[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

______________

Tạ Trùng Tự bất đắc dĩ: "Này làm sao đoán chuẩn, ta cũng không phải phụ hoàng, cũng không biết năm nay ra đề như thế nào.”

Thích Văn Lan ném quả thông, đợi khi rơi xuống lại há miệng đón lấy, nhai vô cùng vui vẻ, mơ hồ khuyến khích: "Cứ đoán đi.”

“Nếu ngươi có lòng tin, cũng đi đặt cược đi. Đoán không trúng cũng không sao, ta có thể bù cho ngươi a.”

Tạ Trùng Tự đặt trà xuống, thử hỏi: "Đứng nhất?”

Kiếp trước Tuyên Giác không thể tham gia thi đình, nàng cũng không tiêu chí để tham khảo.

Nhưng cũng không thẻ trách nàng lại đoán như vậy.

Một là năng lực học thức của Tuyên Giác, không ai có thể vượt qua.

Còn nữa, cho dù hắn không muốn bộc lộ tài năng, cố ý tránh né, cũng không thể thao túng chính xác thứ hạng của bản thân - - ai biết cống sĩ còn lại phát huy như thế nào? Hắn một khi hơi áp chế một chút, người khác lại hơi xuất sắc một chút, vậy thứ hạng liền không đoán chuẩn được.

Việc Thích Văn Lan tự tin tuyên bố thứ tự xếp hạng như vậy giống như nắm chắc cơ hội chiến thắng, vậy chỉ có một khả năng Tuyên Giác muốn tranh hạng nhất.

“Hắc hắc, không phải, ngươi đoán như thế nào lại giống hệt quý phi." Thích Văn Lan đắc ý, "Hắn nói cho ta biết, đặt hắn thứ ba. Ly Ngọc không nói cho ta biết nguyên nhân, chỉ nói Trưởng tử Giang gia cùng thứ tử Mạnh gia - - tên gì ta quên rồi, đều có học thức uyên bác, hắn không có lòng tin, cố gắng thêm chút sức, hảo hảo thi, không rớt ra khỏi 3 vị trí đầu là được.

Tạ Trùng Tự: "......”

Ngữ nghĩa giống nhau, câu gốc Tuyên Giác nói hẳn phải tao nhã và khiêm tốn hơn nhiều.

Nhưng sao từ trong miệng Thích Văn Lan nói ra, lại thành nói trắng ra như vậy?

Thích Văn Lan nhai xong lại cắn hạt dưa, nói tiếp: "Bất quá theo ta thấy a, đoán chừng là khuôn mặt của hắn quá xuất chúng, bệ hạ sẽ để hắn làm thám hoa.”

Từ trước đến nay tiến sĩ nhất giáp ba người, Trạng Nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa lang, khó phân như nhau, học vấn là chính, nhưng tướng mạo phẩm tính, cũng sẽ đưa vào suy tính.

Đều là những người đứng đầu, chênh lệch rất nhỏ, có lúc Thám hoa lang càng được thế gia ưu ái, bởi vì dung mạo xuất chúng, rất tuấn dật tiêu sái - -

Không ít thế gia đều coi Tuyên Giác là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí nữ tế, tôn nữ tế.

Cũng từng có một vị Thám hoa lang làm phò mã.

Tạ Trùng Tự ý tứ không rõ nở nụ cười: "Cái này cũng không nhất định, phụ hoàng chọn người lại không nhìn mặt.”

Thích quý phi không nhẹ không nặng ho một tiếng: "Văn Lan.”

Giỏi đoán già đoán non, muốn nói gì mà nói, còn ở trước mặt công chúa, là điều tối kỵ.

Thích Văn Lan lại không thèm để ý, cắn hạt dưa xong, nhấp một ngụm trà đặc: "Nhĩ Ngọc, đến đặt cược không, lời thuộc về ngươi, thua thì tính cho ta. Mấy người kia còn đang xếp hàng để được đặt cược đấy, Ly Ngọc nói với ta như vậy, hẳn sẽ đúng đến tám chín phần mười, ngươi cứ yên tâm cược - - bỏ qua thôn này cũng không có thôn sau đâu.”

Tạ Trùng Tự nói: "Được. Diệp Trúc, tính xem năm ngoái ta còn bao nhiêu ngân lượng, đều đặt hết. Ta liền đặt một mình Tuyên Giác, đặt hắn Trạng Nguyên.”

Diệp Trúc nhanh chóng tính toán một chút, nói: "Điện hạ, năm ngoái ngân lượng cơ bản đều không tiêu xài, còn thừa hơn tám ngàn lượng, nô tỳ trở về tính toán, sau đó liền đưa tới phủ tướng quân.”

Thích Văn Lan sửng sốt, nước trà trong chén đổ cả ra ngoài, kêu rên nói: "Đừng a điện hạ!!! Tám, tám ngàn lượng, ngươi cái này, cái này, ngươi có đem ta đi bán cũng không đủ cho nhiêu đó đâu a!!!"

“Hắn chỉ thuận miệng nói bậy, vậy mà ngươi tin hắn đến như vậy? "Tạ Trùng Tự ngoài cười nhưng trong không cười, "Vậy ngươi cứ chiếu theo lời hắn nói, sắp xếp thứ tự đi, đến lúc đó đền cho ta tám ngàn lượng, đền chết ngươi.”

Năm kia hồi kinh, phụ hoàng nổi trận sấm to mưa nhỏ, phát hỏa xong, hỏi cặn kẽ chuyện đã xảy ra.

Ngoại trừ những ám muội như có như không kia, mấy chuyện còn lại nàng đều trả lời vô cùng tỉ mỉ.

Phụ hoàng vô cùng tán thưởng Tuyên Giác, liền hạ chỉ ban thưởng.

Tuyên phủ từ chối không được, sau khi nhận được thiên ân, trưởng nữ Tuyên Quỳnh ra ngoài thành, dựng lều phát cháo ba tháng, nhân lực ngân lượng hao phí, đều vượt xa với ban thưởng, kim ngân, dụng cụ, cùng vải vóc được ban, xem như quy về cho dân.

Phụ HSu khi nghe nói, hài lòng nói một tiếng "Tốt lắm.”

Như vậy, xem ra lần này phụ hoàng hẳn là sẽ không ủy khuất cho Tuyên Giác hạng ba.

“Được được được, dù sao ngươi kiếm không được đừng khóc với ta, cũng đừng hòng quỵt nợ, đến lúc đó, ngoại trừ tám ngàn lượng, ta kiếm được bao nhiêu đều sung quân lương."

Tạ Trùng Tự hơi nhíu mày: "Thế nào, phụ hoàng cắt xén quân lương của các ngươi? Ta đi nói người nhé.”

Thích quý phi tiếp lời, ôn hòa mà nói, tiến thối có độ: "Bệ hạ từ trước đến nay khoan dung với Thích gia quân, chưa bao giờ cắt xén. Chỉ là lão tướng quân sợ vật tư quân lương quá nhiều, mấy quân đội bên kia trong lòng sẽ có oán khí, liền tự xin cắt giảm ba thành. Quân lương không thiếu, Văn Lan cũng chỉ có tính tình trẻ con, nghĩ gì nói đó, điện hạ, ngài đừng để ý đến hắn.”

Tạ Trùng Tự bật cười: "Nương nương nói gì đó. Bất quá......”

Nàng lại nhìn Thích Văn Lan: "Thảm như vậy, không có việc gì, không cần ngươi lo, ta vẫn tin phán đoán của mình.”

Thích Văn Lan: "......”

Hắn cắn cắn mấy viên đậu hạt, nghĩ thầm: Đến lúc đó thua, đừng hòng kéo ta!

Chờ Tạ Trùng Tự đi rồi, Thích Văn Lan vẫn còn than thở: "Sao điện hạ lại không tin ta chứ?”

Thích quý phi vẫy vẫy tay, chờ Thích Văn Lan lại gần, vỗ vỗ đầu chó của hắn, nói: "Điện hạ giúp ngươi kéo cao tỷ lệ đặt cược, không tốt sao?”

Thích Văn Lan có vẻ không vui: "À.”

Thích quý phi lại dùng ngón trỏ điểm trán hắn, nói: "Tiểu tổ tông, cẩn thận một chút đi, ngậm miệng lại. Ta còn ở trong cung, có thể thay ngươi nói vài câu tốt, vạn nhất sau này ta không còn nữa thì làm sao bây giờ?”

Thích Văn Lan kỳ quái nhìn cô: "Vậy không phải là vẫn còn bốn năm mươi năm sau sao?Chuyện xa như vậy, nghĩ làm gì?"

Thích quý phi: "......”

Đệ đệ nàng nói rất đúng lý hợp tình, cô nhất thời không nói nên lời.

Thích gia con nối dõi không vượng, Văn Lan cũng đã lớn, nhưng phụ mẫu vẫn vô cùng sủng ái đệ ấy. Nhưng lại sủng quá mức, tên tiểu tử này từ nhỏ đã được nuông chiều đến mức ương ngạnh, mắt thấy sắp thành phá gia chi tử, phụ thân liền nhanh chóng quyết định, dẫn hắn đi biên quan ăn cát rèn luyện.

Nào nghĩ tới hắn là trời sinh làm võ tướng, bày binh bố trận, ra trận giết địch, giết đến nghiện luôn, lại không chịu đi về nữa.

Phụ thân lại đánh hắn một trận, đem hắn ném lại Vọng đô, muốn tìm phu tử để dạy hắn đọc sách- -

Lão tướng quân không muốn nhi tử nối nghiệp, dù sao cũng có mình hắn nhi tử, vả lại hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, càng muốn hắn sinh ra trong gấm lụa, an ổn vui vẻ.

Bắt hắn thi công danh, làm quan văn, cho dù là quan tép riu cửu phẩm, cũng không cần phải chịu khổ biên cương, thời khắc luôn phải đề phòng.

