TÂM NHÃN

Món quà Lương Thừa tặng cho Kiều Uyển Lâm là một chiếc motor.

Toàn thân đen tuyền tráng thêm một lớp nhám, đậu ngay trong vườn, Kiều Uyển Lâm từ bệnh viện về nhà, đứng ngoài cửa thét lên một tiếng kinh ngạc.

Cậu thích gần chết luôn. Đây là thứ cậu đã khát khao từ năm mười sáu tuổi, đến năm hai mươi lăm tuổi cuối cùng cũng được sở hữu. Cậu mãi mãi ghi nhớ cái cảm giác sảng khoái rong ruổi trên đường, lúc trước cậu ôm chặt Lương Thừa để trải nghiệm, sau này cậu có thể tự mình cầm lái rồi.

Tuy đã xuất viện nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa. Kiều Uyển Lâm ở nhà chờ đợi, ngày nào cũng lấy motor ra cọ rửa một lần, rồi huấn luyện cún con, giúp Vương Nhuế Chi nấu ăn. Sau đó đợi ba tan làm, đợi mẹ tan làm, đợi Lương Thừa tan làm.

Cậu đã béo lên được một chút rồi, còn kém “mũm mĩm” mười vạn tám nghìn dặm nữa thôi, nhưng mà Lương Thừa đánh giá là “sờ vẫn đã lắm”.

Thời tiết trở nên ấm áp, trái tim sau phẫu thuật của Kiều Uyển Lâm cũng dần dần hồi phục. Thỉnh thoảng vào những buổi chiều hoặc đêm khuya yên tĩnh, dưới tán cây hải đường hoặc lên bên bờ hồ, cậu cảm nhận được nhịp đập “thình thịch” rất vang đội.

Cậu vén áo lên cho Lương Thừa nghe để chứng thực: “Nghe giòn giã lắm phải không anh?”

Một hai lần đầu Lương Thừa còn dỗ ngọt cậu, nói là vừa giòn giã vừa tràn đầy sức sống; đến lần bốn lần năm thì anh chỉ gật đầu cho qua; sau lần bảy lần tám thì anh đè cậu xuống giường, cắn mút nốt ruồi trên tim cậu.

Cậu cũng nhấc áo lên thuận theo, nói: “Lúc anh làm phẫu thuật sao không tiện thể cắt luôn cái nốt ruồi này đi.”

“Tại sao phải cắt?” Lương Thừa hỏi ngược lại, “Em không hiểu đàn ông thích gì à?”

Mặt Kiều Uyển Lâm ửng đỏ: “Anh nói cứ như em không phải là đàn ông vậy á.”

Lương Thừa lại hỏi: “Chứ em đỏ mặt làm gì?”

Kiều Uyển Lâm không đáp, lăn người chuồn xuống giường, xông tới bên cạnh ổ chó, chỉ vào cún con vô tội: “George bự lắm rồi nè, em cũng đã khỏe mạnh rồi!”

Lấy được giấy phép lái motor, Kiều Uyển Lâm bắt đầu chộn rộn, tay kẹp mũ bảo hiểm, học cách móc chìa khóa xe của Lương Thừa, uy phong lẫm liệt lái xe lên đường.

Kiều Văn Uyên lo lắng nên cứ càm ràm suốt: “Xe đạp còn chưa đạp được bao lần.”

Vương Nhuế Chi phụ họa: “Cũng chưa bao giờ chạy scooter.”

Hai tiếng động cơ đinh tai nhức óc xông ra khỏi hoa viên Minh Hồ, xe motor chạy phía trước, chiếc việt dã nối đuôi theo sau. Lương Thừa cầm vô lăng chợt ngẩn ngơ, hình bóng trước mặt anh tràn đầy sự tươi trẻ khỏe khoắn, rõ ràng hồi mùa đông vẫn còn yếu ớt đến nỗi khiến người ta nhói lòng.

Cậu giật phanh gấp quá, anh bấm còi xe cảnh cáo.

George ở trong túi trên ghế phụ lái thò đầu ra, chắc là say xe rồi, lỗ tai cụp lại rồi rúc người vào trong.

Gió xuân rít gào, mưa phùn bay lất phất, kính mũ bảo hiểm của Kiều Uyển Lâm hiện lên một màn hơi nước. Tới đèn đỏ, cậu dừng lại bên đường, xoay mặt sang ngang.

Đúng lúc đó cửa xe ô tô hạ xuống, Lương Thừa cũng nhìn cậu. Giống như năm xưa đi thi tiếng Pháp quên đem theo thẻ dự thi, anh đuổi theo cậu trên đại lộ Minh Khang, đuổi kịp rồi cũng chẳng ai chịu cúi đầu trước.

Lái xe tới chung cư, Kiều Uyển Lâm tháo mũ bảo hiểm ra, khi đi ngang đại sảnh cậu cất lời chào với chú bảo vệ. Chú bảo vệ quan sát cậu, chắc không hiểu sao tuy cậu chẳng khác gì xưa nhưng như đã trở thành một con người mới.

Lầu năm mươi hai lồng lộng tiếng gió, trong phòng không nhiễm hạt bụi nào, lâu không tới nên thấy quạnh quẽ hẳn, Kiều Uyển Lâm cởi áo khoác da, dắt George chạy khắp nhà.

Gió thổi tan những đám mây mù, chân trời hiện lên ánh cầu vồng kỳ ảo, Kiều Uyển Lâm chạy tới bên cửa sổ, nói: “Cầu vồng kìa!”

Cún con giả vờ như mình nghe hiểu: “Gấu!”

“Không phải nói với mày!” Kiều Uyển Lâm cầm điện thoại lên chụp ảnh, vừa gọi, “Lương Thừa, anh tới xem cầu vồng nè!”

Lương Thừa đi vào cậu mới nhớ ra anh sợ độ cao, khi anh gần tới thì Kiều Uyển Lâm chắn ngang ở giữa. Anh thuận thế ôm eo cậu từ phía sau, gác cằm lên vai cậu.

Màn hình điện thoại không thể hiện được hết cảnh sắc tuyệt đẹp này, Kiều Uyển Lâm nhận ra bèn điều chỉnh hướng ống kính, trong ảnh đột nhiên biến thành bọn họ.

Mặt mày Lương Thừa thâm trầm, cứ như một mặt biển tĩnh lặng vậy.

Kiều Uyển Lâm nhìn anh từ trong kính, hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”

Lương Thừa trả lời: “Đang nghĩ xem bao giờ em chụp xong.”

Kiều Uyển Lâm ấn tắt màn hình, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì sao ——”

Âm cuối bị nụ hôn của Lương Thừa chặn lại, rất nhẹ thôi nhưng thế lại càng dễ thất thủ, đôi môi ma sát lấy nhau, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, khoang miệng Kiều Uyển Lâm bị chiếm đóng từ nông tới sâu.

Cậu không có chút sức phản kháng nào, mặc cho Lương Thừa giày vò ngày càng mạnh, thậm chí là tung hoành ngang ngược.

Những âm thanh ướt át che lấp mất tiếng kêu của cún con đang đứng bên chân, Lương Thừa xoay người Kiều Uyển Lâm lại, đè lên cửa kính, ngay ban ngày ban mặt trời quang mây tạnh đã “tạo cảnh” rồi.

Áo len và sơ mi ma sát tạo ra tĩnh điện lốp đốp, Kiều Uyển Lâm bị kẹp chặt, bị bồng lên, sau khi bị Lương Thừa rạch cho một dao thì lại bày ra tư thế hiến tế.

Từ cửa sổ trượt xuống thảm trải sàn, quấn quýt lên gối, rèm cửa rộng mở không giấu được cảnh xuân đang lắc lư.

Kiều Uyển Lâm đổ bệnh lâu quá trở thành một đứa thích nũng nịu, chốc thì than giãn cơ, chốc lại bảo đau gối. Cún con chạy tới chạy lui quanh giường, sốt ruột đến nỗi cắn xé drap giường.

***

Chăn đệm nhăn nheo lộn xộn ẩm ướt, Kiều Uyển Lâm tắm xong chui vào trong chăn, hốc mắt ướt đẫm, hé ra đôi môi khô khốc.

Lương Thừa bưng nước tới, đút tới tận miệng cho ông trời con. Môi răng chạm nhau suýt nữa là lại “nhóm lửa”, anh không lên tiếng nhưng ánh mắt dời đi chính là ám chỉ của sự lưu luyến.

Kiều Uyển Lâm kinh ngạc túm góc chăn, cơ thể chỗ xanh chỗ đỏ không còn sức cựa quậy, sau giây lát giằng co trong im lặng, cậu cố gắng kéo chăn xuống, khàn giọng đồng ý: “… Được rồi.”

Lương Thừa cố ý hỏi lại: “Chắc chưa?”

Kiều Uyển Lâm kìm nén vẻ thẹn thùng: “Em chịu được mà.”

Lương Thừa muốn phát điên lắm rồi, anh hạ thấp người xuống, hôn một cách trịnh trọng lên vết sẹo trên ngực cậu.

Khi con người ta mệt mỏi thì thường hay làm giá, Kiều Uyển Lâm mô phỏng theo mấy bộ phim tình cảm sướt mướt, đặt ra giả thiết: “Nếu như phẫu thuật thất bại, em phải ra đi, thì bây giờ sẽ thế nào nhỉ?”

Lương Thừa nói: “Anh sẽ rời khỏi đây.”

Dứt khoát thế, chắc trong lòng đã cân nhắc đáp án từ lâu rồi. Ở Bình Hải anh đã trải qua bao nhiêu đau khổ, quen được Kiều Uyển Lâm mới có được vui vẻ.

Nếu Kiều Uyển Lâm không còn trên đời nữa, anh sẽ rời khỏi thành phố này mãi mãi, đi tới một nơi thật xa sống cho tới già, đi làm bác sĩ không biên giới, không bao giờ quay lại quê hương nữa.

Kiều Uyển Lâm vùi đầu vào lòng anh, hạnh phúc đến run rẩy: “Được sống đúng là tốt thật.”

George cũng là một chú chó tìm lại sự sống trong cái chết, nên phối hợp theo: “Ẳng ẳng!”

Cơn lạnh dần biến mất trong ngày xuân, Kiều Uyển Lâm không cần mặc quần áo dày nữa. Tay chân cậu không còn lạnh lẽo như trước, cũng biết ấm áp, biết đổ mồ hôi, người ta mặc hai áo thì cậu cũng có thể mặc hai áo.

Ngày quay lại trung tâm tin tức là thứ Hai, vừa kịp giờ họp buổi sáng, cậu xuất hiện trước mặt mọi người trong trạng thái phơi phới sắc xuân, mang theo cả đống tài liệu đã chỉnh sửa xong.

Vụ án năm đó đã hoàn tất khâu chỉnh sửa từ đầu tới cuối, Kiều Uyển Lâm liên hệ một loạt các nhân vật liên quan, làm sáng tỏ những chi tiết nhỏ nhất, lập kế hoạch về nội dung đưa tin vạch trần chân tướng.

Tính khách quan là tiêu chuẩn cơ bản nhất, cậu tự cảnh giác được nên nộp tài liệu cho Tôn Trác xem thử.

Hôm đó, Tôn Trác đã thông báo xuống bộ phận phỏng vấn, bản tin này sẽ giao cho Kiều Uyển Lâm toàn quyền phụ trách, tương đương với chức vụ giám chế.

Về lại bàn làm việc xa cách đã lâu, bỗng nhiên Kiều Uyển Lâm hiểu ra, chắc đây là điều cuối cùng Lâm Thành Bích có thể làm cho cậu, muốn cậu mượn trận đánh tuyệt hảo này quay về công việc. Cậu vô cùng trân trọng sinh mạng thứ hai mà ông trời đã ban cho, cậu cố gắng lấy tin, đưa tin, sự thỏa thích khi được thực hiện ước mơ không gì có thể thay thế được.

Cậu vừa nóng lên là đã chạy đi ngay, chạy được một đoạn vội vàng dừng lại, sau đó nhận ra trái tim mình đã khỏe mạnh rồi. Cậu không hề thấy khó chịu, cũng không thở dốc, vì thế cứ chạy nhảy như bay.

Cậu đã quen uống thuốc đúng giờ rồi, bây giờ không uống nữa lại thấy không quen. Giống như một kẻ nghiện thuốc lá thâm niên vậy, đi đến đâu cũng cầm theo viên kẹo sữa trắng như thuốc.

Khi được tan làm sớm, Kiều Uyển Lâm lái motor đến bệnh viện Nhược Đàm, đậu đại trên vỉa hè phố Ninh Duyên. Cậu ngóng trông Lương Thừa sẽ đứng trên tòa nhà cao tầng xuyên qua những tán cây rậm rạp nhìn thấy cậu, không nhìn thấy cũng không sao, cậu sẽ đợi đến khi bác sĩ Lương tan làm.

Nhưng cậu rất thường tăng ca, thỉnh thoảng làm đến thâu đêm, về đến nhà khi trời đã tảng sáng, cậu nhắm tịt mắt, mò mẫm trong bóng tối chui vào phòng ngủ của Lương Thừa, vén góc chăn lên nhảy bổ vào.

Lương Thừa bị cậu làm ồn, tỉnh giấc ôm lấy cậu.

Nếu Lương Thừa không tỉnh thì cậu cũng tự báo cáo: “Anh ơi, em đi kiếm tiền về rồi nè.”

Vương Nhuế Chi trả lại căn nhà ở thành phố lân cận rồi chuyển về Bình Hải. Cảnh sắc phố Trường Lâm và ngõ Vãn Bình vẫn như xưa, nhưng mà những ổ voi ổ gà ngày càng sâu hơn, cây đại thụ cũng ngày càng cường tráng.

Căn nhà kia được dọn trống trơn, quét tước sạch sẽ, trang trí lại từ đầu, sắp xếp các vật dụng theo hình dáng trong trí nhớ.

Tháng thứ ba sau khi phẫu thuật cũng đã là đầu hạ, kết quả tái khám rất tốt, hôm sau Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm chính thức về tiệm sườn xám ăn mừng tân gia.

Mặt trời chói chang, Lương Thừa mặc áo thun ngắn tay màu đen, chạy motor chở Kiều Uyển Lâm chạy băng băng trên đường, hát hết năm bài thì tiếng động cơ tắt máy trước nhà.

Vương Nhuế Chi mặc một bộ sườn xám the hương vân với tay áo dài bảy phân, bà đẩy cửa bước ra, bàn tay che ngang ấn đường, nói: “Nắng thế này sao không đi ô tô.”

Lương Thừa nói: “Ở đây không có chỗ đậu.”

Nhiều năm không đặt chân vào ngõ Vãn Bình, Kiều Uyển Lâm đứng một chỗ xoay vòng vòng, nhìn ngó tứ phía, rồi ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ căn phòng ngủ kia.

Đã nói sẽ tới đây ở một thời gian mà Vương Nhuế Chi thấy hai tay bọn họ trống trơn bèn hỏi: “Không cầm hành lý theo à?”

“Nặng lắm.” Kiều Uyển Lâm bước lên bậc thềm, “Con gửi chuyển phát nhanh rồi, lát nữa sẽ tới.”

Bọn họ vào nhà, Lương Thừa đi tới huyền quan treo chìa khóa lên móc, bên cạnh là mũ bảo hiểm, anh thay dép lê xong thì cất gọn giày thể thao của Kiều Uyển Lâm vào tủ.

Trong bếp đang đun lửa, anh ngửi thử: “Có mùi sữa hả bà?”

Vương Nhuế Chi cười nói: “Nấu bánh trôi sữa cho các con, con ăn mấy cái?”

“Một bát thật to.” Lương Thừa bước lên cầu thang, “Con lên xem thử có gì cần sắp xếp không.”

Hành lang nhỏ hẹp, hai phòng ngủ đối diện nhau, phòng vệ sinh cũ kỹ và ban công ngập tràn ánh nắng, bước chân Lương Thừa nặng trĩu đi lên lầu hai quen thuộc, đi ngang phòng nào thì mở cánh cửa phòng đó ra.

Cách bài trí vẫn như xưa, chính xác đến cả chậu cây xương rồng trên bệ cửa sổ.

Anh gọi: “Kiều Uyển Lâm?”

Cuối hành lang có tiếng truyền tới: “Em ở đây nè!”

Lương Thừa đi ra ban công, Kiều Uyển Lâm ngồi xổm trong góc, đối mặt với thùng dụng cụ đang mở ra, một cái thang sắt cũ kỹ dựng đứng bên tường.

“Anh đóng vào giúp em đi.” Kiều Uyển Lâm yêu cầu, “Không có thang em không lên sân thượng được.”

Lương Thừa khó hiểu: “Em cứ đòi lên đó làm gì?”

“Ngắm trăng chứ chi.” Kiều Uyển Lâm nói xong cũng cảm thấy ấu trĩ, “Hoặc là, nghĩ vẩn vơ.”

Lương Thừa cười khẩy: “Mấy đứa lắm chuyện cứ thích nghĩ vẩn vơ.”

Kiều Uyển Lâm đập anh một cái, phủi tay dời chỗ, trên ban công có mấy chậu hoa mới, cậu lấy bình tưới nhận nhiệm vụ này của Lương Thừa.

Tìm được vị trí chính xác, Lương Thừa cố định thang sắt vào tường, đây là công việc chân tay, thêm cả ánh mặt trời như thiêu như đốt kia, chẳng bao lâu sau đã toát đầy mồ hôi.

Kiều Uyển Lâm cũng cảm thấy nóng, bèn nói: “Em đi mua nước ngọt nha, anh muốn uống gì?”

Lương Thừa liền nói: “Giống em.”

“OK, vậy em đến cửa hàng tiện lợi xem thử.”

Kiều Uyển Lâm đi không bao lâu thì chuyển phát nhanh đã tới, bày mấy thùng to tổ chảng trước cửa. Lương Thừa vặn xong con ốc cuối cùng rồi rửa tay xuống lầu.

Anh dỡ thùng ra, bên trong là túi du lịch lúc đi trấn Vân Thê từng dùng, bên trong nghe lạo xạo, chắc Kiều Uyển Lâm nhét đồ đạc lung tung lắm đây.

Anh lên phòng ngủ, đặt túi du lịch lên bàn mở ra. Quả nhiên, nào quần áo, đồ dùng hàng ngày, máy game, dây cáp, còn có một hộp ức gà mà George thích ăn.

Lương Thừa lấy ra phân loại từng món, lục tới đáy túi thì phát hiện một cây bút ghi âm.

Không phải loại Kiều Uyển Lâm thường dùng trong công việc, ban đầu cậu đặt nó trong phòng bệnh rất lâu, chắc là một cái khác để dự phòng.

Không biết có cần sạc điện không, Lương Thừa lấy ra, thử ấn nút “Phát”.

Nửa căn phòng ngập trong ánh nắng rực rỡ, bên trong máy ghi âm nói —— “Lương Thừa, trăng đêm nay đẹp xiết bao.”

Anh hơi giật mình, liền đưa máy tới gần lỗ tai, nghe Kiều Uyển Lâm thủ thỉ:

“Có cơ hội thì chúng ta cùng về tiệm sườn xám, leo lên sân thượng ngắm trăng nha anh. Có hôm thang sắt không còn lung lay nữa, sau này em mới hiểu ra là anh đã lén lút vặn chặt đinh đúng không?”

“Anh từng nói em là con cún chạy xộc vào phòng anh. Khi đó em giận lắm, bây giờ lại thấy chưa thỏa mãn, em là con cún chạy xộc vào cuộc đời anh, như vậy mới đủ nặng ký.”

“Anh nói rất đúng, cún con cũng sẽ chết. Nếu như nó chết rồi thì anh đừng quá đau buồn, cứ xem như nó đã chạy đến nơi khác rồi đi.”

“Nhưng anh phải luôn nhớ rằng —— Anh đã cứu nó, nên nó thích anh. Anh đối xử tốt với nó, nên nó thích anh. Anh bắt nạt nó, nó muốn cắn nhưng đánh không lại anh, ha ha.”

“Cho nên từ đầu đến cuối, nó vẫn luôn thích anh.”

“Lương Thừa, hình như em sến quá rồi. Mặt trăng nghe xong cũng trốn sau đám mây, gió đêm nghe xong thì lập tức ngừng thổi, một mình em lén ghi lại những lời này cũng phải đỏ mặt.”

“Em không biết đến khi nào anh mới phát hiện ra đoạn ghi âm này, mấy ngày, hay là mấy tháng, lúc đó anh sống có tốt không?”

“Em thì vẫn ổn, ra đi rất thoải mái. Vì dù kết quả có tốt hay xấu thì người cuối cùng em cảm nhận được vẫn là anh.”

“Khi em cô đơn thì sẽ liên tục quấy rầy anh. Anh mà quạo thì em sẽ xin tha. Anh mủi lòng thì em sẽ thừa thắng xông lên. Anh hết cách với em thì em sẽ ngoắc đuôi sung sướng.”

“Em trị anh giỏi lắm đấy, anh ngốc quá chừng, đâu có nhận ra phải không?”

“Vậy thì em nói với anh một chuyện nữa: Anh vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, còn em đến tận lúc chết vẫn khao khát một mình anh.”

“Hình như nói nhiều quá rồi, toàn là mấy câu cuối trong phim kết thúc buồn. Không chừng em chỉ lo bò trắng răng thôi, em sẽ phẫu thuật thành công, sẽ bình phục, sẽ tỉnh lại cười với anh.”

“Nếu như vậy thì… đoạn ghi âm này thành đồ thừa rồi.”

“Nếu em sống sót, em sẽ chính miệng nói lời yêu anh.”

Kiều Uyển Lâm cầm hai ly nước quay về, đây là sản phẩm mới ở cửa hàng tiện lợi, đá và cam phủ đầy miệng ly, một ly cậu còn lấy gấp đôi mật ong.

Bước vào phòng ngủ, Lương Thừa xoay người lại, bút ghi âm trong tay vừa phát xong.

Kiều Uyển Lâm sửng sốt, bọt khí trong ly nhỏ giọt rơi xuống sàn.

Tạch, tạch, giống như tín hiệu cầu cứu trong nhà kho năm xưa, trùng hợp là nhịp đập trong lồng ngực cũng rất mãnh liệt.

Lương Thừa đưa ra mệnh lệnh: “Kiều Uyển Lâm, lại đây.”

Chỉ mấy bước chân mà sao dài đằng đẵng, Kiều Uyển Lâm lê dép bước tới, đứng trước bàn học kề sát cánh tay anh, vẻ mặt bối rối: “Anh nghe hết rồi hả?”

Lương Thừa nói: “Nghe hết rồi.”

Kiều Uyển Lâm hút một hơi nước ngọt cho bớt sợ thế mà uống nhầm mất, mật ong ngọt đứ đừ.

Lúc này, Lương Thừa nói tiếp: “Anh cũng nhìn thấy rồi.”

Kiều Uyển Lâm không hiểu: “Nhìn thấy cái gì?”

Ngoài cửa bay tới mùi bánh trôi sữa, ve kêu râm ran, cây xương rồng cần tưới nước, chiếc motor phơi nắng nóng ran dưới lầu.

Đây là đầu hạ năm thứ chín, ở trong cùng một căn phòng bốn vách tường.

Lương Thừa nhìn cậu, trả lời: “Miếng thịt đầu quả tim, con ngươi trong ánh mắt.”

CHÍNH VĂN HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc