TA MAN HOANG BỘ LẠC



Lúc này Hắc Thổ đang đứng trên đỉnh một tòa cung điện màu vàng kim trong hang ổ Kim tộc, ngắm nhìn toàn bộ sào huyệt Kim tộc, vô số thi thể chồng chất như núi.

Máu chảy thành sông, nhưng chẳng mấy chốc đã bị người quét dọn chiến trường thu thập lại, đây chính là tài nguyên, sau khi mang về rót vào trong Ma quán lập tức có thể diễn sinh ra Linh huyết mới.

Số huyết dịch này của dị tộc không thể lãng phí, huyết dịch bên trong thi thể cũng phải thu thập mang về, còn thi thể thì thu lại cất giữ để nuôi đám tọa kỵ ăn thịt.

Một trận chiến phân định thắng thua, sau khi Hoang Cổ bộ lạc tiêu diệt Thú nhân tộc, lại lần nữa xuất binh, cuối cùng sau một tháng hai chi quân đoàn đã tiêu diệt được hai đại tộc Kim tộc và Thạch tộc.

Đến lúc này, bên trong Bách Man sơn không còn bị dị tộc uy hiếp, Nhân tộc đứng đầu.


- Kim tộc, Thạch tộc, đã bị diệt.

Lúc này, bên trong Long Ngao bộ lạc, vô số người sôi sục, nghe được tin tức ấy cả đám đều không nhịn được cất tiếng reo hò, cũng có người hưng phấn còn về bật khóc.

Nghe thấy tin tức ấy, hai cha con Long Chiến, Long Uyên yên lặng một lúc lâu, tâm trạng mãi vẫn không thể bình tĩnh được.

Thật sự đã tiêu diệt được hai đại tộc Kim tộc và Thạch tộc, đều giống Thú nhân tộc, bị Hoang Cổ bộ lạc của Cổ Trần tiêu diệt.

- Phụ thân, trong Bách Man sơn, Hoang Cổ bộ lạc dẫn đầu, Nhân tộc chúng ta cuối cùng cũng quật khởi.

Trên mặt Long Uyên tràn đầy kích động, trong lòng vừa phức tạp lại vừa hưng phấn.

Phức tạp, là bởi vì sức mạnh và lực lượng của Cổ Trần khiến hắn chấn động, còn hưng phấn, là bởi vì cuối cùng Nhân tộc cũng quật khởi.

Bên trong Bách Man sơn, Lang tộc, Xà tộc liên tiếp bị tiêu diệt, sau đó đến cả Thú nhân tộc cũng bị giết sạch, cuối cùng là Kim tộc và Thạch tộc nối tiếp nhau bị diệt.

Đến lúc này, trong Bách Man sơn không còn bất kỳ một dị tộc nào có thể uy hiếp được Cổ Trần bộ lạc, càng không có cách nào ngăn cản hắn quật khởi.

- Con đã nghĩ kỹ chưa?Long Chiến nghiêm túc nhìn thẳng vào nhi tử của hắn, rồi hỏi.

Long Uyên mỉm cười:- Phụ thân, hài nhi hiểu được nỗi khổ trong lòng người, nhưng mà Thánh Địa không phải nơi con muốn đến, mộng tưởng và mong muốn của con là chỉ huy tộc nhân, càn quét dị tộc, sáng lập sự nghiệp to lớn, xây dựng bộ lạc vững mạnh giống như Cổ Trần.


Phụ thân của hắn, muốn hắn đến Thánh Địa của Nhân tộc, còn bộ lạc, hắn sẽ dẫn theo một bộ phận quân tinh nhuệ rời khỏi Bách Man sơn.

Nhưng Long Uyên từ chối, hắn cho rằng, đây không phải mong muốn của hắn, mộng tưởng hắn theo đuổi cả đời là san bằng dị tộc, vì Nhân tộc khai sáng cơ nghiệp thịnh thế giống như Cổ Trần.

Hiện tại, có một người đã làm được chuyện này, sao hắn có thể ra đi, vì giấc mộng này, thậm chí hắn không tiếc từ bỏ cơ hội tiến vào Thánh Địa.

Nguyên nhân ở ngay trước mắt, vì hắn thấy được một hy vọng khác từ trên người Cổ Trần, hy vọng ấy là thứ tất cả Nhân tộc trong Thánh Địa đều không có.

Đó là kiểu vì Nhân tộc, cam nguyện từ bỏ tất cả, phụng hiến cả đời mình, cho dù cuối cùng thân tử hồn diệt cũng không hối hận.

Chí ít có thể kiêu ngạo nói rắng, ta đã từng phấn đấu, từng nỗ lực vì thịnh thế thái bình của Nhân tộc.

- Haiz… Nếu đã như vậy, thì giải tán bộ lạc đi.

Long Chiến nhìn chằm chằm vào đứa con trai này của hắn ta, rồi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, dường như trong khoảnh khắc ấy cả người đã già đi rất nhiều.

Ban đầu, hắn cũng có chí lớn, muốn nhất thống Nhân tộc trong Bách Man sơn, đối kháng dị tộc.

Nhưng bây giờ đã có người làm được điều ấy, Cổ Trần đã đi trước một bước, trực tiếp tiêu diệt hết dị tộc trong Bách Man sơn, khiến hắn sinh ra cảm giác bức bối.


Loại cảm giác ấy, giống như anh hùng đến tuổi xế chiều, trông thấy được một người khác tỏa sáng, làm được điều mà cả đời hắn muốn làm nhưng vẫn chưa thực hiện được.

- Phụ thân, sau này người sẽ hiểu.

Long Uyên yên lặng nhìn theo bóng lưng phụ thân mình, tâm lý phức tạp, sao hắn không có chí lớn, sao không có dã tâm được chứ?Nhưng bây giờ, Cổ Trần xuất hiện, khiến hắn có cảm thấy mình sinh nhầm thời đại, Cổ Trần giống như vầng mặt trời sáng chói rực rỡ treo giữa không trung, xua tan đi bóng tối phía trước, khiến người ta chỉ có thể ngước lên nhìn.

Một bên khác, Huyền Điểu bộ lạc.

Khi nghe thấy tin tức này, đám cao tầng trong bộ lạc đều nghẹn lời, lại lần nữa rung động sâu sắc, cảm giác như sắp chết lặng.

Kim tộc, Thạch tộc, đã bị tiêu diệt.

Đây là tin tức tốt, trong Bách Man sơn đã không còn dị tộc nữa rồi, thế nhưng mà, đối với tộc trưởng và thiếu tộc trưởng của Huyền Điểu bộ lạc mà nói, đây thật sự không phải tin tức tốt.

- Đáng chết, vì sao hắn lại ưu tú như vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc