TA MAN HOANG BỘ LẠC



Thiên Đế suy nghĩ nói:- Căn cứ tin tức và tình báo lấy được, trong truyền thuyết Cấm Kỵ Hải có thực lực chống lại Thiên, cũng có tin tức nói bên trong Cấm Kỵ Hải cất giấu một cái bí mật liên quan tới Thiên.

Lời nói này khiến Cổ Trần không thể coi thường, suy tư nửa ngày, nhớ tới Cấm Kỵ Chi Linh, Phi Hồng trước đó đụng phải.

Không phải nàng nói đi Cấm Kỵ Hải sao?- Cấm Kỵ Hải! Cổ Trần tự lẩm bẩm, lắc đầu:- Trước không cần để ý tới, Cấm Kỵ Hải ở nơi nào còn chưa biết được.

- Ngươi đi xử lý đám người Thập Địa kia đi, ý của ta là, hoặc là thần phục Hồng Hoang cùng chống đối Cửu Thiên, hoặc là tự mình đi đối mặt.

Lời nói của Cổ Trần đã biểu lộ thái độ, Thập Địa Liên Minh Thượng Giới tồn tại tai họa ngầm rất lớn, ai biết đó có phải là sắp xếp của Thượng Thương hay không.


Cho nên hắn không có chút quan tâm nào đến Thập Địa Liên Minh, hoặc là dung nhập Hồng Hoang, cùng chống đối Cửu Thiên, hoặc là thì tự sinh tự diệt đi.

- Đã hiểu.

Thiên Đế gật đầu, quay người biến mất ở trong hỗn độn.

Chỉ để lại một mình Cổ Trần, ngồi xếp bằng bên trong hỗn độn, hai mắt lóe ra từng luồng tinh quang, đánh giá giới thứ mười Hồng Hoang, Hỗn Độn Giới.

Sau khi thôn phệ toàn bộ Giới Hải, dưỡng dục ra giới thứ mười Hỗn Độn Giới, Cổ Trần đã ẩn ẩn nhận ra bên trong hỗn độn tồn tại một tia dị dạng.

Trước đó Thiên Đế cũng đã nhận ra, thế nhưng không quá để ý, vừa vặn hiện tại Cổ Trần có thời gian, nên muốn điều tra tình huống giới thứ mười Hỗn Độn Giới một chút.

Hắn luôn cảm thấy, sau khi thôn phệ toàn bộ chư thiên vạn giới trong Giới Hải, Nhân Giới ở trung tâm Hồng Hoang trở nên vô cùng rộng lớn, mênh mông, bốn phía còn có tám cái vũ trụ khổng lồ, ẩn chứa tầng tầng lớp lớp đại thế giới nhỏ, tạo thành một mảnh quần thể Đại Thiên Vũ Trụ.

Đối ứng với giới thứ mười Hồng Hoang, chính là Hỗn Độn Giới vô biên vô tận, nó đang tăng trưởng mở rộng với một tốc độ kinh người, lúc nào cũng đang bành trướng.

Hỗn Độn Giới có một tia dao động kỳ quái, tại một khắc thành hình bị Cổ Trần bắt được, nhưng lúc ấy hắn không có thời gian để ý tới.

Hiện tại có thời gian tự nhiên phải kiểm tra một chút, nếu không xảy ra vấn đề thì không dễ làm.


Oanh! Hỗn Độn chi khí sôi trào, lăn lộn bành trướng, hang tỉ Hỗn Độn Tinh Khí bao phủ khắp nơi, thôn phệ, đồng hóa hết thảy, ẩn chứa khí tức hủy diệt cuồng bạo.

Đây chính là một mảnh thế giới nguyên thủy hỗn độn, vô số Hỗn Độn Tinh Khí trở thành chất dinh dưỡng cung cấp cho Hồng Hoang thế giới.

Mà Hỗn Độn Giới lại hấp thu bản nguyên thế giới từ bên trong Hồng Hoang, dưỡng dục ra một chút hỗn độn bản nguyên, từ đó khuếch trương Đại Hỗn Độn Giới, lại trả lại cho các giới Hồng Hoang.

Đây là một cái vòng tuần hoàn.

- Kỳ quái! Cổ Trần yên lặng hành tẩu trong hỗn độn, từng bước đạp trên hỗn độn tìm kiếm, cảm ứng, giống như đang tìm kiếm thứ gì.

Lúc mới bắt đầu, rõ ràng hắn cảm ứng được một luồng dao động kỳ quái, ở ngay trong Hỗn Độn Giới, sau khi giới thứ mười thành hình Cổ Trần có một loại cảm giác mơ hồ.

Dường như cái Hỗn Độn Giới này có linh trí, không sai, đúng là có linh trí.

Hỗn Độn Giới đại biểu cho toàn bộ Giới Hải, thế nhưng nó dung hợp toàn bộ bản nguyên Giới Hải mới sinh ra giới thứ mười.

Nó có linh, vậy thì có chút kinh người rồi.


Chuyện này làm cho Hồng Hoang Thiên Đạo Cổ Trần và Thiên Đế mẫn cảm đối với luồng dao động này của giới thứ mười.

Giới thứ mười có linh, phải chăng đại biểu cho Hỗn Độn Giới Linh, hoặc là nói, đại biểu cho Thiên của giới thứ mười đã được sinh ra?Đầu lông mày Cổ Trần cau lại, nhìn lên hỗn độn mênh mông, suy nghĩ một chút đánh ra một vết rách, bước vào trong đó.

Vết nứt này nối thẳng trung tâm hỗn độn bản nguyên Giới, Cổ Trần đã nghĩ như vậy, liền tiến vào bên trong hỗn độn bản nguyên Giới xem xét.

Ông!Vừa mới vào đến, đã cảm giác một cỗ dao động mạnh mẽ truyền đến, vô tận hỗn độn bản nguyên sôi trào, lập tức tạo thành phòng ngự.

Đó là một loại cơ chế phòng ngự theo bản năng, quả nhiên bên trong hỗn độn bản nguyên cất giấu một cỗ ý chí, chẳng lẽ, Hỗn Độn Giới thật sự sinh ra linh trí, dưỡng dục ra một cái Thiên?- Ồ?Thế nhưng một khắc sau, Cổ Trần lại phát ra một tiếng kinh ngạc, hắn cảm nhận được cỗ ý chí này có một tia cảm giác quen thuộc, giống như đã gặp qua ở chỗ nào rồi.

- Là ngươi?Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên trong đầu Cổ Trần loé lên, hiểu ra.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, vì sao lại cảm thấy cỗ khí tức này quen thuộc, hoá ra là trước đó đã gặp qua, hơn nữa còn ở chung một đoạn thời gian không ngắn.

- Ngươi tới rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc