TA MAN HOANG BỘ LẠC



Ngay cả bộ lạc tộc trưởng đều không buông tha, những tộc nhân bộ lạc khác bi phẫn rống to, có người muốn phản kháng, đáng tiếc không có cách nào.- Tế Thần đại nhân tha mạng!- Van cầu Tế Thần, thả tộc trưởng ra!Nhiều người trong bộ lạc bi thống quỳ xuống, không ngừng dập đầu khẩn cầu Ô Mộc buông tha tộc trưởng.

Một bộ lạc không có tộc trưởng sẽ là một bi kịch, tộc trưởng cường đại mới có thể mang đến một chút hi vọng cho bộ lạc.


Nhưng bây giờ, thậm chí ngay cả tộc trưởng Tế Thần bộ lạc cũng không buông tha, muốn trực tiếp ăn để liệu thương.- Các ngươi, cũng là khẩu phần lương thực bổn tọa nuôi, bổn tọa nuôi các ngươi rất lâu, thật vất vả vỗ béo một chút, vừa vặn hôm nay thu hoạch một lần dùng để liệu thương.

Yên tâm, bổn tọa sẽ vì chọn cho các ngươi một tộc trưởng mới.Ô Mộc dữ tợn cười nói truyền khắp bộ lạc, vô số người sợ hãi, hoảng sợ, phẫn nộ, thậm chí tuyệt vọng.- Đáng chết...Tộc trưởng Ô Mộc bộ lạc phẫn nộ gào thét, hai mắt đỏ thẫm, huyết khí bành trướng, giãy dụa muốn thoát ra, đáng tiếc không thể, tâm lý tuyệt vọng.- Muốn Thiết Mộc ta toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Tế Thần, không tiếc tiến công những bộ lạc khác bắt nô lệ về để tế tự, kết quả lại rơi vào kết cục thế này.

Ta không cam tâm, ta hận!Thiết Mộc bi phẫn rống to, không cam lòng, và nồng đậm hận ý, chỉ hận mình vô năng, không có sức mạnh phản kháng tế thần, nếu không cũng không phải bị nô dịch, nuôi nhốt, sau cùng bị ăn sạch như thế này.Bi phẫn, tuyệt vọng, đây chính là tâm tình của tất cả mọi người Ô Mộc bộ lạc.

Hơn tám trăm người bị rễ cây cuốn lấy để cho Ô Mộc tàn nhẫn thôn phệ.Ông!Ngay khi tất cả người tuyệt vọng, một thanh âm rung động truyền khắp các phương, giống như sấm sét nổ tung, đinh tai nhức óc.Một tia ô quang xé trời mà đến.Chính là Thanh Đồng Chiến Thương của Cổ Trần ném ra, thế như bôn lôi, trong nháy mắt đánh gãy từng rễ cây, cứu lấy những người bị cuốn chặt.Thanh Đồng Chiến Thương, phong mang vô song, uy thế không giảm lao thẳng tới mặt người trên Ô Mộc.- Lớn mật!Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Ô Mộc tức giận gào thét, nguy cơ đập vào mặt, không kịp ngẫm nghĩ, vô số cành vung vẩy, rễ cây phá đất mà lên, điên cuồng xen lẫn, đập hung hăng vào Thanh Đồng Chiến Thương.Vù vù...Thanh Đồng Chiến Thương bắn nhanh đến, phá tan tầng tầng rễ cây ngăn cản, phập một tiếng xuyên qua thân Ô Mộc đại thụ, mảnh gỗ vụn toát ra, nhựa cây ào ào chảy xuống.- A...Chỉ nghe một tiếng hét thảm làm mọi người xung quanh giật mình, ai nấy kinh hãi nhìn qua mới phát hiện trên cành Ô Mộc đại thụ cắm một cây Thanh Đồng Chiến Thương ong ong rung động.


Ô Mộc lắc lư, thân cành rì rào đong đưa, lay động làm rơi xuống rất nhiều lá cây.Khuôn mặt người kia của nó nhăn nhúm thành một đoàn, nơi mắt bị Thanh Đồng Chiến Thương xuyên qua, nhựa cây sền sệt chảy ra từ bên trong giống như dòng máu.

Cảnh tượng này khiến mọi người choáng váng.- Kẻ nào đánh lén bổn tọa!Ô Mộc điên cuồng giận dữ gào thét liên tục.Người các bộ lạc ở xung quanh ai cũng sợ hãi hoảng hốt, không ngừng lùi lại, nhìn Ô Mộc đang phát cuồng, cành cây đung đưa giống như quần xà loạn vũ vô cùng đáng sợ.- Gào!Bỗng một tiếng hổ gầm truyền đến làm chấn động khắp nơi, mọi người nhìn quanh thì thấy một con Bạch Hổ đang lao qua bức tường đá phóng tới.Bạch Hổ rơi xuống đất, giẫm ra một cái hố lớn, khiến khói bụi bốc lên mù mịt.- Đây là...Lúc này, bọn người Thiết Mộc tộc trưởng thoát khỏi rễ cây bò dậy nhìn con Bạch Hổ ngẩng đầu ưỡn ngực, thần tuấn phi phàm trước mặt với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Một thanh niên ngồi trên lưng Bạch Hổ, người mặc Thanh Đồng giáp, khuôn mặt băng giá, một đôi mắt sáng ngời tỏa ra sát ý mãnh liệt.Người tới chính là Cổ Trần!- Nhân tộc?Một tiếng rống giận truyền đến, Ô Mộc nổi điên.


Nó trừng mắt lên nhìn chằm chằm Cổ Trần, vậy mà là một Nhân tộc.Ô Mộc không thể tin rằng một Nhân tộc thế mà làm nó bị thương, mặc dù là đánh lén, nhưng đả thương cũng là đả thương.Keng!Đột nhiên, Thanh Đồng Chiến Thương cắm ở trên thân Ô Mộc bị bức ra, bay ra cắm xuống cách đó mấy chục thước trước mặt Cổ Trần, đứng ở đó vang lên ù ù.

Tất cả mọi người hít một hơi lãnh khí, đều hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, thật quá bất ngờ.Vốn dĩ đều tuyệt vọng, nhưng không ngờ lại có người ra tay ngăn Ô Mộc nuốt chửng tộc trưởng và tộc nhân của bọn họ.Hơn tám trăm người bao gồm Thiết Mộc tộc trưởng ai cũng nghi ngờ và kinh ngạc nhìn Cổ Trần, tuổi trẻ lại cường đại, cưỡi một con Bạch Hổ như từ trên trời giáng xuống làm cho người ta rung động.- Nhân tộc, con kiến chết tiệt, ngươi làm bổn tọa bị thương, hôm nay phải hút khô máu thịt của ngươi.Ô Mộc vừa kinh vừa sợ hét lớn một tiếng, cả thân cây đều đong đưa lay động.Bùm bùm bùm...Tiếp đó lòng đất nổ tung, từng cái rễ cây như mãng xà từ trong đất lao ra, tình cảnh kinh hãi đến rợn người.

Thiết Mộc tâm tình run lên nhắc nhở.- Đại nhân cẩn thận, gốc Ô Mộc này rất mạnh!.


Bình luận

Truyện đang đọc