Nhưng mà... Văn Lan thật sự bùn nhão không đỡ nổi tường, Tam Tự Kinh đến nay còn chưa học thuộc lòng, chữ viết thì như có cào gà xới, miễn cưỡng lắm mới thành hình.

Phụ thân chỉ có thể buông tha, còn lẩm bẩm nói: “Đại danh và tên tự của tiểu tử thúi này đều vô cùng văn nhã, ta suy nghĩ mất mấy ngày mới đặt được cho hắn, vậy mà sao đến mấy cuốn sách cơ bản hắn cũng đọc không xong, đã vậy chữ còn xấu như thế này?”

Mỗi người đều có lựa chọn của mình, Thích quý phi trong lòng biết không thể miễn cưỡng, việc nàng có thể làm, cũng chỉ là trải rộng con đường tương lai cho đệ ấy thêm chút nữa.

Về phần con đường phía trước, nhấp nhô cũng được, khúc chiết cũng được, hắn tự mình chọn, phải tự mình đi tiếp.

Bất khuất tiến về phía trước, vượt qua trở ngại và chông gai, đều là nhân sinh của chính hắn.

Nàng không thể can thiệp.

Bị tỷ tỷ ôn tồn nói một câu, Thích Văn Lan không thèm để ý chút nào, vẫy đuôi lại gần, nói: "A, tỷ, bệnh mắt của nương gần đây tốt hơn không ít, thiệt thòi cho vị đại sư huynh Quỷ Cốc kia, lần sau lại mời hắn đi xem một chút.”

Thích quý phi lạnh lùng nói: "Tên người ta lại không nhớ sao?”

Thích Văn Lan lặng lẽ ngậm miệng lại.

Thích quý phi bất đắc dĩ thở dài: "Kim Phồn," Kim cốc hồn hoa xuân, vừa vặn, “lần này nhớ kỹ chưa?”

Thích Văn Lan mắt lộ vẻ mê mang.

Thích quý phi tức giận: "Vàng của vàng bạc, phồn hoa của phồn hoa!”

Thích Văn Lan bừng tỉnh đại ngộ: "Hiểu rồi.”

Thích quý phi: "......”

Trong Vị Ương cung, hải đường nở rộ.

Tạ Trùng Tự đứng trước hoa hải đường, có chút xuất thần.

Nàng hái một bông, thuận miệng hỏi: "Kim Phồn sư huynh gần đây còn đang chữa bệnh sao?”

Diệp Trúc trả lời nàng: "Đúng vậy, Kim công tử có danh tiếng cao ở Tế Thế đường, thường đến đó ngồi, hỏi chẩn bắt mạch, tìm hắn ngoại trừ dân chúng bình dân, quan to quý tộc cũng không ít, đều phải xếp hàng dài.”

Thấy sư huynh không gây rối, Tạ Trùng Tự không nhẹ không nặng "Ừ" một tiếng.

Sau khi cắm hoa vào bình, nàng nhàn tản tựa vào xích đu, lười biếng nhắm mắt.

Tuy ở trong cung buồn bực, nhưng mà đi ra ngoài cũng không có ý nghĩa gì.

Cuối đông năm kia, nàng suy nghĩ thật lâu, nhưng mà vẫn cùng Tuyên Giác nói những lời kia.

Không phải là không thể giả vờ tiếp cận.

Nhưng lấy tình yêu làm lưỡi dao, là đang làm nhục hắn, cũng là đang khinh bỉ chính mình.

Nàng liền nhanh chóng cắt ngang mớ hỗn độn, không muốn dây dưa thêm nữa.

Cũng đã một năm rưỡi không gặp, ngược lại giống như là hắn đang chủ động tránh mặt nàng.

Một bên, Diệp Trúc mang theo hơn mười người, gánh hòm bạc, chứa tám ngàn bạc trắng chuẩn bị đi phủ tướng quân, nàng vẫn do dự: "Điện hạ, thật muốn đem qua đó sao?”

Tạ Trùng Tự còn đang xuất thần, thanh âm cũng lười biếng: "Cứ coi như nước chảy mây trôi. Lại nói, là ta cược với Văn Lan, nếu thật sự ta thua, tám ngàn lượng này, cũng có thể có hơn phân nửa chảy vào túi của hắn.”

Diệp Trúc thấy nàng không thèm để ý, còn tưởng rằng điện hạ nhà mình nắm chắc phần thắng, liền tràn đầy tự tin đưa tiền vào phủ tướng quân.

Thẳng đến cuối tháng ba, thi đình cũng kết thúc, giám khảo Trương Hoan thay mặt Bệ hạ chấm khảo, ba ngày sau, danh sách được công bố, bảng vàng đề tên- -

Diệp Trúc trợn tròn mắt.

Khoa khảo là đại sự, là căn cơ của quốc gia, quan lại cũng vậy, bách tính cũng vậy, đều đang kiễng chân chờ đợi.

Về phần Kim Ngọc Hiên, năm nay tụ tập một đám thiếu gia tiểu thư, càng hưng phấn kỳ vọng, ai nấy đều điên cuồng cầu thần bái tổ tông, hy vọng bản thân đặt cược thắng lợi.

Tạ Trùng Tự gần đây mệt mỏi, làm ổ ở Vị Ương cung, Diệp Trúc liền tự mình chạy mấy chuyến, nhìn chằm chằm tỷ lệ đặt cược.

Ngày công bố, Diệp Trúc nghe chung quanh hoặc kêu gào thảm thiết hoặc kinh hỉ, chỉ cảm thấy bốn phía đều trống rỗng, không còn gì để thương tiếc trên cõi đời này.

Nàng dừng một lát, đến trà thượng phẩm của Kim Ngọc Hiên cũng không uống, chạy về trong cung, hiếm khi hấp tấp như vậy, đem Tạ Trùng Tự từ trong chăn mềm xách ra, quát ở bên tai: "Điện hạ! tám ngàn lượng a!! thật sự! đánh! trôi nước a!! không thấy tăm hơi a!"

Tạ Trọng Tự mở đôi mắt hạnh như mèo, chậm rãi nói: "Kết quả thi đình ra rồi?”

Diệp Trúc: "Đúng vậy!!”

Tạ Trọng Tự dụi dụi mắt, nói: "Như thế nào?”

Diệp Trúc: "... Tuyên công tử Thám Hoa. Giang Bình Trạng Nguyên, Mạnh Lịch Bảng Nhãn. Về phần sắp xếp thứ tự phía sau, nô tỳ không nhớ rõ lắm.”

Tạ Trọng Tự ngồi thẳng người, không đau lòng bạc, ngược lại cảm thấy thú vị, tò mò lẩm bẩm: "Ân?”

”Lần này thi đình, đệ đáp thế nào?" Tuyên Tông cầm xấp bài thi, lật lật, cuối cùng chỉ vào đáp án của Tuyên Giác, "Không phải phong cách bình thường của đệ.”

Phủ đệ Ngự Sử trồng rừng trúc, xanh um.

Ba tỷ đệ Tuyên gia ngồi ở trong đình viện, xuân ý ấm áp, gió thổi nhè nhẹ.

Tuyên Giác ngồi ở trước bàn pha trà, hơi nước bốc lên, càng làm nổi bật ngón tay thon dài trắng nõn của hắn.

Hắn ngước mắt nói: "Hả? Chính là theo thói quen ngày thường, trả lời mà thành.”

“Vớ vẩn!” Tuyên Tông khịt mũi coi thường, “Người đệ trình đề thi để Bệ hạ quyết định và chủ trì chấm thi đều là Trương Hoan, đến từ Trương gia Li Giang. Hắn tránh né Giang gia và Mạnh gia, nhất định sẽ xếp đệ lên hàng đầu. Lúc trước ta cũng đã nói, đệ phát huy như thường lệ là được, Trạng Nguyên không ai khác ngoài đệ. Nhưng đệ thì hay rồi, viết toàn những cái gì đây?”

Tuyên Tông đập mạnh lên bàn án giấy mỏng, quát: " Thiếu điều đem mấy chữ "Cắt giảm thị tộc" này viết ra!"

“Đệ cũng không viết rõ như vậy mà." Tuyên Giác pha trà xong, châm cho Tuyên Quỳnh một chén, lại đưa cho Tuyên Tông một chén, “Chỉ lúc giám khảo thu đề thì mịt mờ nói mấy câu, bất quá Trương đại nhân đích xác có thể nhìn ra, có lẽ là trong lòng không thoải mái.”

Tuyên Tông đặt chén trà xuống, cả giận nói: "Nói nhảm, ta nhìn không ra sao? Ta hỏi đệ, nghĩ cái gì vậy?!”

Tuyên Giác "A" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Giang Bình muốn đạt Trạng Nguyên, đệ không muốn tranh chấp với hắn, để tránh mũi nhọn. Hơn nữa, ba người đầu bảng đều có thể vào thẳng Hàn Lâm viện, đủ dùng rồi.”

Tuyên Tông: "Còn gì nữa?”

Huynh trưởng nhìn rõ mọi việc, Tuyên Giác nhấp một ngụm trà nhạt, bất đắc dĩ buông chén trà xuống, không dám giấu diếm: "Trương đại nhân hẳn là muốn đem đệ loại ra khỏi mười người, nhưng nếu đệ làm Trạng Nguyên, chẳng phải nói Bệ hạ lúc quyết định sau cùng đã nhúng tay vào sao.”

Tuyên Tông ngắt lời: "Đúng là bệ hạ chính miệng điểm ngươi làm thám hoa.”

Bằng không, hắn cũng không cần lo lắng xảy ra chuyện gì, vội vàng nhờ người sao chép toàn bộ bài thi.

Quả nhiên, Huyền Giác đáp không chút nghiêm túc: "Xin bệ hạ đưa danh trạng đi."

Tuyên Tông lạnh lùng phun ra hai chữ: "Có bệnh.”

Tuyên Quỳnh ở một bên, nâng chén sứ, ho một tiếng.

Tuyên Tông bất đắc dĩ, sửa miệng: "Có bệnh...... đệ cũng không cần lo.”

Tuyên Giác chỉ bất đắc dĩ: "Được, tạ huynh trưởng nhắc nhở, đệ sẽ không nghĩ lung tung nữa.”

Nói rồi Tuyên Giác giơ ngón tay khẽ ấn mi tâm, nói: "Phương thuốc trưởng tỷ tìm được rất có tác dụng, mấy ngày gần đây ngủ rất an ổn, không biết là lấy được ở đâu?"

Tuyên Quỳnh cười ấm áp nói: "Là một đại phu y thuật cao siêu mới của Đồng Tế đường, Kiều Lang dẫn ta đi gặp hắn, tìm phương thuốc bồi bổ cơ thể cho tỷ, tỷ sẵn tiện liền xin một phương thuốc cho đệ, để an thần, dễ ngủ.”

Kiều Lang trong miệng Tuyên Quỳnh, là vị hôn phu mới cưới không lâu, đối xử với nàng rất tốt, biết nàng sức yếu, tìm y khắp nơi.

Tuyên Giác hiểu ra, hỏi: "Vị Kim đại phu kia sao? Nghe nói hắn tính tình thoải mái, không thích quan to quý tộc, chỉ vì bình dân hỏi chẩn. Đệ còn muốn đi xin thêm mấy phương thuốc, có lẽ là không xếp hạng được.”

Kiếp trước sau khi hắn đăng cơ, luôn gặp ác mộng, ngự y thay đổi liên tục, cũng không ai có thể kê ra phương thuốc trị đúng bệnh của hắn.

“Bảo tỷ phu ngươi dẫn đệ đi." Tuyên Quỳnh hiếm khi về phủ thăm người thân, tâm tình rất tốt, "Chàng từng tiếp xúc với Kim đại phu, quan hệ không tệ.”

Tuyên Giác gật đầu tạ ơn.

Hắn mới vừa đăng khoa, còn có một loạt lặt vặt thụ chức, bởi vì Tuyên Quỳnh dành thời gian hồi phủ, hắn mới bớt chút thời gian trở về nhà.

Lại ngồi một lát, vội vàng cáo từ rời đi.

Trong tiểu viện, chỉ còn lại Tuyên Quỳnh cùng Tuyên Tông.

Tuyên Quỳnh lộ vẻ lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Bệnh mất ngủ của A Giác, càng ngày càng nghiêm trọng sao?”

“Trước đình thí một ngày, cả đêm không ngủ.” Tuyên Tông thở dài một tiếng, “Nếu không phải biết thưc lực của đệ ấy, đệ còn tưởng rằng tên tiểu tử ấy khẩn trương đến không ngủ được!”

Tuyên Quỳnh cau mày nói: "Hắn trước kia cũng không như vậy a...... Có phải đi Giang Nam một chuyến, xảy ra chuyện gì không?”

“Ai biết. Tên ấy lại không nói với đệ, miệng kín giống như hồ lô vậy." Tuyên Tông tức giận nói, “Coi như đệ ấy nhận mệnh của Bệ hạ, cứ mặc kệ đệ ấy giày vò đi, giày vò đến rơi đầu liền thoải mái.”

“Được rồi, đồng ngôn vô kỵ, phi vài cái. Đệ ấy muốn làm gì tùy đệ ấy. Không quá giới hạn, không hại người, cứ để đệ ấy tùy tâm tùy ý đi." Sóng mắt Tuyên Quỳnh nhu hòa, “Hơn nữa, loại khinh cuồng nhiệt tình này, nhà người ta còn không học được. Năm đó đệ cũng là thám hoa lang, A Giác cũng vậy, thật tốt.”

Tuyên Tông: "......”

Không giống, hắn tài học chỉ có thể thi đậu Thám Hoa.

Còn tiểu tử thối này là cố ý ngã xuống Thám Hoa.

Tuyên Tông nhức đầu, bị trưởng tỷ ép "Phi" vài tiếng, nghe tỷ tỷ ôn nhu cầu nguyện: "Một nhà có hai thám hoa, ngưỡng cửa Tuyên phủ chắc chắn sẽ bị bà mối Vọng Đô đạp nát mất, đến lúc đó, ta liền có hai đệ muội xinh đẹp hợp mắt ta a.”

Tuyên Tông yên lặng câm miệng: "......”

Tuyên Giác cũng không biết trưởng tỷ đã nghĩ đến hôn sự của hắn, đang cùng các đồng liêu bận rộn sứt đầu mẻ trán, ai nấy nói chuyện với nhau hết sức có lễ, nhưng cũng không thâm giao.

Sau khi ra khỏi Hàn Lâm Viện, trời đổ mưa nhỏ, mưa xuân như vẽ, không lạnh, cũng không lớn, nhẹ nhàng lất phất bay.

Tuyên Giác lười che dù, chợt nghe vó ngựa từ xa tới gần, nhìn lại, liền thấyThích Văn Lan cưỡi trên con ngựa lớn, nháy mắt ra hiệu với hắn: "Chào buổi sáng a, Thám Hoa lang.”

Nếu không phải bầu trời đổ mưa, lúc này hẳn là giữa trưa, không còn sớm nữa.

Tuyên Giác khép tay áo đứng yên, đoán Thích Văn Lan đây là tâm tình không tệ, đang muốn đùa giỡn hắn, liền cười hỏi: "Lời được bao nhiêu?"

”Xem nào, để ta tính toán." Thích Văn Lan giả vờ bấm ngón tay tính toán, “Ba vạn lượng đi, đủ quân phí cho quân đội gần hai năm rồi.”

Hắn kích động nhảy xuống ngựa, nói: "Ngươi chỉ đoán sai vị trí của Vạn Khai Tuấn thôi, còn cái khác giống nhau như đúc.”

Ngữ khí Tuyên Giác nhạt đi vài phần: "Vạn các lão hồ đồ.”

Thích Văn Lan đau đầu, vung tay lên: "Đi thôi, huynh đệ mời ngươi uống rượu?”

”Không được, hôm khác đi." Tuyên Giác nói, "Trưởng tỷ về phủ thăm người thân, hôm nay về nhà dùng bữa.”

Thích Văn Lan chỉ có thể thả người: "À được, phần của ngươi mấy ngày nữa ta đưa đến nhà ngươi a! Hạizzz, tuy rằng ta thắng được ba vạn lượng, rất không tệ, nhưng trong đó hết tám ngàn đều là tiền riêng của Tạ Trùng Tự, ta có chút ngượng ngùng.”

Tuyên Giác dừng bước, ngước mắt nói: "Hả? Cái gì?”

Thích Văn Lan rõ ràng đang vui sướng khi người gặp họa, "Ta đã nói hai ba lần rồi, đặt ngươi thám hoa với ta đi, vậy mà nàng ấy không chịu nghe, muốn đặt ngươi lên hàng đầu. Bốp, cũng rất nhanh a, rầm một tiếng - - hết tiền rồi.”

Tuyên Giác không nói gì, lại cụp mắt xuống, ánh mắt khẽ động, không biết đang suy nghĩ gì.

Thích Văn Lan tiếp tục tự mình nói: "Bất quá tỷ của ta nhắc nhở ta, đi cảm tạ nàng một chút, nói điện hạ là nghe thấy ta nói muốn sung quân lương, cố ý nhường ta đấy, ngươi nói, này tám ngàn lượng, ta có phải nên trả lại hay không a?"

“...... " Tuyên Giác mặt không chút thay đổi, "Thu đi.”

Thích Văn Lan còn đang do dự, nghe Tuyên Giác ngữ khí lãnh đạm đề nghị, "Điện hạ nếu không đề cập tới, chính là thưởng cho ngươi.”

Thích Văn Lan nghĩ cũng đúng, có tiền không thu là kẻ ngốc, dù sao Tạ Trùng Tự cũng giàu nứt đố đổ vách, liền vô cùng phấn khởi.

Sau, Thích Văn Lan vui mừng khôn xiết phóng ngựa rời đi.

Để lại Tuyên Giác bị hắn quấy đến đau đầu phiền não, cách thật lâu, mới thong thả thở dài.

Văn Lan năm ngoái đa số ở Đông Cảnh, đi vòng quanh mấy đỉnh núi, sau khi dọa phỉ tặc sợ tới nhượng bộ lui binh, còn chặn đánh mấy nhóm mật thám Đông Yến, cũng coi như bận tối mày tối mặt.

Không cùng hắn gặp được mấy lần, có gặp cũng không nhắc đến Nhĩ Ngọc.

Hôm nay lại bất ngờ nhắc đến - - Tuyên Giác có chút chưa lấy lại tinh thần.

Nhớ một năm rưỡi nay, hắn nghe qua tên nàng rất nhiều lần.

Nhĩ Ngọc điện hạ, sắc nước hương trời, tựa như mẫu đơn, từ văn nhân mặc khách cho đến lê dân bách tính, đều là tin truyền miệng.

Hắn nghe không biết bao nhiêu tin tức, đều là danh tiếng bên ngoài, không phải con người nàng ấy chân chính.

Đó chỉ là công chúa lạnh lùng, cao cao tại thượng, cũng không phải nàng thật.

Nhưng từ trong miệng Thích Văn Lan, lại hoàn toàn bất đồng.

Tươi mới tươi đẹp, sáng tỏ như mùa xuân.

Thậm chí có thể tưởng tượng nàng đang cong mắt cười, giảo hoạt ra sao, linh động như thế nào.

Nhất thời buồn bực đến mức hắn không thở nổi.

Cùng người thân dùng cơm trưa xong, Tuyên Giác ở thư phòng ngốc cả buổi chiều.

Mẫu đơn dưới ngòi bút đã thành hình, trông rất sống động, lấp lánh trong mùa xuân rực rỡ.

Vẽ xong một bức tranh, treo lên, đợi mực khô lại.

Thư phòng trong viện của hắn, hắn phân phó không cần quét dọn, cũng không cho người hầu xông vào, Tuyên Giác thấy thuốc màu ít đi, sắp dùng hết, liền đóng cửa, đi xưởng vẽ mua một hai loại.

Tiếng chim hót líu lo, lá trúc xào xạc.

Tuyên Giác đi không lâu, Tuyên Quỳnh mang theo một hộp thức ăn nhỏ, còn có một chén thuốc nàng vừa sắc, đưa tới cho tam đệ, thuận tiện muốn nói với hắn, Kiều Lang đáp ứng dẫn hắn bái phỏng vị Kim đại phu kia.

Tuyên Quỳnh gõ cửa, không nghe được tiếng người trong phòng, tò mò hỏi người hầu: "Tam thiếu gia đâu?”

”Giờ này, hẳn là ở trong thư phòng, thiếu gia không cho người quấy rầy." Người hầu hiểu sở thích cổ quái của Tuyên Giác, "Đại tiểu thư, ngài ở bên ngoài gõ cửa là được, đừng đi vào.”

Tuyên Quỳnh dùng khăn che miệng, khụ một tiếng, lại cười nói: "Không vào không vào, đưa đồ ăn xong liền đi. Vậy ta đi tìm hắn.”

Nàng xoay qua hành lang gấp khúc, đi tới thư phòng thấp thoáng mấy hàng trúc xanh, nhẹ nhàng gõ cửa: "A Giác, tỷ tỷ mang điểm tâm cho đệ.”

Cô gõ vài tiếng, cũng không ai đáp lại, trong lòng không khỏi lo lắng.

Sức khỏe gần đây của A Giác không tốt lắm, nàng biết rõ, gấp đến độ không chịu được... Sợ tim hắn đập nhanh ngất đi, hoặc tinh thần không tốt, ngủ thiếp đi.

Tuyên Quỳnh lại gõ cửa: "Có ở đó không? Tỷ vào nhé?”

Cửa không khóa, Tuyên Quỳnh trong lòng nói một tiếng "Xin lỗi", liền trực tiếp đẩy cửa vào.

Bố cục đơn giản tinh nhã, nghênh cửa chỉ có một gốc mẫu đơn, một bức tranh chữ cẩm tú sơn thủy.

Tuyên Quỳnh lại gọi một tiếng, vẫn lo lắng, nàng do dự, vòng qua bình phong, đi vào trong phòng.

Nhưng đột nhiên dừng bước.

Ánh tà dương chiếu vào trong thư phòng, bóng trúc lay động trên vách tường. Toàn bộ nội thất yên tĩnh, mùi mực quanh quẩn.

Xưa nay A Giác thích thanh đạm, bố cục trang nhã đơn giản, Tuyên Quỳnh cho rằng bên trong nhiều nhất cũng chỉ là giá sách trên bàn án, thêm vài bức tranh chữ tô điểm.

Nhưng nàng lại thấy trên vách treo bức tranh đầy phòng.

Tuyên Quỳnh theo bản năng che miệng, hai mắt không thể tin, trừng lớn.

Mẫu đơn, đều là mẫu đơn.

Phác thảo bằng bút, điểm nhuộm, màu sắc tươi sáng.

Xung quanh là những bông hoa, đơn giản và sâu rộng, tao nhã với những vệt mực.

Màu đỏ tươi và mạnh mẽ, thanh lịch và màu trắng trơn, màu vàng óng ánh.

Như thể có bao nhiêu dáng vẻ, đều vẻ hết một lần.

Phóng mắt nhìn lại, trên tường, trên vách, giá sách lần lượt treo những cuộn giấy, làm rối mắt người ta.

Thậm chí đống bức tranh thu hồi trên thư án kia, nội dung bên trong phỏng chừng cũng tám chín phần mười, đều sẽ là mẫu đơn thiên kiều bách diễm.

Đây, đây là những thứ gì a......!

... A Giác nhìn không bị giật mình sao?

Tuyên Quỳnh quét mắt nhìn nội thất, cũng không thấy bóng người, nàng có chút bất an, nhíu mày lại.

Nếu không phải tiểu tử thúi là người khó tín, hẳn trên mặt đất không chừng cũng phải phủ kín tranh.

Nàng không động đậy gì, hít một hơi, xoay người định rời đi, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thẳng vào một bức tranh dài trên bình phong.

Đồng tử co lại.

Trên bức tranh này, cũng có mẫu đơn dốc lòng miêu tả.

Nhưng khác với những bức tranh khác chính là...... trong đó có một nữ tử mặc hoa phục.

Hộp thức ăn trong tay Tuyên Quỳnh suýt nữa cầm không vững, suy yếu lảo đảo một bước.

Trong lòng dâng lên một ý niệm: Quả nhiên, quả nhiên là tâm bệnh khó chữa sao?

Nàng chỉ liếc mắt một cái liền tránh đi tầm mắt, do dự có nên xem hay không, dù sao cũng là việc riêng của A Giác.

Rốt cục, vẫn là lo lắng, Tuyên Quỳnh chậm rãi ngước mắt nhìn lên.

Nhìn thấy nữ tử tầng tầng lớp lớp váy dài đỏ tươi, vòng eo tinh tế, đầu ngón tay trắng nõn đang vân vê hoa mẫu đơn.

Lại đi lên, ống tay áo mờ ảo, cổ thon dài, tóc đen như gỗ, phảng phất như tiên tử.

Tuyên Quỳnh bỗng nhiên dừng lại, cười khổ.

Khuôn mặt trống rỗng.

Giác không vẽ mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường cong hàm dưới khéo léo tinh xảo.

Là nên nói người đệ đệ này, quá mức khắc chế, hay là quá mức cẩn thận đây?

Tuyên Quỳnh thử giơ ngón tay, vuốt ve trục vẽ.

Quả nhiên, màu sơn mới cũ không giống nhau.

Người trong tranh hẳn là được vẽ đầu tiên, phía sau gần trăm bông mẫu đơn ngàn cánh, chi tiết bút pháp cùng phong cách vẽ tranh đều có chút khác biệt.

Như là kéo dài rất lâu, từng chút từng chút, chậm rãi, dùng cả tấm lòng thành mà vẽ.

Tuyên Quỳnh có chút xuất thần, vô cùng lo lắng.

Có lẽ là bị đầu ngón tay nàng ma sát, sợi dây nhỏ treo trên đầu khẽ động, quyển trục đột nhiên rơi xuống, uốn lượn trên mặt đất.

Nếu là Tuyên Tông, phỏng chừng phải đào sâu hỏi rõ nữ tử này là ai, thậm chí mắng vài câu uất ức -- một nữ tử liền đáng giá để đệ thương tâm như thế?

Nhưng Tuyên Quỳnh tính tình ôn thiện, cả kinh lui về phía sau mấy bước, phục hồi tinh thần lại, vội vàng vội vàng treo bức tranh lên, tâm thần không yên đẩy cửa rời đi.

Đợi đến chạng vạng dùng bữa, Tuyên Quỳnh mới đưa dược thiện vừa nấu lại cho Tuyên Giác, nói: "Buổi chiều không thấy bóng đệ đâu cả. Cái này tỷvừa nấu lại, vừa nóng, thừa dịp còn nóng uống đi.”

Tuyên Giác thần sắc như thường tiếp nhận: "Đa tạ tỷ tỷ.”

Khi hắn hạ mi uống canh, lông mi dài khẽ run, thần sắc trong mắt hoàn toàn không rõ.

Mặt mày vẫn ôn tồn thanh tú như trước, lại như có loại yếu ớt sắp vỡ nát.

Tuyên Quỳnh lo lắng nói: "Trong khoảng thời gian này, đệ bớt chút thời gian, ta bảo Kiều Lang dẫn đệ đi gặp Kim đại phu. Rất gần, không chậm trễ bao nhiêu thời gian của đệ.”

Tuyên Giác biết nàng có ý tốt, ngước mắt cười, đồng ý, nhưng lại ám chỉ: "Làm phiền a tỷ thay ta quan tâm. Ta đây là bệnh lâu, vội không được, từ từ sẽ khỏe.”

Tuyên Quỳnh nhìn bộ dạng hỗn trướng không quan tâm này của hắn, sinh lòng vô lực, lại không nỡ mắng.

Chỉ có thể thúc giục Kiều Lang, năm ngày sau, để phu quân dẫn đệ đệ đi gặp Kim Phồn.

Tuyên Giác từ chối cho ý kiến, mặc kệ hết thảy, tốt xấu gì cũng vậy, hắn đều chịu được.

Tế Thế đường ở chính giữa Vọng Đô, treo một tấm hoành phi cực lớn, trên đó viết "Huyền hồ tế thế, diệu thủ hồi xuân".

Kiều Nhị Lang Kiều Tà, vốn thích trồng hoa làm cỏ, cũng bởi vậy mà Kim Phồn có yêu thích với việc trồng thảo dược, có chút hợp nhau.

Kiều Tà bởi vì phu nhân trọng thác, quả thực coi muội trượng (em rễ) là đồ sứ dễ vỡ, cẩn thận nói: "A, Ly Ngọc, ngươi ngồi ở đó một lát, ta lên lầu đi tìm Kim đại phu. Hiện nay không phải canh giờ chữa bệnh, hắn hẳn là đang bận rộn chuyện khác.”

Tuyên Giác gật gật đầu.

Hắn đứng trong dược đường, quét mắt nhìn từng ngăn kéo dán tên thuốc Đông y trên tủ đấu, đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt, lại bỗng nhiên trì trệ.

Cửa sau Tế Thế đường, có người nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó vén màn che lên.

Lộ ra khuôn mặt thiếu sót trên mẫu đơn mỹ nhân đồ.

Nàng không nhìn sang bên này, vội vàng từ cầu thang bên cạnh lên lầu, váy áo tung bay.

Đối với tùy tùng phía sau phân phó: "Cẩn thận một chút, mau đưa người lên.”

Bình luận

Truyện đang đọc