TA MAN HOANG BỘ LẠC



Đồ đằng thú ảnh cường đại bị Cổ Trần mài nhỏ, cắn nuốt luyện hóa ngay tại chỗ.

Đồ đằng thú ảnh bi kịch, nó rất giận, lần trước bị người gọi ra, kết quả bị diệt một ấn ký, giờ lại bị gọi ra, lại bị diệt một ấn ký.

Đồ đằng thú ảnh tội nghiệp bị hố hai lần.

- Phụt! A!Mông Lôi hộc máu, bị trọng thương, hoảng sợ lập tức xoay người hóa thành luồng sáng đỏ bay đi.

Thạch Thiên thấy thế thì tức điên:- Huyết Độn? Mông Lôi, đồ khốn kiếp vô liêm sỉ!Không ngờ tên này trực tiếp bỏ chạy.

- Trốn!Thạch Thiên sợ, nhìn thấy Mông Lôi bỏ trốn, hắn càng không dám ở lại, xoay người bắn ra ánh sáng đỏ, thiêu đốt chân huyết thi triển Huyết Độn.


Oong!Chỉ tiếc, một cuốn Thanh Đồng chi thư đè xuống, ba nghìn chữ viết lấp lóe bao bọc Thạch Thiên, giam cầm tại chỗ.

Thạch Thiên trợn to mắt kinh hoàng nhìn Cổ Trần:- Không!Thạch Thiên bị giam cầm, không trốn được, không kịp thi triển Huyết Độn.

Cổ Trần bước ra một bước, lắc người đến trước mặt Thạch Thiên, Thanh Đồng thạch kiếm không chút do dự đâm vào giữa chân mày của đối phương.

Phập!Người Thạch Thiên cứng ngắc, giữa chân mày bị một kiếm xuyên qua, thức hải bị phá, ý thức bị kiếm ý cường đại nghiền nát.

Lại một vị thiên kiêu chết.

Thạch tộc, Tiểu Thạch Vương, Thạch Thiên chết.

Thi thể ngã xuống, khói bụi bắn tung tóe, thân thể cao lớn nhanh chóng rút lại, thoáng chốc trở lại hình dạng ban đầu.

- Không! Ta không cam tâm! Thạch Thiên chết, Đại Địa Chiến Hồn lập tức gặp nạn, thân hình lay động, thê lương gầm rống giãy giụa, cuối cùng bị hắc động linh hồn mài nhỏ cắn nuốt.

Răng rắc! Răng rắc!Vang tiếng vỡ vụn, hắc động linh hồn khủng bố xoay tròn, mài nhỏ hết thảy, luyện hóa cắn nuốt, bị linh hồn thể của Cổ Trần hút sạch.

Liên tục giết hai thiên kiêu, một tên chạy trốn, cắn nuốt ba Chiến Hồn, khiến linh hồn thể của Cổ Trần tăng tiến nhiều.

Linh hồn thể ôm bốn hắc động nhanh chóng bay trở về thức hải Tử Phủ, trực tiếp triển khai luyện hóa, hấp thu sức mạnh linh hồn cường đại của tam đại thiên kiêu đánh ra.

Trong đó, Đại Địa Chi Hồn của Thạch Thiên, Hoàng Kim Chiến Hồn Kim Ngọc, đồ đằng thú ảnh của Mông Lôi đến từ ý chí cường đại của đồ đằng Thú nhân.


Ba đạo năng lượng linh hồn này là vật siêu bổ, khiến linh hồn thể của Cổ Trần tỏa ánh sáng chói mắt, thân thể nhanh chóng biến lớn.

Cơ hồ trong nháy mắt, linh hồn thể cao chín tấc tăng vọt một tấc, vẫn còn tiếp tục trưởng thành, tỏa ra khí tức khủng bố như vực sâu biển lớn.

Cổ Trần khẽ thở dài, ánh mắt sâu thẳm nhìn nơi xa:- Một tên chạy.

Cuối cùng vẫn để một tên chạy thoát, Mông Lôi trốn.

Tam đại thiên kiêu dị tộc hợp sức khiến Cổ Trần chỉ có thể chống đỡ, hết sức chèo chống, nhưng bởi vì đánh mãi không xong khiến ba người nóng vội, buộc họ dùng cách linh hồn đánh giết, muốn tiêu diệt linh hồn của Cổ Trần.

Tiếc rằng bọn họ chọn sai cách, làm như vậy chẳng những không diệt được ý chí linh hồn của hắn, ngược lại giúp Cổ Trần giết ngược Thạch Thiên, Kim Ngọc.

Trận chiến này quá khó khăn, Cổ Trần cũng không ngờ mình có thể giết ngược lại hai tên, phải công nhận là ba kẻ này đã quá nóng nảy.

Nếu họ không nóng nảy, hoặc là không dùng cách linh hồn đánh giết thì Cổ Trần khó mà giết ai trong số ba người.

Không ngờ, ba người bọn họ sáng tạo cơ hội cho Cổ Trần, hắn tu luyện Lục Đạo Luyện Hồn thuật có linh hồn thể cường đại, còn có hắc động linh hồn, ba người kia không thua mói lạ.

Đang đà đánh ngang sức, nếu không phải bọn họ chủ động, Cổ Trần không có cách nào diệt Chiến Hồn của họ, dù sao nếu có phòng bị thì rất khó vây khốn linh hồn của đối phương.

“Đi về trước.

”Cổ Trần yên lặng suy tư một phen, quay người vơ vét một phen của cải trên người Thạch Thiên, Kim Ngọc.


Hai người này mang theo mấy bảo bối trữ vật.

Kim Ngọc có một sợi dây chuyền trữ vật, một nhẫn trữ vật màu vàng, một vòng tay bằng vàng.

Thạch Thiên có một vòng tay trữ vật, hai nhẫn trữ vật.

- Sáu trang bị trữ vật, hai người này giàu thật.

Cổ Trần tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vẻ mặt hưng phấn nhìn sáu bảo bối trữ vật, thật sự là hời to.

Tâm trạng Cổ Trần vui sướng, uống một hớp Tiên Thiên Linh huyết chữa vết thương, sau đó một tay xách một thi thể nhảy lên, trở về bộ lạc.

Ba người một đường đánh vào núi rừng, cách bộ lạc không quá xa, chốc lát sau Cổ Trần liền trở về đằng trước bộ lạc.

Nhưng vừa về đến nơi, hắn ngây ngẩn cả người.

- Cái này! Cổ Trần ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, hài cốt trải đầy, đất cằn nghìn dặm, liên quân ba tộc mất tăm.

- Liên quân ba tộc đâu?Cổ Trần nghệch mặt ra, xảy ra chuyện gì, liên quân ba tộc đi đâu? Sao mới một chốc đã không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ đều trốn?.


Bình luận

Truyện đang đọc