TÂM NHÃN

Hôm đó đồng nghiệp ở bộ phận công ích tới tìm Lương Thừa ký tên, anh lật tới trang thông tin cá nhân đã biết Đoạn Tư Tồn là người có lòng hảo tâm đã quyên góp tiền cứu chữa cho bệnh nhi rồi.

Cha mẹ đứa trẻ gọi điện cảm ơn, trong điện thoại có nhắc tới bác sĩ mổ, Đoạn Tư Tồn mới biết Lương Thừa đang làm việc ở bệnh viện Nhược Đàm.

Ông đi về phía trước, do chống gậy nên tốc độ khá chậm. Kiều Uyển Lâm tiến lên một bước dìu ông, lo lắng hỏi: “Thầy Đoạn, chân thầy làm sao thế ạ?”

“Mấy năm trước xảy ra tai nạn xe nên thành thế này.” Đoạn Tư Tồn trả lời, “Chỉ đi lại không được nhanh nhẹn thôi chứ không ảnh hưởng gì khác.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Mấy ngày trời mưa ẩm thấp có đau không ạ?”

“Không sao.” Khoảng cách ngắn ngủi chỉ bằng một cánh tay, Đoạn Tư Tồn ngước lên, “Lương Thừa.”

Lương Thừa đút tay vào túi áo ba-đờ-xuy, im lặng để hạn chế trò chuyện, thái độ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình làm Kiều Uyển Lâm phải trừng mắt với anh. Anh vờ như không nhìn thấy, nói: “Chúng ta phải đi thôi.”

Thời điểm này xe taxi đang giao ca, rất khó bắt, Kiều Uyển Lâm nghĩ chắc Đoạn Tư Tồn không thể nào tự lái xe được, bèn nói: “Thầy ơi, có ai đón thầy không? Nếu không thì để bọn em chở thầy về nhé?”

Đoạn Tư Tồn nói: “Được, cám ơn các em.”

Chiếc việt dã lái vào dòng xe cộ trên phố Ninh Duyên, không mở radio, chỉ có giọng nữ dịu dàng đang chỉ đường, Lương Thừa cầm lái không nói tiếng nào, Đoạn Tư Tồn ngồi phía sau xe cũng không mở miệng.

Bầu không khí còn lạnh hơn cả thời tiết hôm nay, Kiều Uyển Lâm quan tâm nói: “Thầy ơi, mấy năm nay rời Đức Tâm thầy có còn làm giáo viên nữa không ạ?”

Đoạn Tư Tồn trả lời: “Thầy về đại học dạy rồi, cũng xem như là nghề cũ, sau khi xảy ra tai nạn thì đã nghỉ hưu sớm.”

“Thầy còn nhớ các học sinh ở Đức Tâm không?” Kiều Uyển Lâm nói, “Các bạn của em đều ra nước ngoài hết rồi, chỉ có em là không đi.”

Đoạn Tư Tồn thờ dài một hơi: “Phải rồi, vật còn người mất.”

So với giáo viên hạng A vừa nghiêm khắc vừa giảo hoạt năm xưa, Đoạn Tư Tồn bây giờ đã thu lại hết gai nhọn, thậm chí trong ngôn từ còn toát lên sự suy sụp. Kiều Uyển Lâm cảm nhận được, từ trên ghế phụ lái quay đầu lại, nói: “Thầy ơi, bây giờ em trở thành phóng viên thật rồi.”

Đoạn Tư Tồn nhìn cậu mỉm cười, là vẻ hòa nhã mà trước giờ ông chưa từng biểu lộ ra ngoài.

“Tuy rằng mọi người đều chia xa, nhưng ai cũng có cuộc sống tốt.” Kiều Uyển Lâm cố gắng xoa dịu bầu không khí, “Hơn nữa em và anh em cũng đang ở đây, không phải bọn em đã gặp nhau rồi đấy sao?”

Lương Thừa ngắt lời cậu: “Sắp rẽ rồi, em ngồi yên đi.”

Tiếng dẫn đường kết thúc ở một tiểu khu có môi trường khá tốt, đến trước nhà, Lương Thừa dừng lại nhưng không tắt máy, dường như chỉ muốn làm tài xế taxi chạy một chuyến mà thôi.

Đoạn Tư Tồn chủ động mở lời: “Vào nhà ngồi chơi chút đi.”

Kiều Uyển Lâm đã cởi dây an toàn ra luôn rồi, cậu không có ý định làm khách, nhưng sợ chân ông đi lại khó khăn nên muốn xuống tiễn, nghe thấy cậu liền nhìn Lương Thừa trưng cầu ý kiến.

Lương Thừa nói: “Không làm phiền thầy đâu.”

“Có gì đâu mà phiền, thầy chỉ sống một mình thôi.”

Kiều Uyển Lâm hơi bật ngờ, đắn đo hỏi: “Thầy ơi, người nhà thầy không ở cùng ạ?”

“Thầy ly hôn rồi.” Giọng điệu Đoạn Tư Tồn rất thản nhiên, thoáng dừng lại một chút rồi nói, “Cũng không có con cái.”

Lương Thừa nhìn vào gương chiếu hậu, trong khóe mắt là biểu cảm đơn thuần của Kiều Uyển Lâm đang đợi anh đồng ý, huyệt thái dương hơi lồi lên, anh giơ tay nhéo nhéo rồi tắt máy xe.

Căn nhà có hai tầng, là dạng căn hộ thông tầng, có một sân nhỏ đủ để phơi nắng, thích hợp với cuộc sống tiết tấu chậm của người già.

Người giúp việc hai ngày tới quét dọn một lần, bây giờ thì không có ai, Đoạn Tư Tồn mở đèn lên, một con border collie hoạt bát nhào tới, phá vỡ sự tĩnh lặng của ngôi nhà.

Từ nhỏ Kiều Uyển Lâm đã bị cấm nuôi tất cả các loại thú cưng nên thích thú lắm, cậu nói: “Thầy ơi, nhìn thầy không giống như người thích nuôi chó.”

“Nuôi một con thú cưng thì sẽ bớt cô đơn hơn.” Đoạn Tư Tồn khổ sở nói, “Thằng nhóc này nghịch ngợm lắm, thầy bị tông xe cũng là vì nó giằng dây xích chạy ra ngoài đường đấy.”

Kiều Uyển Lâm ngồi xổm xuống chọc chó, hỏi: “Nó tên gì vậy ạ?”

Đoạn Tư Tồn nói: “Cam Nhỏ.”

“Hả?” Kiều Uyển Lâm cười còn hào hứng hơn cả chó, gương mặt đỏ ửng hạ sốt, cố ý nhấn mạnh âm nhìn về phía Lương Thừa khiêu khích, “Cam Nhỏ? Cam Nhỏ!” (*)

(*) quả cam đọc là /chen zi/, chữ Thừa đọc là /cheng/, cách đọc na ná nhau, hiểu tại sao Đoạn Tư Tồn lại đặt tên con chó như vậy rồi chứ:)))))

Có người chơi cùng nên con chó như phát điên lên vậy, ngậm tay áo Kiều Uyển Lâm không chịu nhả, vừa lôi vừa kéo cậu lên lầu hai.

Trong phòng khách chỉ còn lại Lương Thừa và Đoạn Tư Tồn, bầu không khí lập tức trở nên thinh lặng. Lương Thừa đứng lì ở gần cửa ra vào, không định ngồi, dường như có thể xoay người rời đi bất cứ lúc nào.

Đoạn Tư Tồn tỏ rõ mục đích mình đến bệnh viện, nói: “Trước khi đi ta đã nghĩ có khi nào chỉ là trùng tên thôi không, nhưng vẫn muốn đi thử vận may, không ngờ không chỉ gặp được con, mà còn có Uyển Lâm nữa.”

Lương Thừa nói: “Thật trùng hợp ông là người đã cứu đứa trẻ đó.”

Thật ra cũng không hoàn toàn là trùng hợp, nhiều năm nay Đoạn Tư Tồn đã quyên góp tiền giải quyết viện phí cho nhiều đứa trẻ nhà nghèo hay những đứa bé bị bỏ rơi rồi, ông nói: “Một mình thầy dùng không nhiều tiền, với lại cũng muốn thông qua cách này để…”

Lương Thừa ngoảnh mặt đi tỏ vẻ không có hứng thú.

Đoạn Tư Tồn không nói tiếp nữa, năm xưa Lương Thừa không từ mà biệt, cõi lòng ông đã thay đổi rất nhiều. Ông luôn nghĩ, Lương Thừa có tiếp tục đi học không, làm công việc gì, có khả năng hoàn thành ước mơ trở thành bác sĩ hay không.

Hôm nay mọi câu hỏi đã được trả lời, ông không cần phải đắn đo thêm nữa, cũng không tưởng tượng ra nổi Lương Thừa từ hoàn cảnh đó tới được bây giờ, đã phải dốc ra bao nhiêu nỗ lực.

Từ lời nói cũng thấy thiếu sức sống, Đoạn Tư Tồn hỏi: “Mấy năm nay con sống thế nào?”

“Khá tốt.” Lương Thừa nói bình tĩnh như thể không mang theo bất kì cảm xúc gì, thái độ chỉ càng xa cách hơn tám năm trước mà thôi, “Tôi đã bắt đầu cuộc sống mới, đã buông bỏ được tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ rồi.”

Trên lầu vang lên tiếng loảng xoảng, Lương Thừa cuối cùng cũng rời khỏi chỗ cũ, đi tới trước cầu thang.

Đoạn Tư Tồn ở phía sau gọi anh: “Lương Thừa.”

Lương Thừa dừng chân.

Gương mặt gần sáu mươi tuổi, gỡ bỏ phong thái giáo sư khoác lên hết nửa đời người, chỉ còn lại đau lòng, Đoạn Tư Tồn nói: “Hôm nay con vẫn chưa gọi ta tiếng nào.”

“Ông hy vọng tôi gọi ông là gì?”

Lương Thừa hơi ngước cằm lên, đầy tính trào phúng: “Thầy Đoạn ư, không phải ông đã nghe nó mấy năm rồi sao?”

Con chó lao điên cuồng từ trên cầu thang xuống, thở khò khè, Kiều Uyển Lâm đi phía sau, giơ ngón tay bị dính nước bọt ra, cậu đuổi theo vội quá, hai bậc cuối cùng đã bổ nhào xuống.

Lương Thừa đỡ cậu rất vững vàng, sắc mặt xoay chuyển ngay: “Cẩn thận chứ, vừa nãy làm vỡ đồ à?”

“Hông phải mà, là bóng cao su của Cam Nhỏ.” Tầm mắt Kiều Uyển Lâm liếc về phía sô pha, nhận ra biểu cảm của Đoạn Tư Tồn hơi bất thường, “Anh ơi, anh với thầy nói chuyện gì vậy?”

Lương Thừa nói: “Không có gì, chúng ta nên về thôi.”

Kiều Uyển Lâm muốn rửa sạch tay, nhưng Lương Thừa nói đi là đi ngay, cậu đành phải nối gót theo sau, vừa quay đầu lại chào: “Thầy ơi, tụi em đi trước đây, có cơ hội lại tới thăm thầy.”

Cái chân vụng về của Đoạn Tư Tồn không kịp đứng dậy, nên chỉ ngồi yên trên sô pha đưa mắt tiễn. Lên xe, Kiều Uyển Lâm đổ nước rửa tay ra rửa, vừa xoa tay vừa nhìn về phía ô cửa sổ ở lầu dưới.

Lương Thừa khởi động xe ngay chẳng hề có chút lưu luyến, sắc mặt lạnh tanh, cách hành xử y như tám năm trước.

Kiều Uyển Lâm không hiểu, năm xưa sau khi Lương Thừa bỏ đi, không chỉ có cậu bị tổn thương mà Đoạn Tư Tồn cũng đau buồn lạ thường, tâm trạng cực kỳ kém, các bạn học hiểu lầm nhà thầy có chuyện gì.

Đi được nửa đường, cậu kìm lòng không đặng mà nói: “Sao anh lạnh nhạt với thầy ấy vậy?”

Lương Thừa không lên tiếng, chỉ chú tâm lái xe.

“Thầy Đoạn thật sự coi trọng anh lắm đó, tuy rằng tám chín năm không gặp cảm tình cũng phai nhạt, nhưng mà không thể lạnh lùng như vậy được.” Kiều Uyển Lâm tiếp tục nói, “Thật ra ngày xưa anh đã hơi lạnh lùng với thầy ấy rồi, không giống như thái độ của học sinh với giáo viên gì cả.”

Lương Thừa mở miệng: “Đừng nói về ông ấy nữa.”

“Em chỉ cảm thấy…” Kiều Uyển Lâm giải thích, “Ngày xưa trong lòng anh vướng mắc những chuyện khó khăn vì ngồi tù, cuộc sống thảm hại, cho nên khó mà đối mặt với sự coi trọng từ thầy, nhưng bây giờ mọi chuyện đều qua cả rồi mà.”

Lương Thừa nói: “Kiều Uyển Lâm, dừng lại đi.”

“Em thấy rõ thầy Đoạn gặp được anh trông thầy rất vui. Nhiều năm nay, thầy bồi dưỡng biết bao nhiêu học sinh, nhưng người thầy xem trọng nhất vẫn luôn là anh.”

Giọng điệu của Lương Thừa ngày càng thấp: “Đó là chuyện của ông ấy, anh không có hứng thú quan tâm.”

“Tại sao cơ? Lúc chúng ta đi trông thầy buồn lắm.” Kiều Uyển Lâm hơi kích động, “Thầy bị tông xe phải đi khập khiễng, từng tuổi này sống một mình, đến cả người thân bầu bạn cũng không có.”

Lương Thừa rất quyết liệt: “Đó là báo ứng của ổng.”

Kiều Uyển Lâm quay phắt lại nhìn anh: “… Anh đang nói cái gì vậy?”

Liên quan đến Đoạn Tư Tồn, Lương Thừa không muốn nhắc đến một chữ nào, anh trả lời: “Trời sinh anh đã có trái tim sắt đá rồi, đừng tìm kiếm lòng thương hại từ anh nữa.”

Kiều Uyển Lâm vừa kinh ngạc vừa giật mình, không tin nổi Lương Thừa lại nói như thế, càng không thể chấp nhận được những lời này lại xuất phát từ miệng của một bác sĩ. Cậu ngậm chặt miệng, trái tim sắp tan vỡ mất thôi.

Không còn ai mở miệng nữa, xe việt dã lao băng băng trên đường, về đến hoa viên Minh Hồ nhả ra một làn khói trắng cuối cùng. Kiều Uyển Lâm chẳng thèm đợi Lương Thừa, tự mình đi vào trước, trong nhà có cả Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp, tối qua cậu không về, bây giờ hai tay thì trống không trông cũng chẳng giống như vừa tan làm.

Kiều Văn Uyên vừa định hỏi thì Kiều Uyển Lâm đã nói: “Con đang mệt, về phòng trước đây.”

Hạ Tiệp lo lắng hỏi: “Khám bác sĩ chưa?”

“Bác sĩ ở phía sau kìa, hai người hỏi anh ấy đi.” Kiều Uyển Lâm đi thẳng về phòng không thèm quay đầu lại, còn đóng sập cửa.

Lương Thừa quanh quẩn ngoài sân một lúc, đốt một điếu thuốc, dùng nicotine để xoa dịu thần kinh, sau khi bình tĩnh lại mới thấy hơi hối hận. Đợi mùi thuốc tan bớt anh mới vào nhà, dọn đôi giày Kiều Uyển Lâm đá lung tung vào trong tủ. Hạ Tiệp tới hỏi: “Sao Uyển Lâm lại đổ bệnh thế?”

“Bị cảm lạnh nên phát sốt.” Lương Thừa vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ, lúc này Kiều Văn Uyên bưng cháo nóng từ trong bếp đi ra, anh dừng bước chân, không muốn đi vượt mặt ba ruột của người ta.

Vứt áo khoác và khăn khoàng lên giường, Kiều Uyển Lâm đứng ở cuối giường ném phi tiêu, vừa trúng hồng tâm, đặt mông xuống giường thì đau đến độ ngửa cổ.

Cậu “shhh” một hơi, hai chân căng cứng chống đỡ cơn đau. Tối qua ngọt ngào dây dưa đến thế, nâng như trứng hứng như hoa, sao hôm nay đã cãi nhau rồi.

Bây giờ bắt đầu chiến tranh lạnh phải không?

Cậu rầu quá, từ khi gặp lại tới nay, Lương Thừa chưa từng nặng lời với cậu, thậm chí cũng chưa từng có thái độ gắt gỏng với cậu, khiến cậu sắp quên mất cảm giác bạo lực lạnh năm xưa rồi.

Có lẽ là có hiểu lầm gì đó, nhưng cậu không muốn cúi đầu trước, những lời anh nói trên xe cậu thật sự không chấp nhận nổi.

Đang rối bời thì Kiều Văn Uyên bưng cháo nóng đi vào, liếc bảng phóng phi tiêu trên tường, nói: “Còn có sức chơi phi tiêu, xem ra bệnh không nặng lắm.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Con chỉ bị sốt thôi mà.”

“Sức khỏe vốn đã yếu rồi còn không biết chú ý giữ gìn.” Kiều Văn Uyên đặt cháo lên bàn, sờ trán cậu, “Vẫn còn hơi nóng đấy, sao lại bị sốt?”

Kiều Uyển Lâm né ra, vuốt lại mái che trán đi, nói: “Con không sao hết.”

Kiều Văn Uyên thấy lạ hỏi: “Sao trông chột dạ thế?”

“Có đâu… Con chỉ sợ mấy người áo blouse trắng như ba thôi.” Kiều Uyển Lâm gãi khóe mắt, “Ba, nãy con gặp lại giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba, thầy ấy ly hôn rồi, cũng không có con cái, chỉ sống một mình nuôi một con chó thôi.”

Kiều Văn Uyên nói: “Khỏi cần ám chỉ, nhà chúng ta không được nuôi chó.”

“… Khả năng thấu hiểu của ba như vậy sao mà làm viện trưởng được?” Kiều Uyển Lâm cạn lời, “Con muốn nói người ta cô độc đáng thương, là người già neo đơn đó.”

Kiều Văn Uyên lại vén tóc cậu ra sau: “Cho nên con phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, đừng để ba cũng đáng thương như thế.”

Kiều Uyển Lâm xúc động dạt dào, nhưng cũng không quên nhân cơ hội này mà lót đường, bèn hỏi: “Ba ơi, có phải chỉ cần con có thể sống tốt thì làm chuyện gì ba cũng chấp nhận đúng không?”

Kiều Văn Uyên liền trả lời: “Đã học báo chí làm phóng viên rồi, con còn muốn làm gì nữa? Ba sợ tái hôn sẽ làm con buồn nên cưng chiều con, không có nghĩa là sẽ dung túng cho con. Nếu như con giết người phóng hỏa thì ba sẽ là người đầu tiên báo cảnh sát.”

“Trời ơi không phải!” Kiều Uyển Lâm hết sức thận trọng, “Giả sử như con hẹn hò với một người mà ba bất mãn… à không phải, là một đối tượng ngoài dự kiến của ba.”

Kiều Văn Uyên thử nghĩ những cách “ngoài dự kiến” của ông, người nước ngoài? Người tàn tật? Người xấp xỉ tuổi ông? Ông muốn hỏi kĩ đồng thời cảnh cáo vài câu, nhưng bộ dạng yếu ớt tái nhợt của Kiều Uyển Lâm thật sự khiến người ta xót, nên tạm thời ông nói: “Chỉ cần đối xử tốt với con là được.”

Kiều Uyển Lâm bỗng nhiên thấy ấm ức: “Nếu như người đó hung dữ với con thì sao.”

Cửa đang mở, Lương Thừa xuất hiện trước cửa phòng.

Kiều Văn Uyên chẳng bao giờ làm mấy chuyện như dỗ dành con cái, liền đẩy trách nhiệm đi: “Cho dù con có tìm một con hổ cái về thì đó cũng là người con thích. Đừng hỏi ba, bảo anh con bảo kê đi.”

Kiều Văn Uyên nói xong thì đi ngay, Lương Thừa vào phòng đóng cửa lại, đi tới ngồi xổm trước đầu gối Kiều Uyển Lâm.

Kiều Uyển Lâm thấy anh chủ động cầu hòa nên nỗi buồn vơi bớt một nửa, nhưng vẫn cứng đầu không chịu mở miệng.

Bỗng nhiên, Lương Thừa gục đầu nằm sấp trên đùi cậu, bày ra vẻ ỷ lại và phục tùng trước giờ chưa từng thấy.

Kiều Uyển Lâm không biết làm sao, bèn hỏi: “Anh sao thế?”

“Từ lâu anh đã biết.” Lần đầu tiên Lương Thừa tâm sự với cậu, “Đoạn Tư Tồn là cha ruột của anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc