[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

____________________

Tạ Trùng Tự bất đắc dĩ nói: "Mong ta chúc ngươi điềm lành cũng vô dụng, Phật Tổ đại khái cũng không thích ta lắm."

Thần Phật đầy trời, Người nhìn thấy nàng cũng đau đầu...

Tạ Trùng Tự: "Hai năm trước, chuyến đi đến Dương Châu nhiều nguy hiểm, lúc ta nhặt được mạng về, đã cầu Phật cáo tổ tông nói khi ta trở về sẽ sửa chữa đền miếu. Ban đầu ta hứa sẽ sữa bốn mươi tòa, nhưng sau khi hồi kinh, ta cũng chỉ sửa một tòa, chi phí để tu sữa mấy tòa còn lại, ta đều quy thành ngân lượng, giao cho chùa, viện. Để các chùa viện nấu cháo từ thiện, tiếp tế nạn dân. Tuy lúc đó ta cũng hỏi ý kiến của Phật tổ, nhưng ít nhiều vẫn có chút ép mua ép bán.”

Tuyên Giác: "Điện hạ hỏi ý kiến như thế nào?”

Tạ Trùng Tự: "A cái này đơn giản, ta tìm một cái chén, cược với Phật tổ một ván, ta lật úp cái chén lại, chỉ cần Người có thể lật ngửa nó lên thì tính là ta thua. Ta cũng rất công bằng đấy, chơi cùng Người đến ba lần, thậm chí còn để Diệp Trúc đứng bên cạnh làm chứng nữa. Kết quả cả ba lần ta đều thắng, Người đã thua tất nhiên phải đồng ý với ta.”

Tuyên Giác: "......”

Thật đúng là to gan, đến cả Phật tổ cũng dám ép mua ép bán như vậy.

Thấy Tạ Trùng Tự vân vân không thôi, Tuyên Giác cũng không cầu xin nhiều, cười nói: "Vậy quên đi.”

Nói xong, Tuyên Giác muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên động tác của hắn cứng đờ - -

Tạ Trùng Tự nghiêng đầu, ngón tay níu lấy vạt áo trước của hắn, cười nói: "Phần thưởng thì không có, nhưng một chút ngon ngọt có muốn hay không?”

Nàng mặc váy lưu tiên tay rộng màu đỏ, rất hợp với mùa thu, bởi vì sợ lạnh, cho nên cổ áo dựng đứng lên ôm sát vào cổ nàng.

Nhưng từ góc độ của Tuyên Giác, vẫn có thể thấy nàng đang mỉm cười duyên dáng với hắn, phía dưới là xương quai hàm mỏng, xuống dưới nữa là cổ thiên nga trắng nõn, yêu kiều.

Tạ Trùng Tự chỉ nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo trước, Tuyên Giác hoàn toàn có thể đứng dậy mà không tốn chút sức lực nào. Nhưng khi thấy hắn không có động tác gì, Tạ Trùng Tự cười cười, đầu ngón tay chậm rãi hướng lên trên, ngón tay mang theo vết chai mỏng xẹt qua xương quai xanh, rồi đến cổ Tuyên Giác.

Tuyên Giác rõ ràng run rẩy, lông mi dài dày rủ xuống, vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn bị Tạ Trùng Tự kéo nhẹ, cả người hắn lại càng thêm cúi thấp xuống, vành tai như ngọc đỏ ửng lên, "Người...”

Còn chưa nói xong, thì đồng tử hắn co lại, trong mắt thâm sắc đột nhiên có chút nguy hiểm.

Tạ Trùng Tự trực tiếp giơ tay kéo cằm hắn lại gần, đôi môi hơi lạnh, chạm nhẹ lên mặt hắn, khẽ nói: "Thuận buồm xuôi gió.”

Nói xong câu này, Tạ Trùng Tự vẫn tùy ý cười cười, cực kỳ hài lòng nhìn gương mặt trắng như tuyết của Tuyên Giác dần hồng lên. Nàng ngắm nhìn một lát, rốt cục buông tay, hỏi: "Phụ hoàng tìm ngươi nói cái gì?”

Tuyên Giác chậm rãi đứng thẳng dậy, lại sợ thần sắc ở đáy mắt dọa nàng, cho nên nghiêng người nhìn tầng tầng thủ vệ cổng Huyền Cơ phía xa xa, nói: "Bệ hạ cũng tìm mấy vị tân quan mới vào triều không lâu, nhưng đa số đều dùng lý do năng lực không đủ để từ chối. Có mấy người đồng ý, nhưng bệ hạ lại không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là hỏi ý của thần. Thần liền nói, vì quân cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”

Tạ Trùng Tự sửng sốt.

Nếu nói kiếp trước, trên dưới Tuyên gia quả thật trung quân ái quốc, nhưng sau đó Tuyên Giác tạo phản xưng đế, chút lòng trung quân này, chỉ sợ ở chỗ hắn không đáng mấy lượng bạc.

Coi như là hắn nói mấy lời văn vẻ để ứng phó với Phụ hoàng, thì cũng không cần nói đến mức “thề chết mới thôi”, cái này không giống với tính cách của Tuyên Giác, nếu là bình thường hẳn chỉ nói mấy câu nhẹ nhàng, như “cố gắng hết sức”, hay đại loại như “tận sức” thôi.

“Vì quân xúc cung tận tụy." Tuyên Giác đã khôi phục vẻ ôn hòa trong mắt, cụp mắt nhìn về phía nàng, lặp lại, "Đến chết mới thôi.”

Lúc này, Tạ Trùng Tự mới ý thức được, những lời này, là nói với nàng.

Cổ họng nàng cay xè, vừa định nói gì đó, Tuyên Giác lại nhẹ nhàng nói một câu: "Đúng rồi, bệ hạ còn hỏi thần, cảm thấy Triển thế tử như thế nào? Thần trả lời bệ hạ, điện hạ nên có phán đoán của chính mình.”

Tạ Trùng Tự: "......”

Nếu nhất thời không để ý sẽ bị hắn dây dưa hỏi khó, Tạ Trùng Tự cẩn thận nói: "Những cái này mà Phụ hoàng cũng nói với ngươi? Thì chính là xem ngươi là cận thần thân tín rồi.”

Tuyên Giác: "Bệ hạ chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Ngày thu gió lớn, điện hạ cũng nên sớm hồi cung thôi, thần cũng phải trở về.”

Dứt lời, Tuyên Giác kính cẩn mời nàng đi trước, chờ bóng lưng Tạ Trùng Tự biến mất sau tường cung, Tuyên Giác mới thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm: Nàng còn đề phòng hắn.

Thái độ của Nhĩ Ngọc đối với hắn như gần như xa.

Hắn lưu lại Triển Bội, một là vì muốn thăm dò xem Nhĩ Ngọc có phải cũng giống như hắn, trải qua một kiếp. Hai là...

Tuyên Giác mím chặt môi, nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi giữa Tạ Sách Đạo và hắn.

Hoàng thượng dặn dò hắn một loạt các công việc, lại thuận miệng hỏi hắn Triển Bội như thế nào, sau khi nghe hắn trả lời không mặn không nhạt, thì thở dài: "Trẫm có bốn trai một gái, nhưng chỉ có Nhĩ Ngọc giống trẫm nhất. Đáng tiếc...”

Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc nàng là một công chúa, không thể kế thừa Hoàng vị.

Tạ Sách Đạo là một Hoàng đế tàn nhẫn vô tình. Một chút tình cảm còn sót lại đều dành hết cho hai người con này.

Hoàng thượng nói Nhĩ Ngọc giống hắn, đó chính là sự khen ngợi lớn nhất đối với con cái nhà Đế vương - - ổn định đại cục, vô tình lạnh lùng.

Tuyên Giác biết, Tạ Trùng Tự rất lạnh lùng.

Kiếp trước, nàng đối với hắn, trước là vì tình cảm ái mộ thuở niên thiếu, sau đó là vì áy náy, ân hận. Cho nên mới day dưa, không thể buông tay.

Vậy kiếp này thì sao?

Tuyên Giác nhắm mắt, hít sâu một hơi, một sự bất an nổi lên trong lòng, hắn cưỡng chế suy đoán trong lòng mình, phân phó Lan Mộc đang yên lặng chờ trong thư phòng: "Thánh Thượng bảo ta xuất phát trước tháng chạp, không cần đi quá vội, tạm định mười lăm tháng chạp đi. Tin tức sẽ sớm tiết lộ ra ngoài..."

Hắn nhẹ nhàng cười cười, lại trở về thành Tuyên Tam công tử phong nhã nhẹ nhàng, "Dù sao, cũng phải cho bọn họ chút cơ hội chuẩn bị chứ.”

Lan Mộc cung kính đáp: "Vâng.”

Bố trí an bài xong, Tuyên Giác lại một mình đi tới thư phòng phía đông. Tất cả các bước tranh mẫu đơn đều đã được hắn cất giữ cẩn thận, chỉ còn lại một bức mỹ nhân bên mẫu đơn sau bình phong kia.

Tuyên Giác nhìn chăm chú thật lâu, thậm chí còn muốn cầm bút, bổ sung khuôn mặt của người trong tranh.

Cuối cùng sau khi giãy dụa nhiều lần, vẫn thở dài, ném bút đi, nghĩ thầm: Thôi, chờ trở về rồi nói sau.

Ngày hôm sau, đại điển thu tế bắt đầu.

Tạ Trùng Tự từ sớm đã bị Diệp Trúc xoay tới xoay lui, thay chính phục, mang bội hoa trang sức. Sau khi xoay nàng đến chóng mặt thì Diệp Trúc mới gật đầu hài lòng, để nàng theo Phụ hoàng đến lễ đài ở ngoại ô kinh thành.

Quảng trường phía dưới vô cùng trang nghiêm, bách quan quần thần đều tề tựu ở đây. Chư hầu và triều thần quỳ thẳng thành hàng. Sau khi Hoàng thượng tế trời, thì hàng ngàn người quỳ lạy cầu phúc.

Lễ nghi phiền phức thật sự quá nhiều, đợi đến lúc tiệc tối, Tạ Trùng Tự đã choáng váng, đầu cũng có chút đau.

Nàng từ trước đến nay đều không có bao nhiêu kiên nhẫn với mấy loại quy cũ này, cố gắng nhẫn nại ngồi ở bên cạnh Phụ hoàng, coi như là đã cho Tạ Sách Đạo mặt mũi lớn rồi.

Nhưng dù là như thế, Tạ Trùng Tự vẫn nhàm chán đến chết, cúi đầu nghịch hết cái chén này đến cái chèn nọ, ít nhất trên danh nghĩa, khí chất và bộ dạng của nàng là quy chuẩn của Công chúa.

Bộ dáng này rơi vào trong mắt người có tâm, cảm thấy nàng rất hiền lành, nhu thuận.

Trường Bình Hầu phu nhân vẫn không rời mắt khỏi Tạ Trùng Tự, nhỏ giọng nói với nhi tử: "Bội nhi à, ta thấy vị điện hạ này quả thật không tồi, huệ chất lan tâm, dịu dàng, hiền thục, so với tỷ tỷ con còn điềm đạm nho nhã hơn. Cưới về cũng sẽ không làm ầm ĩ, thích hợp với con.”

Triển Bội: "......”

Triển Bội nghĩ đến ngày đó, Tạ Trùng Tự trừng mắt tức giận nhìn hắn, nhưng vẫn phải miễn cưỡng dẫn hắn đi dạo Thiên Kim Khuyết, bước đi cực kì nhanh, mặc kệ hắn phái sau có chút hụt hơi không theo kịp, thật không giống với dáng vẻ "Ôn nhu điềm đạm" bây giờ, Triển Bội bất đắc dĩ trả lời mẫu thân: "A nương, đủ rồi, chuyện này không thể nào đâu.”

Trường Bình Hầu phu nhân lại nói: "Cái gọi là duyên phận này còn phải tùy hai bên. Con cứ ở đây sợ khó, không tiến lên, không lẽ còn muốn công chúa điện hạ tôn quý xuống nước trước sao? Thích thì đi đến trước mặt người ta nhiều một chút, nhìn nhiều ắt thuận mắt, liền có thể thành đôi. Nhìn mẫu thân làm gì? Ta là mẫu thân con, con chỉ cần liếc mắt một cái ta đã biết con muốn cái gì, huống hồ từ nãy đến giờ ánh mắt con đều nhìn về phía điện hạ a.”

Trường Bình hầu gia: "Khụ.”

Triển Bội: "......”

Triển Bội đúng là đã bị mẫu thân thuyết phục, chờ yến tiệc qua một nửa, thấy Tạ Trùng Tự đứng lên, cũng liền đứng dậy đi theo.

Sau đó hắn tận mắt nhìn thấy, Tạ Trùng Tự mặc hoa phục, trên đầu còn có trang sức trâm cài đang va vào nhau kêu leng keng, trèo lên cành cây, thuận tay hái cái gì đó, lại giẫm ở trên thân cây, linh hoạt rơi xuống đất.

Toàn bộ quá trình, vô cùng thành thạo nhanh chóng, khéo léo đến nổi một phiến lá cũng không dính người - - vừa nhìn là biết nàng trèo qua vô số lần.

Triển Bội: "......”

Vị điện hạ này luôn vượt qua tưởng tượng của hắn.

Tạ Trùng Tự cũng không biết hái được cái gì, hài lòng thu tay lại, dưới ánh đèn rực rỡ sáng tối, nàng cười vui vẻ. Sau đó thoáng nhìn Triển Bội, nụ cười cũng thu lại mấy phần, hướng hắn nhướng mày: "Triển Thế tử cũng ở đây? Nơi này hiếm khi có người ngoài, thật khéo.”

Triển Bội chào nàng: "Điện hạ.” Thành thật nói: "Thấy điện hạ đi hướng này, cũng liền đi theo.”

Hắn thành thật như vậy, Tạ Trùng Tự ngược lại không tiện nói gì nữa, mím môi, cất đồ trong tay, chuẩn bị rời đi. Triển Bội nhìn thoáng qua, cười nói: "Điện hạ bắt ve sao? Không nghĩ tới Vọng Đô mùa này cũng còn ve.”

Bước chân Tạ Trùng Tự dừng lại. Trong lòng bàn tay nàng, quat thật là một con ve còn đang nhúc nhích, cánh ve trong suốt, như là giấy Tuyên Thành mỏng. Nàng nói: "Không sai.”

Đây là loài ve phải ngủ đông mười bảy năm, mới có thể chui ra khỏi mặt đất, nhưng chỉ kêu một ngày hè, liền chết đi.

Hôm nay đã là cuối thu, không ngờ còn có ve ở đây, Tạ Trùng Tự nghe được tiếng ve kêu, không nhịn được trèo lên cây, bắt nó xuống, mới thấy rằng nó cũng sắp chết.

Triển Bội cười cười, "Khi còn bé, a nương nói ta thân thể không tốt, đạo sĩ cũng nói ta sống không quá mười bảy tuổi, cho nên ta đối với loại ve này ấn tượng rất sâu. Mùa này, nó hẳn là sắp chết, ngài có thể dùng rượu ngâm một thời gian, đem nó làm thành tiêu bản, niêm phong lại."

Tạ Trùng Tự hơi sửng sốt. Bỗng nhiên nghĩ đến, Triển Bội mười bảy tuổi cũng mới trải qua quỷ môn quan.

Đã trải qua hai đời, nàng lại nổi giận với một tên tiểu tử, còn ngoài sáng trong tối nói bóng nói gió, thậm chí còn không cố phong độ mà bước nhanh mặc kệ hắn, nhớ đến lúc đó hắn đi nhanh theo nàng đến mức không thở nổi nàng lại làm ngơ, giờ nghĩ lại thật có chút quá đáng.

Nét mặt Tạ Trùng Tự mềm đi vài phần, bất đắc dĩ nói: "Thường xuyên nhìn thấy ve sầu à?”

“Ân." Triển Bội nói, "Lúc còn rất nhỏ ta đã nghĩ, liệu ta có thể nhìn thấy con ve sầu được chôn dưới đất khi ta sinh ra không, liệu ta có được nghe tiếng ve kêu khi ta mười bảy tuổi không?”

Thiếu niên trước mặt lại cười rộ lên, nốt ruồi dưới khóe mắt càng sáng ngời, hắn nói: "Nhưng mà sau này lại cảm thấy không sao cả, mỗi một năm lại có một phong cảnh khác nhau, quý trọng người trước mắt là tốt rồi, không cần phải chấp nhất với tương lai."

Con ve trong tay Tạ Trùng Tự rung rung. Không hiểu sao nàng lại nghĩ đến năm mười bảy tuổi, Tuyên phủ sụp đổ, Tuyên Giác một mình rời kinh du ngoạn, lại nghĩ, chuyện cũ trước kia cũng đã hơn mười năm, bất giác hơi nắm chặt con ve trong tay.

Tạ Trùng Tự ôn hòa cười cười, nói: "Ngoại trừ loại ve sầu mười bảy năm, còn có loại ba năm, bảy năm, rất nhiều. Thế tử, ngươi còn thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh khác nhau. Con ve sầu này tặng cho ngươi, chúc ngươi ngày sau thuận lợi, bình an.”

Nói xong, nàng đưa tay qua, mở lòng bàn tay ra, con ve sầu trong tay nàng không còn bị kìm hãm, đập cánh mỏng, không nặng không nhẹ, vừa vặn rơi trên ống tay áo Triển Bội.

Con ve bay qua, Tạ Trùng Tự liền khoát tay áo, nói: "Vọng Đô có rất nhiều cảnh để xem, nếu không có việc gì, ngươi có thể đi thăm thú một phen.”

Đây là một khu vườn nhỏ, cách yến tiệc không xa, nhưng ở đây cây xanh rợp bóng, hoa cỏ thi nhau chen chúc.

Tạ Trùng Tự còn chưa kịp quay người đi, thì có cảm giác không đúng, bên cạnh nàng nhiều thêm một người.

Hình như, người nọ cũng không muốn che giấu, từ dưới bóng cây đi ra, mặc quan phục màu xanh ngọc, trên đầu là miện vàng cùng ngọc tím, nét mặt nhu hòa, trong mắt không có biểu tình gì.

Tạ Trùng Tự nhất thời không kịp phản ứng, nhưng người phía sau nàng, Triển Bội đã đi tới, hành lễ nói: "Tuyên đại nhân.”

Bình luận

Truyện đang đọc