TÂM NHÃN

Một ngày trước khi phẫu thuật, Kiều Uyển Lâm tưởng tâm trạng mình sẽ giống như một ngày trước khai giảng nhưng mà cậu lại bình thản đến bất ngờ, chỉ như một ngày nhàm chán nào đó trong kỳ nghỉ mà thôi.

Trong phòng bệnh tích trữ quá trời trái cây và đồ ăn, cậu chọn ra một túi thật to đem tặng cho các phòng khác. Tối qua khoa cấp cứu có nhận một bệnh nhân là một cậu bé trai chừng mười lăm mười sáu tuổi, cậu nhóc lễ phép nói “Cám ơn anh”.

Cậu cũng đưa một ít đến quầy y tá, các y tá và bác sĩ nội trú đều không chịu nhận vì bệnh viện đã có quy định rồi. Cậu bèn nói là Lương Thừa tặng, giữa đồng nghiệp với nhau thì làm gì có quy định.

Khoa khám bệnh trải qua một buổi sáng bận rộn như đánh trận, buổi trưa được nghỉ ngơi một lát, những người khác đều đi tới căn tin, Lương Thừa thì ở lại văn phòng chưa chịu đi.

Có người gõ cửa, anh nói: “Vào đi.”

Kiều Uyển Lâm thở hổn hển ló mặt vào, cậu mặc áo bệnh nhân, hai vai đeo túi, làm Lương Thừa giật cả mình, tưởng cậu định trốn viện đi.

Trong túi toàn là đồ ăn, vác cũng tốn nhiều sức lắm, Kiều Uyển Lâm đổ rào rào lên cái bàn nhận thư trước cửa, nói: “Anh ơi, anh chia cho các đồng nghiệp đi.”

Bác sĩ Tiểu Hồ xách đồ ăn ngoài đi vào, lấy ngay một quả xoài to: “Vậy anh không khách sáo đâu, Tiểu Kiều ăn chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Ở nhà có người tới đưa cơm, Kiều Uyển Lâm thấy cũng sắp tới giờ rồi nên đợi Lương Thừa về cùng.

Bác sĩ Tiểu Hồ quan tâm nói: “Tiểu Kiều, mấy hôm nay thấy sao rồi?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Khá tốt ạ.”

Bác sĩ Tiểu Hồ: “Sáng mai phẫu thuật rồi, đừng lo gì hết, cứ thả lỏng thôi.”

Kiều Uyển Lâm cười hỏi: “Anh có tham dự ca này không?”

“Bắt buộc mà.” Bác sĩ Tiểu Hồ chọc cậu, “Anh chính là trợ lý hạng A đó nha, đúng không anh Lương?”

Lương Thừa từ chối cho ý kiến, anh tắt máy tính, đứng dậy nói: “Vậy nếu như ngày mai em ấy căng thẳng thì cậu sẽ phụ trách đứng bên cạnh bàn mổ tán dóc với em ấy.”

“Chuyện nhỏ như con thỏ.” Bác sĩ Tiểu Hồ chợt khựng lại, “Tán dóc á? Anh đang coi thường bác sĩ gây mê đấy à?”

Lương Thừa một tay xách túi một tay nắm cánh tay Kiều Uyển Lâm về phòng bệnh, Kiều Văn Uyên đã tới rồi, ông không để ai khác tới cùng, dù sao thì ngày mai chắc chắn mọi người cũng phải tới thôi.

Kiều Uyển Lâm gần như chẳng ăn gì, cậu chợp mắt một giấc, buổi chiều còn phải kiểm tra hai mục nữa.

Trong khoảng thời gian điều trị này, vấn đề rối loạn chất điện giải và nhịp tim đã được kiểm soát, tuần hoàn máu cũng khá ổn định, tóm lại là cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để phẫu thuật rồi.

Buổi tối Kiều Văn Uyên ở lại trông, Lương Thừa bị “tống cổ” về nhà nghỉ ngơi. Đèn đã tắt, Kiều Uyển Lâm nằm thẳng băng rất quy củ, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực.

Biết cậu chưa ngủ nên Kiều Văn Uyên bỗng hỏi: “Sợ không?”

Kiều Uyển Lâm cảm thấy câu hỏi này trẻ con quá, nên cậu hỏi ngược lại: “Ba đoán xem bây giờ mẹ con đang làm gì?”

Kiều Văn Uyên đã sắp quên mất Lâm Thành Bích là ai luôn rồi, nhưng cũng không khó đoán: “Cho dù làm gì thì chắc chắn cũng đang nhớ đến con.”

“Ba có biết không, lúc nhỏ con từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng.” Kiều Uyển Lâm nói, “Con phải làm phẫu thuật, bệnh của con trở nặng, như vậy ba mẹ sẽ lo lắng cho con, sẽ vây xung quanh con.”

“Đứa ngốc này.” Kiều Văn Uyên bật cười, giọng điệu trở nên trầm thấp, “Ba rất hối hận về những chuyện trước đây.”

Kiều Uyển Lâm không thèm khách sáo: “Chỉ hối hận là xong rồi hả? Ba phải đáp ứng một yêu cầu của con, phải thề với con.”

Kiều Văn Uyên hỏi: “Yêu cầu gì?”

Kiều Uyển Lâm trịnh trọng rướn người lên, nói về phía giường dành cho người nhà: “Lỡ như phẫu thuật thất bại thì ba không được oán trách Lương Thừa, nửa lời cũng không được.”

Kiều Văn Uyên giật mình: “Con đó…”

“Ba hứa với con đi!” Kiều Uyển Lâm uy hiếp, “Ba thề đi, nếu không thì…”

Kiều Văn Uyên nói: “Được rồi, ba thề, nếu không thì sao?”

Kiều Uyển Lâm vô cùng tàn nhẫn: “Nếu không thì ngày nào George cũng sẽ đi bậy trên giường của ba.”

Kiều Văn Uyên ngạc nhiên ngồi dậy, phẫn nộ nói: “Thà con cứ làm theo truyền thống, bảo ba bị sét đánh chết cho rồi!”

Kiều Uyển Lâm yên lòng nằm xuống, điện thoại rung lên, cậu móc ra từ dưới gối, mở WeChat lên, Lương Thừa gửi một tấm ảnh cho cậu.

Là một tấm ảnh tự sướng của Lương Thừa suốt hai mươi chín năm qua, ánh sáng không rõ lắm, nhưng không cản lại được vẻ điển trai, đặc biệt trong lòng còn ôm cún con, làm hiền hòa đi đường nét sắc sảo của anh.

Kiều Uyển Lâm ngắm tới ngơ ra luôn, quên mất phải trả lời.

Lương Thừa: Ngủ chưa?

Kiều Uyển Lâm: Giờ thì không ngủ được nữa rồi.

Lương Thừa: George biết bắt tay rồi này, đáng yêu lắm.

Kiều Uyển Lâm: Em còn biết búng tay nữa đó, anh đừng có mà chưa gì đã yêu người khác.

Lương Thừa không trả lời nữa, như đang chột dạ vậy. Kiều Uyển Lâm lưu tấm ảnh vào album, đặt làm màn hình khóa, rồi quay lại WeChat gõ: Tên khốn nạn, ít nhất anh cũng phải chúc em ngủ ngon chứ.

Vẫn chưa kịp ấn gửi đi thì Lương Thừa đã nhắn: Chú Kiều cảnh cáo anh không được làm phiền em nghỉ ngơi, ngủ ngon.

Kiều Uyển Lâm quay đầu lại, ánh sáng từ chiếc điện thoại của Kiều Văn Uyên mới vừa tắt ngúm, ông xoay lưng lại, ra lệnh: “Ngủ đi.”

Đêm nay ngủ rất ngon, Kiều Uyển Lâm tỉnh dậy trong ánh nắng ban mai, không biết Lương Thừa đã tới từ lúc nào, đang đứng túc trực bên giường nhìn cậu.

Ngoài phòng bệnh thấp thoáng bóng người, cậu hỏi: “Là ai thế?”

“Nhiều người lắm.” Lương Thừa trả lời, “Tới thăm em đó, có muốn để mọi người vào không?”

Kiều Uyển Lâm đánh răng rửa mặt, sửa soạn xong xuôi, nhân lúc Lương Thừa ra mở cửa thì cậu lấy một cái gì đó từ trong ngăn kéo ra nắm trong tay.

Ba mẹ, bà ngoại, cả nhà Diêu Phất, bạn bè, đồng nghiệp, mọi người lần lượt tiến vào phòng. Ứng Tiểu Quỳnh còn đặc biệt mặc một bộ màu đỏ chói lóa, trông gai mắt vô cùng.

Thời gian có hạn, không đủ cho mỗi người cổ cũ một câu, Kiều Uyển Lâm quét mắt nhìn mọi người một lượt, chỉ mỉm cười không nói gì.

Sau chuyến thăm ngắn ngủi, Lương Thừa bồng cậu lên băng ca. Đến giờ vào phòng mổ rồi, Vương Nhuế Chi đứng bên cạnh băng ca, thủ thỉ bên tai cậu như sợ quấy rầy cậu vậy: “Cục cưng của bà, bà đợi con ở bên ngoài nhé, đừng sợ.”

“Dạ.” Kiều Uyển Lâm gật đầu, “Ngoại ơi, con nhớ ngõ Vãn Bình quá.”

Vương Nhuế Chi vuốt ve mái tóc cậu: “Đợi con khỏe bà sẽ chuyển về đó, chúng ta cùng về tiệm sườn xám.”

Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp đứng ở bên còn lại, đẩy băng ca ra ngoài, Lương Thừa đi từng bước theo sau.

“Ba.” Kiều Uyển Lâm gọi, chần chừ mấy giây mím môi một cái, lại gọi tiếp, “Mẹ.”

Hạ Tiệp giật mình, bà vừa hốt hoảng vừa vui mừng, khom eo xuống: “Mẹ đây, con trai, mẹ ở đây.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Cám ơn ba mẹ đã luôn ở bên con.”

Hình như đoạn đường này rất xa, mắt cậu lướt qua những ngọn đèn chạy dài, qua từng khuôn mặt đủ vui buồn hờn giận của người qua đường. Đến phòng phẫu thuật là phải tạm biệt mọi người rồi.

Cậu tìm kiếm người quan trọng nhất, bèn gọi: “Đợi một chút.”

Lương Thừa lại gần: “Em có gì muốn nói với anh không?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Năm xưa nếu như không gặp được anh ở phố Ninh Duyên thì có lẽ em đã chết rồi. Anh đã kéo dài thêm mười một năm sinh mạng của em, cho nên anh không cần phải chịu trách nhiệm gì hết, cho dù kết quả có ra sao thì anh cũng không được nghi ngờ bản thân mình.”

Lương Thừa từng là ân nhân cứu mạng của cậu, bây giờ lại là bác sĩ mổ chính của cậu, là người yêu của cậu, nhưng cậu phải vứt lại tất cả quan hệ đó, cậu nói: “Anh mãi mãi là một bác sĩ ưu tú.”

Lương Thừa cố gắng giãn hàng lông mày của mình ra, nhưng gân xanh ở góc trán đang nổi rõ, anh cúi người hôn Kiều Uyển Lâm, khẽ nói: “Anh nhớ rồi, lát nữa gặp.”

Vẫn như một ca phẫu thuật thông thường, Lương Thừa cũng chuẩn bị và làm những bước kiểm tra trước phẫu thuật theo trình tự, bao nhiêu suy nghĩ hỗn tạp trong đầu vứt đi hết, bước qua từng lớp cách ly tiến vào phòng phẫu thuật.

Nhưng ngay giây phút đứng trước bàn mổ, anh liền biết rằng, lần này thì khác.

Người đang nằm lặng trên đó chính là Kiều Uyển Lâm, sau khi gây mê cậu nhắm mắt lại, đèn không hắt bóng được mở lên, cơ thể trắng nõn gầy yếu như một vũng tuyết, chạm tới là sẽ biến mất ngay.

Nhưng Lương Thừa không được chùn bước, anh hít sâu một hơi, trong sự chờ đợi của mọi người, anh tuyên bố: “Bắt đầu đi.”

Lồng ngực trần trụi mỏng manh, trên đó một chấm nhỏ đỏ au, Lương Thừa đã từng mân mê nó, cắn mút nó, bây giờ tay anh đang cầm dao mổ, đặt mũi dao tì lên da.

Mép xương ức đang được rạch mở, anh nhìn thấy trái tim dị dạng của Kiều Uyển Lâm.

Tâm thất phải có một vùng trũng do căn bệnh, sau đó Lương Thừa mở buồng tống, cơ thịt biến dạng tạo thành một lối đi hẹp, không thể nào nhìn thấy hệ thống van ba lá.

Kỹ thuật của Lương Thừa rất chính xác, anh từ từ cắt bỏ cơ thịt kia đi, trong mắt ánh lên một mảng máu, xung quanh là vải màu xanh lá sẫm, gương mặt của Kiều Uyển Lâm loáng thoáng trong khóe mắt anh.

Hình như anh sợ Kiều Uyển Lâm sẽ chán nên báo cáo tiến độ phẫu thuật: “Sắp cắt bộ phận mào trên tâm thất rồi.”

“Có đau không?”

“Phần phễu tâm thất cũng phải cắt đấy.”

Kiều Uyển Lâm hoàn toàn chẳng có tri giác gì, cậu nằm im phăng phắc trên bàn mổ, tay phải vẫn siết chặt, dù cho có bị gây mê mất hết sức lực thì những ngón tay vẫn cuộn lại không buông.

Ngoại trừ tâm thất phải thì cậu vẫn còn vấn đề về tim khác, là hẹp van động mạch chủ, cũng phải chỉnh sửa lại trong lần này luôn.

Những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu được y tá lau đi, Lương Thừa tạm dừng một chút, mũi dao xoay chuyển trong lồng ngực Kiều Uyển Lâm, cắt bỏ đi phần gây tắc nghẽn, anh nói: “Chuẩn bị miếng vá.”

Đèn tín hiệu bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn đang đỏ rực, Kiều Văn Uyên đứng trước cửa không dời nửa bước.

Hạ Tiệp dìu Vương Nhuế Chi đi qua đi lại, một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến họ rùng mình.

Trên băng ghế sát tường, cả nhà Diêu Phất an ủi lẫn nhau. Ứng Tiểu Quỳnh nóng tính, bị Trịnh Yến Đông đè chân xuống mới miễn cưỡng ngồi yên. Lão Tứ nhìn vào vô định, Ứng Tiểu Ngọc thì bứt rứt đến độ muốn xé rách cả túi đeo vai.

Kim phút quay được ba vòng, rồi bốn vòng, những bệnh nhân khác cứ vào rồi lại ra.

Hai chân Lương Thừa cứng đờ, anh đã cắt bỏ van động mạch chủ, giơ tay ra lấy dụng cụ, nói: “Khâu miếng vá lại, chuẩn bị van nhân tạo.”

Các bác sĩ và y tá xung quanh đều vô cùng chuyên chú, ngay cả bác sĩ Tiểu Hồ hoạt bát nhất cũng trở nên trầm tĩnh lạ thường, hỗ trợ Lương Thừa một cách lưu loát.

Động tác của Lương Thừa rất tỉ mỉ, bỗng nhiên nhớ ra lúc làm trợ giảng ở Đức Tâm, anh phụ đạo thí nghiệm môn sinh cho Kiều Uyển Lâm. Anh biết khi đó nhóc con phiền phức này chỉ vì muốn làm thân với anh nên mới chịu học bù, chứ thật ra chẳng hề đặt tâm trí vào chuyện học.

Anh nhếch khóe môi dưới lớp khẩu trang rồi giảng giải: “Phía sau phải cố định với van nhân tạo, phía trước cố định với miếng vá. Cytosine, em nghe có hiểu không?”

Thao tác hoàn tất, Lương Thừa quay đầu nhìn mặt Kiều Uyển Lâm, nói: “Kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi.”

Kiều Uyển Lâm chắc khó chịu lắm vì miệng đang cắm ống, xuyên qua yết hầu xuyên qua thực quản, cắm sâu vào tận khoang ngực để kiểm tra siêu âm tim.

Lương Thừa nhìn chằm chằm hình ảnh và chỉ số, vị trí đặt lá van nhân tạo không có vấn đề gì, không có dấu hiệu hở mép van, lượng khí trong tâm thất rất bình thường, không cần phải châm thoát khí.

Anh liếm đôi môi khô khốc, nói: “Được rồi, khâu lại.”

Tiếng dòng điện của dụng cụ và tiếng kim loại va chạm vào nhau đan xen vang vọng trong phòng phẫu thuật, vết thương đáng sợ nhưng lại tượng trưng cho sự sống đã bị kéo ra, bị mổ xẻ, được sửa chữa, mặc cho người ta đùa nghịch.

Máu mủ và xương cốt, thần kinh và da thịt, nơi dị dạng kia đang được chỉnh sửa, móc khoét tất cả thối nát chỉ để lại sự tươi mới đã phải chờ đợi quá lâu.

Tích, tích, nhịp tim Kiều Uyển Lâm đang có chiều hướng trở lại mức bình thường.

Lương Thừa đứng trước bàn mổ hít sâu một hơi đến tận cổ họng, không khí xộc vào cay cả khoang mũi.

“Gỡ hệ thống tuần hoàn ngoài.” Anh nói.

Ca mổ tiến hành đến phần cuối, tất cả mọi người đều đang quan sát, Kiều Uyển Lâm sẽ không phải biến mất nữa, cậu nằm rất yên bình, công năng của tâm thất đang dần ổn định.

Lương Thừa ngửi được mùi máu tanh nồng, huyệt thái dương giật nảy điên cuồng, anh nhắm mắt lại, hàm răng từ từ buông đầu lưỡi đang quấy phá.

Rút ống, anh nói câu cuối cùng: “Phản ứng rất tốt, đóng lồng ngực.”

Đèn phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Mọi người chen chúc nhau chờ đợi kết quả, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ Tiểu Hồ cười rạng rỡ, cực kỳ thích hợp với thời khắc công bố tin tốt, cậu ta nói: “Phẫu thuật rất thành công, mọi người cứ yên tâm!”

Nét mặt của mọi người như vừa tai qua nạn khỏi, có người hỏi Lương Thừa đang ở đâu.

Trong phòng thay đồ, Lương Thừa ngồi thừ trên ghế sô pha, mồ hôi ướt đẫm đồ phẫu thuật, anh tháo mũ xuống, mồ hôi chảy dọc từ hai bên tóc mai xuống quai hàm.

Áp lực cao suốt nhiều ngày liền, nỗi sợ hãi không thể nào né tránh, nỗi lo lắng cất giấu từ khi gặp lại tới nay, cuối cùng cũng có thể vẫy tay tạm biệt rồi.

Lách tách, anh rơi một giọt nước mắt.

Kiều Uyển Lâm là người đầu tiên anh cứu sống, ngay trong thời điểm mà cái nghề bác sĩ chỉ là một giấc mộng mà thôi. Lời ước nguyện của cậu thật sự rất linh nghiệm, rằng anh sẽ muốn gì được nấy.

Ca phẫu thuật kết thúc, anh tới nắm lấy tay Kiều Uyển Lâm, năm ngón tay cuộn chặt được mở ra, trong lòng bàn tay là một cái khuy áo màu trắng.

Kiều Uyển Lâm túm lấy anh, ngày xưa cũng thế, bây giờ cũng thế.

Lương Thừa bụm mặt, cất tiếng khóc thầm lặng trong sự mệt mỏi rã rời, vì bộ quần áo của lương y, vì cục cưng khổ tận cam lai của anh, và vì một ngày mai rực rỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc