TA MAN HOANG BỘ LẠC



Lão tướng quân nhà mình không có biện pháp đối kháng, hai, ba lần bị chém giết, quá dữ, quá khủng bố.

Cổ Trần hét to:- Giết, không chừa một tên!Hắn vung thi thể của lão thạch nhân bay tới trước, đập chết mười mấy thạch nhân.

Dứt lời, Bạch Hổ gầm rống nhào tới, thân thể to lớn cộng thêm sức mạnh khủng bố đè chết mấy thạch nhân.

Bùm!Một thương quét qua, mười mấy tên chiến sĩ Thạch tộc hộc máu bay ra, rơi lộp bộp như mít rụng, tắt thở.


- Giết!Phía sau, Hắc Thổ dẫn dắt một vạn Long kỵ tiến quân thần tốc, từng nhát đao trí mạng, Thanh Đồng chiến đao to lớn siêu nặng, chém giết chiến sĩ của Thạch tộc nhẹ nhàng như xắt rau.

Ầm ầm!Đất rung rinh, tòa Thạch thành lung lay, Long kỵ như thủy triều xung phong, một đường nghiền nát, thế như chẻ tre giết vào trong.

Binh bại như núi đổ, người Thạch tộc hét thảm, kêu gào, gầm lên, đan xen thành một mảnh truyền khắp bốn phương, thật lâu không lắng xuống.

Phối hợp một vạn Long kỵ nghiền nát và chặt chém, nguyên tòa Thạch thành giống như đều bị máu nhuộm đỏ, khắp nơi đều là thi thể nát vụn, tay chân cụt, máu chảy tụ thành sông.

- Không! !!- Ác ma, các ngươi đều là ác ma!Bị nghiền nát tàn sát, Thạch tộc rốt cuộc tan vỡ, có người Thạch tộc phát ra tiếng rống đau thương giận dữ, chỉ tiếc nháy mắt đã bị Long kỵ giẫm bẹp thành thịt nát.

Một thống lĩnh Thạch tộc Đoán Cốt cảnh thê lương rống to:- Nhân tộc, các ngươi tàn nhẫn như vậy sẽ bị báo ứng!Tay thống lĩnh cầm Thạch thương nhuộm máu, tràn ngập thù hận thấu xương trừng Nhân tộc tên Cổ Trần.

Cổ Trần nghe vậy thì bật cười, nở nụ cười lạnh như băng, trong đôi mắt bắn ra tia hung ác:- Báo ứng?Hắn cưỡi Bạch Hổ tiến lên, Thanh Đồng chiến thương trong tay không ngừng nhỏ máu, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn trước cao thủ Thạch tộc trạng thái như điên cuồng ở trước mặt mình.

Cao thủ Thạch tộc tức giận quát:- Nhân tộc các ngươi không chết tử tế được!- Nực cười, Nhân tộc bị các ngươi nô dịch, tàn sát, thậm chí bắt để ăn, để luyện dược, tại sao không thấy ai nói Thạch tộc các ngươi mới là kẻ tàn nhẫn?Mắt Cổ Trần bắn ra tia sáng hung ác, vừa dứt lời, giơ tay một thương quét qua.

Bùm!Cao thủ Thạch tộc đầu bể nát, máu loãng tung tóe đầy đất, cả người thẳng tắp ngã xuống, nhưng hắn chưa chết, bị Cổ Trần sai người dùng sợi xích Thanh Đồng trói lại bắt làm tù binh.


- Giết Thạch tộc các ngươi là tàn nhẫn, là ác ma?- Vậy giết đến khi nào các ngươi sợ, không chừa một tên, giết!Tiếng hét lớn của Cổ Trần truyền khắp toàn bộ tòa Thạch thành, trong ngoài chấn động, vô số Thạch tộc sợ sệt, hãi hùng.

Bên Nhân tộc thì sĩ khí bùng nổ, chỉ cảm giác toàn thân máu sôi trào, chiến ý dâng trào, giết Thạch tộc liên tiếp tháo chạy.

- Giết, nợ máu trả bằng máu!Thạch tộc tan vỡ, Cổ Trần, Hắc Thổ dẫn dắt một vạn Long kỵ nghiền nát, trong tòa Thạch thành không còn sức chống cự nữa, hoàn toàn tan tác.

Trong một chốc, Thạch tộc ở trong thành thê thảm bị tàn sát, trình diễn cuộc đồ sát nghiêng về một bên.

Cổ Trần không có một chút lòng thương hại, chỉ có tràn đầy sát ý, Thanh Đồng chiến thương trong tay hóa thành tàn ảnh cắt từng sinh mệnh Thạch tộc.

Cổ Trần giống như cỗ máy xay thịt, nơi hắn đi qua máu thịt bay tứ tung, tựa như Tu La tràng khiến người hoảng hốt sợ hãi.

Lúc Thạch tộc nô dịch Nhân tộc thì tùy ý giết, chăn nuôi để dành thịt, bồi dưỡng con nít Nhân tộc làm thuốc, có ai lên tiếng bất bình cho Nhân tộc vì những điều này không?Không có, căn bản không có, các tộc Man Hoang đã sớm hình thành một loại thói quen, Nhân tộc là thịt để ăn, là đồ ăn mà họ nuôi thả, chăn nuôi, là nô lệ, dược nhân, không hơn.

Hiện tại Nhân tộc vùng lên, Cổ Trần mang theo đại quân của bộ lạc mình giết tới, Thạch tộc sợ, há mồm mắng Nhân tộc là ác ma, tàn nhẫn, có thấy buồn cười không?- Giết giết giết!Tất cả mọi người giết đến điên cuồng, hai mắt đỏ thẫm, toàn thân nhuộm máu, tựa như một đám Tu La, sát khí đằng đằng, khiếp hồn người.


Vô số người Thạch tộc trong tòa thành hét thảm, kêu gào, mặc kệ nam nữ già trẻ, hễ là người của Thạch tộc đều bị vô tình chém giết, thật sự không chừa một người.

Rầm!Một đứa bé Thạch tộc cầm Thạch thương, bị Hắc Thổ một đao chém giết.

Hắn mặt không cảm xúc cưỡi Tam Giác long đi qua thi thể đầy đất, Thanh Đồng chiến đao trong tay gần như bọc một lớp máu đặc quánh.

Tiếng giết nhỏ dần, mùi máu tươi tràn ngập, tụ thành mây máu lớn trên bầu trời.

Trong thành, các thi thể Thạch tộc rải rác các góc, trên đường phố trải đầy xác của người Thạch tộc, có người chết không nhắm mắt.

Nhiều cái đầu lăn qua một bên, trợn to mắt, lộ ra oán hận dày đặc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc