TA MAN HOANG BỘ LẠC



Cự ma gào thét, từng tên nằm bẹp dí dưới đất giãy giụa, muốn đứng lên tiếp tục tái chiến, đáng tiếc đều bị Cổ Trần đánh nằm sấp không cách nào gượng dậy.

- Ha ha, còn không phục?Cổ Trần cười lạnh, nhấc chân giẫm lên người một Cự ma, khiến nó lún xuống đất, không thể vùng vẫy.

Đám Cự ma khác sợ hãi, căm tức nhìn Cổ Trần, trong đôi mắt đỏ tràn ngập phẫn nộ, tàn nhẫn, khát máu, cực kỳ cuồng bạo.

Đám Cự ma này kỳ thật rất cường đại, đáng tiếc đối mặt quái vật như Cổ Trần thì không cách nào chống lại, cuối cùng đều thảm bại, bị đánh nằm sấp.

- Grao!Ầm ầm!Một bên khác, Cự ma cầm đầu và Độc Nhãn cự nhân lớn tuổi hai nắm đấm va chạm, cùng lùi lại, không đại chiến nữa, cảnh giác nhìn Cổ Trần.

Độc Nhãn cự nhân lớn tuổi hay Cự ma cầm đầu đều lộ vẻ cực kỳ kiêng dè Cổ Trần.


Hai tên cự nhân này có trí tuệ cao nhất, rất cảnh giác với Thanh Đồng cự nhân Cổ Trần, tràn đầy kiêng kỵ.

Đặc biệt là Cự ma cầm đầu, nhìn hai mươi chín Cự ma thuộc hạ của mình bị đánh nằm sấp, trong lòng vừa sợ vừa giận, rống to:- Grao!Nó gầm rống với Cổ Trần, trong đôi mắt đỏ bắn ra tia sáng hung hăng.

Cổ Trần cười nói:- Ngươi còn không phục?Hắn lắc người, chớp mắt xuất hiện trước mặt Cự ma cầm đầu, tung nắm đấm, dòng khí cường đại cuốn lấy cát bụi bay bốn phía.

Ầm!Vang tiếng nổ, Cự ma cầm đầu va chạm nắm tay, kết quả thân thể lùi vài chục bước mới dừng lại.

Nó khuôn mặt vặn vẹo, trong mắt lộ ra kinh hoàng, cánh tay chết lặng.

Cổ Trần hai mắt sáng lên, hét lớn một tiếng- Lại đến!Cổ Trần lao nhanh lên, thân thể Thanh Đồng to lớn áp sát, chiều cao ngang bằng Cự ma cầm đầu.

Nhưng sức mạnh của hai bên không cùng cấp độ, Cổ Trần vung nắm đấm, Cự ma cầm đầu không kiềm được da đầu tê dại, cắn răng vung tay trái nghênh đón.

Chỉ nghe một tiếng đùng, Cự ma cầm đầu bay ngang ra ngoài, rớt xuống hố to cách mấy chục thước.

Cự ma cầm đầu giãy giụa đứng lên, tức giận đang muốn hét lớn một tiếng, kết quả bị một chân hung hăng giẫm xuống.

Bùm!Cự ma cầm đầu kêu rên, thân thể bị đạp lún xuống, bụi mù bốc lên, tiếng kêu rên truyền khắp hẻm núi, không ngừng quanh quẩn.

Đám Độc Nhãn cự nhân e ngại liên tục thụt lùi, mấy Độc Nhãn cự nhân trưởng thành che chở năm cự nhân nhỏ thụt lùi.


Độc Nhãn cự nhân lớn tuổi dẫn đầu che chở đằng trước tộc nhân của mình, một con mắt nhìn chòng chọc vào Cổ Trần, lộ ra tràn ngập kiêng kị.

Bùm bùm bùm bùm bùm!- Tiểu lão đệ, có phục hay không?Cổ Trần một quyền tiếp lấy một quyền, đánh cho Cự ma cầm đầu gào thét, giọng nhỏ dần, chốc lát sau ngừng bặt.

Nó bị đánh choáng váng, đầu ù đặc.

Tất cả Cự ma bị đánh gã.

- Hú hú!Trong hẻm núi cự nhân, một đám Cự ma thân hình to lớn đang chất đống trước mặt Thanh Đồng cự nhân.

Trọn vẹn ba mươi Cự ma, nguyên một đám ngoan ngoãn quỳ rạp dưới đất, không dám nhúc nhích chút nào, bởi vì chỉ cần dám động một cái sẽ bị đập tơi bời.

Nhìn đám Cự ma này, trong đó có một nửa toàn thân vết thương chồng chất, sưng mặt sưng mũi là biết thê thảm vô cùng.

Cự ma cầm đầu thảm nhất, đầu bị đánh không thành hình dạng, toàn thân máu thịt be bét, run cầm cập quỳ dưới chân Cổ Trần.

Đây là sợ.

Cổ Trần cười híp mắt nhìn xuống Cự ma cầm đầu:- Tiểu lão đệ, còn phản kháng nữa không?Câu hỏi khiến Cự ma cầm đầu toàn thân run lên, chỉ cảm thấy linh hồn đều run rẩy, thân thể run lẩy bẩy.

Ta không dám động!Cự ma cầm đầu trong lòng kêu thảm.

Lòng nó cay đắng, trí thông minh rất thấp không có nghĩa là nó ngốc, càng không có nghĩa là nó muốn chết, căn bản là không có cách phản kháng cái tên khủng bố này.


- Ngoan ngoãn nghe kỹ cho ta, từ nay về sau, ta chính là thủ lĩnh của các ngươi, còn có ai không phục?Cổ Trần nhấn mạnh từng chữ nói xong, đám Cự ma run bần bật, không dám lên tiếng.

Ngay cả mười hai Độc Nhãn cự nhân ở phía sau đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, run rẩy rời xa Cổ Trần, sợ chết khiếp.

Còn lại năm tiểu cự nhân trốn phía sau tộc nhân trưởng thành, thò đầu ra, trong mắt lóe tia sáng sợ hãi.

Lão Độc Nhãn cự nhân cực kỳ rối rắm, vuốt ria mép trắng, ánh mắt kinh dị nhìn Cổ Trần.

Thật đáng sợ, quá tàn bạo.

- Rất tốt, nếu các ngươi không phản đối thì từ nay về sau đi theo ta.

- Yên tâm, theo ta sẽ cho các ngươi ăn ngon uống sướng.

Cổ Trần cười híp mắt vỗ vai Cự ma, làm Cự ma cầm đầu rùng mình, suýt lại lần nữa nằm sấp xuống.

Nó làm bộ đáng thương ngẩng đầu, trong đôi mắt lộ tia sáng hoảng sợ, kính sợ, còn có một chút thần phục- Grao!.


Bình luận

Truyện đang đọc