TA MAN HOANG BỘ LẠC



Thân làm Bạo long hoang dã, hung tàn, thô bạo và cường đại, nó là sinh vật bá chủ một phương.

Nhưng khi đối mặt với Cổ Trần thế mà không có sức đánh trả, bị đè đánh một trận, đánh đến xương cốt toàn thân nứt rạn, vảy rồng vỡ nát, chỉ còn lại hơi tàn.

Chuyện này mà truyền ra thì nó biết đút mặt vào đâu đây, nhìn đám mãnh thú tiểu đệ xung quanh, con nào con nấy ngây ra như phỗng, vẻ mặt lộ ra sợ hãi, chỉ muốn chết cho rồi.

- Bản vương không phục.

Bạo long mở miệng hét to một tiếng, biểu hiện mình không phục.


Nó quả thực không phục, nếu không phải trước đó khinh thường thì chắc chắn sẽ không trở thành thế này.

- Không phục, vậy cứ đánh tiếp.

Cổ Trần mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, giơ cánh tay lên định tiếp tục đánh, Bạo long bị dọa sợ cả người run cầm cập, trong lúc gấp gáp miệng mũi trực tiếp trào máu.

- Khoan đã!Bạo long sợ hãi rống to một tiếng, nó bị dọa sợ rồi.

Nó cứ như một con tiểu Bạo long bị bắt nạt, vẻ mặt bực tức nhìn Cổ Trần, tên này thế nhưng vẫn muốn đánh nhau, nó đã thua như thế rồi, hắn còn muốn gì nữa?- Phục rồi sao?Cổ Trần hỏi lần nữa, trong giọng nói mang theo một luồng sát ý, khiến cho Bạo long cảm thấy có từng tia hàn khí quét qua.

Bạo long rùng mình, ánh mắt có chút né tránh cùng sợ hãi, mang theo tràn ngập không cam lòng và bực tức, cuối cùng cúi xuống cái đầu cao ngạo.

Thân là Bạo long hoang dã, bá chủ một phương, nhưng cái đầu cao ngạo của Bá Vương long cường đại này không thể không khuất phục trước sự mạnh mẽ của Cổ Trần.

Bạo long đau thương mở miệng nói:- Phục, phục rồi.

Nó phục rồi, không thể không chịu phục, còn dám nói không phục thì có thể sẽ bị Cổ Trần trực tiếp đánh chết.

Bạo long trong lòng cực kỳ hối hận, làm Thú vương nhàn hạ thì không làm, tự nhiên mang theo tiểu đệ chạy đến vây giết làm gì, giờ thì sướng rồi, mình bị đánh thành như vậy, phỏng chừng ngày sau sẽ rất bi thảm.


Bên ngoài quá nguy hiểm, trong núi rừng vẫn an toàn hơn.

Bạo long nghĩ như vậy, nhưng không cách nào thay đổi kết cục, nó bị Cổ Trần đánh cho hấp hối, xương cốt toàn thân hầu như đều rạn nứt.

Muốn chạy thì hoàn toàn không thể, phản kháng, càng không có khả năng, ngoại trừ thần phục ra thì còn có thể làm gì nữa?Oong!Bạo long đang nghĩ ngợi, đột nhiên toàn thân run lên, chỉ cảm thấy long hồn run rẩy, một cảm giác áp bách mãnh liệt truyền vào sâu trong linh hồn.

Bạo long gầm lên sợ hãi:- Ngươi, ngươi muốn làm gì?Chỉ thấy Cổ Trần một tay đặt trên đầu rồng, trong mắt bắn ra hai tia sáng, một tia ý chí hung hăng xông vào long hồn của nó, khắc sâu vào.

Đó là một ấn ký linh hồn, thuộc về ấn ký, hoàn toàn kiểm soát long hồn của Bạo long, chỉ cần nó có một chút suy nghĩ không tốt trong đầu, ngay lập tức sẽ báo cho Cổ Trần, tiếp đó nghiền nát long hồn của nó.

- Ta để lại một ấn ký trong long hồn của ngươi, nếu ngươi có suy nghĩ không đúng, mặc kệ ngươi ở đâu, một ý niệm trong đầu của ta liền có thể khiến ngươi hồn phi phách tán.

Giọng nói lạnh lẽo của Cổ Trần truyền vào tai Bạo long, khiến nó lạnh cả người, linh hồn cũng run rẩy theo.

Các loại ánh mắt sợ hãi, phẫn nộ, hung ác lóe lên rồi biến mất, cuối cùng biến thành tia sáng phức tạp, bực tức, hoàn toàn không còn nóng nảy nữa.

- Chủ nhân!Bạo long ngoan ngoãn cúi đầu hô lên, tỏ vẻ thần phục.

Điều này khiến cho những mãnh thú khác sợ hãi, từng con lùi lại, lặng lẽ lùi về phía sau, tình huống không ổn, phải nhanh chóng chuồn đi.


- Vương, bị bắt!- Chúng ta, trốn thôi!Cự Xỉ long thì thầm nói một câu thú ngữ, đám Man long, Long tượng, Long tê, Ngưu long ở bên cạnh lập tức hiểu ý, lặng lẽ rút lui.

- Gì đấy, các ngươi muốn đi?Cổ Trần bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén quét qua đám mãnh thú cường đại này, dọa chúng nó sợ đến nỗi con nào con nấy cũng cứng đờ tại chỗ, chân đang giơ lên chợt khựng lại, có hơi xấu hổ.

Bầu không khí ở hiện trường trở nên lúng túng, một đám mãnh thú muốn lén lút chuồn đi, nhưng bị câu nói của Cổ Trần làm kinh sợ nên không dám động đậy.

Loại uy hiếp này khiến cho vô số chiến sĩ bộ lạc trên tường thành phấn khích, kích động, nhịn không được càng sùng bái hắn.

Oong!Trong tay Cổ Trần bỗng nhiên có thêm một cái Thanh Đồng đại đỉnh, ngọn lửa bên trong hừng hực thiêu đốt, không ngừng to ra, ầm một tiếng, rơi xuống trước mặt đám mãnh thú.

- Các ngươi chỉ có một con đường, thần phục hoặc bị đem đi nấu canh.

Cổ Trần gằn từng chữ, nói chậm rãi mạch lạc ý của bản thân, từng bước đi về phía đám tiểu đệ của Bạo long kia.

Ánh mắt của đám mãnh thú này lộ ra hung quang, nhưng lại có chút sợ hãi, vương bên mình còn bị đánh gục, đám chúng nó có thể làm gì được đây, chẳng lẽ đi phản kháng?.


Bình luận

Truyện đang đọc