TA MAN HOANG BỘ LẠC



Man Phi vừa nói vừa gặm thịt cua, khóe miệng dính đầy nước chấm.

Hắn ta cũng là một người tính cách ngay thẳng, làm việc rất dứt khoát, trên chiến trường giết dị tộc tuyệt đối không hai lời nói, nhưng nói đến quản lý mấy chục vạn người thì có chút choáng váng.

Lúc này hắn ta vừa mới làm tộc trưởng một khoảng thời gian thôi, thiếu chút nữa đã bận bịu đến mức đỉnh đầu bốc khói.

Vấn đề ăn uống của mấy chục vạn người, khiến hắn sầu đến mức sắp bạc hết cả đầu rồi.

- Cổ huynh, giao bộ lạc cho ngươi ta cũng yên tâm, như vậy ta cũng có thể yên tâm rời khỏi chỗ này, đi ra bên ngoài tìm Thánh Địa của Nhân tộc, thu được lực lượng mạnh mẽ hơn.


Man Phi nói xong thì uống một chén huyết tửu, trong mắt hắn ta lộ ra sự kiên định.

Hắn ta muốn giao bộ lạc cho Cổ Trần cai quản, còn mình trực tiếp được giải phóng, sau đó rời khỏi Bách Man sơn, ra bên ngoài xông xáo, thậm chí còn muốn đi tìm Thánh Địa của Nhân tộc, để vào trong đó nâng cao tu vi của mình.

Nghe đến đây Cổ Trần không nhịn được nhíu chặt mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Man Phi.

- Ngươi muốn đi tìm Thánh Địa của Nhân tộc?Cổ Trần khẽ hỏi.

Man Phi gật gật đầu nói:- Không sai, ta vẫn luôn có ý nghĩ này, chỉ là chưa từng có cơ hội, phụ thân ta muốn ta tiếp tục cai quản bộ lạc.

- Hiện giờ cha ta không còn nữa, bộ lạc đặt cả trên người ta, nói thực ra trong lòng ta cũng phải chịu áp lực rất lớn.

Man Phi khẽ lắc đầu nở nụ cười khổ.

Hắn ta thở dài nói:- Ta muốn vào trong Thánh Địa của Nhân tộc, tìm kiếm phương pháp tu hành mạnh mẽ hơn, để tăng cường thực lực, giết dị tộc, bảo vệ Nhân tộc.

Cổ Trần không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Man Phi, trong lòng lại nhanh chóng hiện ra một ý nghĩ.


Hắn nghĩ một chút rồi chậm rãi mở miệng nói:- Thật ra, trước đó ta vừa mới gặp được hình chiếu của Thánh Địa, còn được Thánh Địa truyền lời kêu gọi đến đó.

- Có điều, đã bị ta từ chối.

Nghe thấy những lời này, Man Phi không khỏi choáng váng, hai mắt trợn trừng nhìn Cổ Trần, dáng vẻ giống như bản thân gặp phải quỷ vậy.

- Ngươi, ngươi nói gì cơ?Man Phi trợn tròn mắt.

Trong lòng hắn ta dâng lên một cơn sóng to gió lớn, vậy mà Cổ Trần lại nói hắn từng gặp được người của Thánh Địa, còn được Thánh Địa kêu gọi đến đó.

Nhưng điều khiến hắn ta kinh hãi là, Cổ Trần lại từ chối.

- Khi ta ở trong một bộ lạc bên bờ biển Vô Tận Hải, chém giết mấy trăm ngàn Thủy tộc, giải cứu người của bộ lạc kia, cuối cùng trên biển hiện lên một hình ảnh Thánh Địa mơ hồ, còn truyền đến một lời kêu gọi bảo ta tiến vào Thánh Địa, nhưng đã bị ta từ chối, trực tiếp cắt đứt khí tức kêu gọi dẫn vào kia.

Cổ Trần nói chuyện rất nhẹ nhàng, giống như đang nói về một chuyện rất bình thường vậy.

Man Phi đã ngây dại rồi, hắn ta hoàn toàn không ngờ, Thánh Địa mà chính mình cố hết sức tìm kiếm, luôn khát vọng tiến vào, lại bị Cổ Trần gặp phải hơn nữa còn từ chối.


Cổ Trần không chỉ nhìn thấy Thánh Địa xuất hiện, người đại biểu cho Nhân tộc ở Thánh Địa còn muốn dẫn hắn tiến vào nơi vô số người tha thiết ước mơ, nhưng lại bị hắn từ chối dứt khoát.

- Vì sao?Man Phi không hiểu nổi, trong lòng nghĩ mãi vẫn không thông.

Vì sao lại từ chối chuyện tiến vào Thánh Địa, đây không phải là chuyện rất tốt sao?Cổ Trần lắc đầu, nhẹ giọng cười nói:- Ngươi hiểu về Thánh Địa bao nhiêu?Man Phi cau mày lại, nghĩ một chút rồi nói:- Về Thánh Địa, ta hiểu không nhiều lắm, chỉ biết đó là nơi Nhân tộc sống yên vui, ở trong đó có vô số thiên tài, thiên kiêu nhân kiệt, còn có rất nhiều cao thủ đếm không hết.

- Những điều này không sai, nhưng ngươi cũng biết đó, người tiến vào Thánh Địa có bao nhiêu người có thể ra ngoài?Cổ Trần hỏi ngược lại một câu.

Man Phi lập tức sửng sốt, nghĩ một chút thì cũng đúng, trăm ngàn năm qua, có bao nhiêu nhân tài kiệt xuất của Nhân tộc tiến vào Thánh Địa tu hành.

Nhưng sau đó mấy ai có thể ra ngoài được, dường như hắn ta chưa từng nghe nói có ai tiến vào Thánh Địa rồi lại ra ngoài.

- Người đã đi vào đều không ra được, không quan tâm tộc nhân của mình, thân nhân của mình, mặc cho dị tộc giết hại sao?Giọng Cổ Trần trở nên lạnh lẽo, hắn hừ một tiếng:- Nhân tộc bên trong Thánh Địa, có biết bao thiên tài, mỗi người đều không muốn quay về cống hiến sức lực vì bộ lạc, vì Nhân tộc, bảo vệ một phương sao?- Chẳng lẽ, sau khi tiến vào Thánh Địa sẽ không muốn ra nữa, hay là không thể ra ngoài nữa?- Chỗ như vậy, vì sao ta lại phải vào?.


Bình luận

Truyện đang đọc