau yên tĩnh hơn nhiều. Từng hàng cổ thụ cao chọc trời, dây mây quấn quýt đan xen, thi thoảng còn nghe có tiếng côn trùng kêu. Trời càng tối, tiếng côn trùng càng to hơn, du dương như một bản nhạc, quả thật không hề thua kém bất kì thanh lâu điểm nhạc nào trong kinh thành.

Tạ Trùng Tự hôm nay ăn mặc rất đơn giản, nàng vốn tính cả ngày ở trong Vị Ương cung, không muốn ra ngoài, ai ngờ Tuyên Giác lại đến bất ngờ như vậy.

Lúc này nàng đang mặc một chiếc váy mỏng nhẹ, trên búi tóc cài một cây trâm đơn giản, trên tay cũng chỉ đeo hai cái vòng. Lúc nàng đi nhanh, hai cái vòng tay va vào nhau kêu leng keng.

Tuyên Giác cúi đầu nhìn cổ tay nàng, thấy hoa văn trên vòng tay có chút giống với hoa văn của Mặc Bắc, hẳn là do Diệp Trúc phối cho nàng. Nàng từ trước đến nay đều chưa từng chú ý mấy thứ này.

Tạ Trùng Tự đi phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Tuyên Giác. Tuyên Giác thuận theo nàng đi qua cầu nhỏ ở hậu viện, hắn luu luyến nhìn cổ tay của nàng, lại nhìn tay nàng đang nắm lấy mấy đầu ngón tay của hắn, dời mắt lên trên, hắn nhìn thấy vòng tay mã não hồng ngọc mà hắn luôn giấu trong tay áo lộ ra ngoài, dựa vào ánh nắng hoàng hôn còn sót lại, ánh lên màu hồng đẹp đẽ.

“Suỵt." Tạ Trùng Tự bỗng nhiên quay đầu, vươn ngón trỏ đặt ở trước môi, "Ngươi im lặng một chút, ta dẫn ngươi vòng qua cung nhân vào điện.”

Tạ Trùng Tự ranh mãnh cười cười, nàng hiển nhiên rất rõ thói quen của cung nhân trong Vị Ương cũng, khéo léo tránh hết cung nhân, dẫn Tuyên Giác vào điện.

Diệp Trúc cũng không có ở đây.

Lúc này, trong chính điện chỉ có ngàn ngọn nến, treo xung quanh điện, ánh nến nhảy múa trên giá cắm được đúc cầu kì tinh xảo.

Khi nãy Tạ Trùng Tự không đóng cửa sổ lại, giờ đây chút ánh nắng còn sót lại ghé vào trong phòng, nhuộm căn phòng một màu cam nhẹ rất đẹp.

Cung cấm thâm sâu, vốn nên trang nghiêm cấm kị, nhưng nơi có nàng hắn lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Tuyên Giác nhìn vật trang trí quen thuộc này, bước chân dừng một chút.

Hắn cố gắng đè nén cảm xúc chính mình, hít sâu một hơi, cất giọng muốn rời đi: "... Điện hạ, không còn sớm nữa, ta cáo từ rời đi trước. Ngày khác lại đến được không?"

Tạ Trùng Tự kỳ quái nhìn hắn một cái, nàng đi thêm vài bước, ngồi bên cửa sổ, khoanh chân nâng mặt nhìn Tuyên Giác cách đó mấy bước, cười nói dịu dàng: "A, không phải ngươi muốn vào xem sao? Ngươi nhìn xem, mấy cung điện trong Thiên Kim Khuyết bên ngoài thì giống nhau, nhưng trang trí bên trong, không khác biệt. Mấy cái cửa ổ này là ta tự mình thêm vào đấy, cả ngày Vị Ương cung của ta đều sáng bừng a.”

Tuyên Giác vốn đã quay người bước đi, nhưng nghe nàng nói, lại hông nhịn được quay trở lại. Hắn nhìn thấy nàng ngồi bên bên cửa sổ, phía sau nàng là là một góc hoa viên chìm trong ánh tà dương. Cả người nàng như được bao trong ánh nắng chiều, rực đỏ.

Giống như lửa, cũng giống như máu.

Trong phút chốc Tuyên Giác không thể phân biệt được.

Mí mắt Tuyên Giác giật giật, mím môi, lại nói: "Đã xem rồi.”

Nói xong, hắn quay người lần nữa, bước chân phía dưới có chút lảo đảo.

Tạ Trùng Tự cảm thấy rất kỳ quái, Tuyên Giác hôm nay sao lại kỳ lạ như vậy, nàng ung dung xoa cằm, giọng lành lạnh nói: "Ly Ngọc a, ngươi hiện tại đi ra ngoài, sẽ bị cấm quân xem là thích khách mà bắt lại. Lại đây, thành thật lại đây ngồi đi, trời tối ta đưa ngươi ra ngoài.”

Bước chân Tuyên Giác dừng lại, hai tay hắn nằm chặt, chặt đến mức nổi cả gân xanh.

Tuyên Giác bên này đang cố găng kiềm chế bản thân. Nhưng Tạ Trùng Tự ngồi bên này lại không biết gì cả, nghi hoặc gọi một tiếng, “Ly Ngọc?”

Tuyên Giác cố gắng ổn định hô hấp, sau đó mới từ từ xoay người lại, đi tới trước mặt Tạ Trùng Tự, rất ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh nàng.

Lúc này hắn nghe nàng nói: "Đúng rồi, ta gần đây đang xem binh thư, đã đọc được kha khá, ta còn xem cả bản đồ hành quân, nhưng có nhiều chỗ ngẫm mãi vẫn không hiểu, hôm nay ngươi ở đây vậy đến xem giúp ta một chút.”

Tạ Trùng Tự nói xong, cúi người lấy binh thư trên mấy án bên cạnh.

Mấy cuốn sách ở ngay bên cạnh, nàng chỉ càn đưa tay là có thể lấy được.

Nhưng tay nàng vừa chạm vào sách, bỗng nhiên bị người kia đè lại.

Tuyên Giác từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, đáy mắt tối lại, Ánh nắng bên ngoài đã tắt chỉ còn lại ánh nến trong điện, chậm rãi ấm áp chiếu lên sườn mặt Tuyên Giác. Hắn chậm rãi nói với nàng: "Chuyện binh thư không thể vội trong lúc nhất thời được, cần rất nhiều thời gian từ từ giảng giải từng chút một...

“Nhưng có một chuyện...” Hắn đè thấp giọng, ôn hòa cười nói: "Lúc trước đã nói với điện hạ, thần có thể vì người mà mưu tính mọi việc. Vậy chuyện cuối cùng trong đó, người cân nhắc như thế nào? Có muốn... thử xem?"

Bình luận

Truyện đang đọc