TÂM NHÃN

Sau đêm hôm đó, lớp học thêm của Kiều Uyển Lâm đã hoàn thành xong, cậu đi lân la ở ngoài cả ngày mới về nhà. Cậu quan tâm Lương Thừa, cũng hiểu cậu không có quyền gì bắt Lương Thừa phải nhận sự quan tâm của mình, cho nên ngoài buồn bực ra thì cậu chỉ đành an ủi lòng tự tôn đã bị tổn thương của mình.

Lương Thừa cũng nhận ra Kiều Uyển Lâm đang trốn mình, có một lần anh vào phòng vệ sinh, nhân lúc anh không ở trong phòng, cậu sang phòng anh tìm sách, anh cũng giả vờ không biết mà ở thêm trong phòng vệ sinh thêm mấy phút nữa.

Tối thứ Sáu, Kiều Uyển Lâm tắm xong bò lên giường, hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa, mọi người tổ chức tiệc ăn mừng, vòng bạn bè của cậu ngập trong hình ảnh của các bạn học.

Cậu nhấn like một loạt bài đăng, sau đó đeo tai nghe lên làm một đề nghe tổng hợp.

Không khí ngột ngạt, không vang tiếng sấm, nổi một cơn gió là mưa đã tí tách rơi.

Lương Thừa ra ban công lấy quần áo, anh chỉ có một vài cái, hầu hết đều là của Kiều Uyển Lâm, sau khi thu hết xuống anh quay vào đến trước phòng ngủ Kiều Uyển Lâm, gõ cửa vài tiếng.

Khe cửa hắt ra tia sáng đèn, anh biết Kiều Uyển Lâm chưa ngủ, lại gõ thêm mấy cái nữa, từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì, tuân theo nguyên tắc “quá tam ba bận”, anh cầm đồ về phòng mình.

Mưa ở Bình Hải trước giờ đều rất dịu dàng, nhưng khá lâu, rơi suốt một đêm đến sáng sớm mới tạnh. Quyển đề gập đôi đặt ở đầu giường, tối qua Kiều Uyển Lâm làm bài xong lăn lộn nửa vòng rồi nằm thẳng xuống, cầm bút ngủ luôn.

Nước đọng trên mái hiên nhỏ xuống ô cửa, tiếng ồn khiến cậu tỉnh giấc, cậu vươn tay ra mò điện thoại bên gối.

Có một tin chưa đọc, là Điền Vũ gửi: Uyển thần, hôm nay tụi tao về Bình Hải nè.

Kiều Uyển Lâm nhập nhèm mắt gõ chữ, trả lời: Về rồi tao cho mày biết tay.

Điền Vũ: Đừng vậy mà, tao mang quà về cho mày nè, còn có cả hành lý của mày nữa, mày đến nhà tao nhé?

Kiều Uyển Lâm lấy hết mười lăm tệ tiền lẻ còn lại gửi bao lì xì, nói: Gửi chuyển phát nhanh đi.

Điền Vũ: Ai mới có thể trị được bệnh lười của mày đây?

Kiều Uyển Lâm: Y thuật uyên thâm, kỳ tài y học.

Nói chuyện xong cũng hết buồn ngủ rồi, Kiều Uyển Lâm mở trình duyệt tra “Mẫu bản kiểm điểm” rồi lưu lại trang web. Cậu vì chuyện cá nhân mà vắng mặt ở hoạt động tập thể, nên cần phải nộp bản kiểm điểm.

Không hiểu sao lỗ tai đau nhói, cậu giơ tay lên sờ mới nhận ra mình đeo tai nghe bluetooth cả đêm mà quên tháo xuống.

Mới bảy giờ, Kiều Uyển Lâm khẽ khàng mở cửa, không ngờ phòng ngủ đối diện không đóng cửa, Lương Thừa cũng không có trong đó. Trên chiếc giường ngăn nắp đặt một chồng quần áo đã gấp xong, hình như là của cậu.

Kiều Uyển Lâm đi tới, nhìn chằm chằm đống quần áo, là Lương Thừa thu vào hộ cậu rồi gấp gọn gàng ở đây ư? Cố ý để cửa mở là để cậu nhìn thấy mà vào lấy sao?

Lòng tự tôn bị tổn thương dường như dần được khép lại.

Cậu hớn hở lục lọi, shit, sao có cả quần lót ở đây?

Họa tiết houndstood (*), ai nhìn vào cũng nói giống mosaic.

Kiều Uyển Lâm lúng túng gãi lỗ tai, bật thốt lên: “A!”

Lương Thừa xuất hiện ở ngoài cửa một cách thần không biết quỷ không hay, gương mặt điềm tĩnh, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa, nói: “Kêu la cái gì đấy hả.”

Mấy ngày nay không nói chuyện, không giáp mặt, bất chợt đối diện thế này, Kiều Uyển Lâm không biết phải làm sao, cậu trả lời: “Tai em đau.”

Lương Thừa nói: “Lại đây.”

Kiều Uyển Lâm đi tới, nghiêng người cho Lương Thừa kiểm tra. Tóc mai che vành tai, Lương Thừa vén ra, đầu ngón tay mát lạnh không giống như nhiệt độ ngày hè.

Sắc trời u ám hơn bình thường, Lương Thừa kéo Kiều Uyển Lâm lại gần, nhìn rõ được rồi, lỗ tai kia rất mỏng, rất đỏ, loáng thoáng nhìn thấy được mao mạch huyết quản, đau là vì bị trầy da nhẹ.

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Có cần bôi thuốc không anh?”

“Để yên đó là được rồi.” Lương Thừa nói, “Bị sao đây?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Tối qua luyện nghe, đeo tai nghe cả đêm không tháo, chắc là bị cọ xát.”

Hóa ra không phải cố ý không mở cửa, Lương Thừa đẩy cậu về chỗ cũ, muốn nói cậu yếu ớt như tờ giấy, nhưng trầm ngâm một lát thì chỉ nói: “Đừng để đụng nước.”

Kiều Uyển Lâm ôm đồ đi, sau khi tắm rửa xong lại ôm sách sang. Lương Thừa đứng bên cửa sổ vẩy ít nước cho cây xương rồng, sau đó xuống lầu khuân ghế lên, ngồi bên cạnh Kiều Uyển Lâm.

Bên ngoài cửa sổ, chim hót mãi không dứt, càng tôn lên vẻ tĩnh mịch trong phòng.

Lương Thừa đọc một cuốn sách chuyên ngành dày cộp, vở ghi chép bị sách kinh tế của Kiều Uyển Lâm đè bên dưới, anh rút ra, cầm thêm một cây bút đen từ trong ống đựng bút dùng chung.

Đầu bút chấm vào cuối một hàng chữ, Kiều Uyển Lâm cúi đầu, khóe mắt từ trang sách trôi đến nét bút Lương Thừa viết, dưới góc nhìn của “bạn cùng bàn”.

Cậu nảy ra một cảm giác kỳ diệu, cậu và Lương Thừa học khác trường, chênh mấy khóa, nhưng lúc này lại ngồi cùng một bàn học.

Khung cảnh này, cậu từng tưởng tượng ra hết lần này đến lần khác trong những hôm quanh quẩn ở cổng trường số Bảy tìm kiếm Lương Thừa.

Kiều Uyển Lâm đắc ý, tính trẻ con của nam sinh trung học dâng lên, cậu dùng khuỷu tay đụng Lương Thừa một cái. Nhưng Lương Thừa không nhìn cậu, con chữ bị lệch anh viết lại lần nữa.

“Anh ơi?” Cậu hỏi, “Lúc trước anh có bạn cùng bàn không?”

Lương Thừa nói: “Không có.”

Kiều Uyển Lâm đáp: “Vậy em là bạn cùng bàn đầu tiên của anh hả?”

Lương Thừa không hề ngừng tiến độ viết, “ừm” một tiếng cho qua.

Kiều Uyển Lâm lia mắt lên trên giường, vừa thỏa mãn vừa tiếc nuối nói: “Chắc em cũng là bạn cùng giường đầu tiên của anh ha, nhưng mà tiếc là em ngủ kĩ quá, không ý thức được, hôm khác em ngủ với anh nữa nha.”

Cuối cùng Lương Thừa cũng dừng bút, nói: “Không làm bài tập thì cút ra ngoài đi.”

Điện thoại vang lên cứu Kiều Uyển Lâm một mạng.

Cuộc gọi tới hiển thị là “Ba”, Kiều Uyển Lâm ngay tức thì trở nên nghiêm túc, nhẹ nhàng đặt bên tai nghe máy.

Kiều Văn Uyên nói: “Hôm nay về phải không, xuống tàu chưa?”

“Hả?” Kiều Uyển Lâm mất một giây để phản ứng lại, “À… là hôm nay, chưa xuống, khi nào tới con sẽ về thẳng nhà bà ngoại.”

Kiều Văn Uyên hỏi: “Tham gia hoạt động thế nào rồi?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Khá ổn, rất thú vị.”

“Thú vị chỗ nào, trường học các con tổ chức quá nhiều hoạt động không thiết thực, lãng phí thời gian.” Trong mắt Kiều Văn Uyên thì cả một tuần này đã bị lãng phí hết rồi, nhất định phải bù đắp lại, “Ba đã liên hệ với phòng giáo vụ ở lớp học thêm, tiết số học của con chỉ còn lại ba buổi.”

Mấy ngày nay cậu học quá nhiều tiết, Kiều Uyển Lâm chột dạ hỏi: “Vậy hết khóa có học tiếp không?”

“Ba đã đăng ký học tiếp rồi.” Kiều Văn Uyên nói, “Học xong ba tiết này đổi sang giáo viên hướng dẫn khác.”

“Tại sao?”

“Tại sao cái gì, đổi sang một giáo viên có kinh nghiệm hơn, buổi học của con là khó sắp xếp nhất rồi, đừng có kén cá chọn canh nữa.”

Lần nào cũng như thế, Kiều Uyển Lâm tức giận nói: “Nhưng con đã quen thầy này rồi, ba nói đổi là đổi, không thèm hỏi con luôn sao?”

“Bây giờ đang hỏi đây.” Kiều Văn Uyên giữ nguyên thái độ cao ngạo của phụ huynh, “Xài hết tiền học bổng chưa, có cần thêm tiền tiêu vặt không?”

Kiều Uyển Lâm thật sự hết tiền rồi, nhưng cậu không muốn chùn bước nên lựa chọn lòng tôn nghiêm cao quý, nói: “Không cần, con cúp đây.”

Rõ ràng là gió mát thổi vào, nhưng lỗ tai Kiều Uyển Lâm lại nóng hơn, mới nãy cậu nói dối, rồi thỏa hiệp, rồi mạnh miệng, ngay trước mặt Lương Thừa.

Trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta không nhịn nổi, đến cả chim cũng không hót nữa.

Hồi sau, Lương Thừa đóng nắp bút lại, đan mười ngón tay giãn gân cốt, tiện tay cầm lên cuốn kinh tế học, nói: “Đức Tâm còn dạy kinh tế nữa à?”

“Môn tự chọn.” Kiều Uyển Lâm không thích môn học này, “Em muốn chọn xã hội học, nhưng ba em bắt em chọn cái này. Ông ấy chẳng thèm để ý đến chuyện gì cả, sớm muộn gì em cũng sẽ lật đổ sự thống trị của ông ấy.”

Lương Thừa cảm thấy rất thú vị, một người luôn thích quản chuyện người khác nhưng bị người ta quản thì lại bực bội.

Dường như Kiều Uyển Lâm đoán ra được suy nghĩ của cậu, xoay chuyển thái độ rất nhanh: “Tuy rằng ông ấy không tốt ở điểm này… nhưng ông ấy rất mẫn cán, cũng rất kính nghiệp. Con người rất phức tạp mà, đúng không.”

Lương Thừa hỏi: “Vậy cậu có phức tạp không?”

“Chắc chắn là em không phức tạp bằng anh rồi.” Kiều Uyển Lâm không biết lấy gan ở đâu ra, nói xong dùng lời nói đùa để che lấp, “Em cũng hơi phức tạp, ví dụ như lúc anh không nhận tình cảm của em, em sẽ thất vọng, nếu như anh giúp em mua một cốc soda mơ mới ra ở cửa hàng tiện lợi thì em sẽ rất là vui luôn.”

Lương Thừa đóng sách lại: “Cậu cứ thất vọng đi thì hơn.”

Thứ hai đến trường, học sinh lớp quốc tế vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí tự do vui vẻ, chuông reo vào tiết truy bài cũng không ai để ý, làm Đoạn Tư Tồn nổi một trận lôi đình.

Kiều Uyển Lâm không muốn đưa đầu lên trước họng súng, giữ bản kiểm điểm tới trưa, cậu muốn nhân cơ hội này xin rời khỏi chức lớp trưởng.

Giờ nghỉ trưa ít người, Kiều Uyển Lâm đến văn phòng tìm Đoạn Tư Tồn. Trên bàn đặt một hộp cơm mua ở căn tin, vẫn chưa mở nắp, cậu đặt bản kiểm điểm ở góc bàn.

Đoạn Tư Tồn cầm con chuột, nói: “Em về lớp trước đi.”

Kiều Uyển Lâm vẫn chưa nói đến chuyện chính mà, sao đi được: “Thầy Đoạn, thầy vẫn chưa ăn cơm sao?”

“Ừm, máy tính đột nhiên cần nâng cấp.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Thầy ăn cơm đi, em làm giúp thầy, nhanh thôi ạ.”

Đoạn Tư Tồn liếc cậu một cái, đứng dậy rời khỏi ghế, cầm hộp cơm ra sô pha ngồi. Cậu ngồi xuống trước máy tính, thành thục nâng cấp hệ thống.

Kiều Uyển Lâm đang do dự không biết phải mở lời thế nào, Đoạn Tư Tồn đã lên tiếng trước, nói: “Lười đến nỗi hành lý cũng nhờ bạn kéo hộ, bây giờ lại chủ động giúp đỡ thầy, em có chuyện gì muốn nói phải không?”

Kiều Uyển Lâm thầm nhủ ánh mắt thầy như thần, cậu gật gù, làm nền trước: “Lần này em không tham gia hoạt động văn hóa, lúc viết bản kiểm điểm đã tự xét lại mình.”

Đoạn Tư Tồn nói: “Chỉ kiểm điểm không thì chẳng có ích gì.”

“Cho nên em quyết định…”

“Khi em quyết định không đi thì phải cân nhắc đến hậu quả.” Đoạn Tư Tồn không muốn ăn lắm, tốc độ ăn rất chậm, “Tuy nói rằng chuyện gì cũng có nguyên nhân, nhưng chỉ có một mình em không tham gia, viết bản kiểm điểm thì có ý nghĩa gì?”

Kiều Uyển Lâm đành phải nhịn lại, hỏi: “Vậy em phải làm sao đây?”

Đoạn Tư Tồn nói: “Nghĩ cách bù lại điểm số, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thành tích, lát nữa lên web trường xem xem học kỳ này còn có hoạt động nào nữa.”

“Vâng.” Kiều Uyển Lâm nghe lời.

Hệ thống đã nâng cấp xong, Kiều Uyển Lâm mở thử web trường xem có vận hành tốt không, máy tính tự động đăng nhập tài khoản của Đoạn Tư Tồn, trang chủ rất khác với phiên bản của học sinh.

Cậu tò mò lướt xem, giáo án dạy học, hạng mục nghiên cứu, tài liệu giáo trình… Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một tin thông báo tuyển dụng trợ giảng thí nghiệm.

Trung học Đức Tâm ngoại trừ những tiết thí nghiệm cơ bản thì khi học sinh hoàn thành bài tập lớn, luận văn học kỳ và luận văn tốt nghiệp cũng cần có số tiết thí nghiệm rất lớn, cho nên trợ giảng thí nghiệm chắc chắn không ít.

Chức vụ này không phải ký hợp đồng dài hạn, cứ nửa năm đến một năm là tuyển một đợt mới, các trợ giảng hầu hết đều là sinh viên đại học trẻ. Tuy là công việc ngắn hạn nhưng tiền lương rất khá, hơn nữa còn ổn định, môi trường làm việc cũng rất tốt.

Kiều Uyển Lâm mở tin tức đó ra đọc kĩ, đầu tiên sẽ cho các giáo viên đề cử, sau đó thống nhất tổ chức cuộc thi tuyển chọn người xuất sắc. liên kết của từ “Đề cử” khác màu với những liên kết còn lại, chứng tỏ đã từng được nhấp vào rồi, Kiều Uyển Lâm nhìn về phía Đoạn Tư Tồn, rồi đứng dậy khỏi ghế.

“Thầy Đoạn.” Lần này cậu không kịp làm nền nữa mà hỏi thẳng, “Trợ giảng thí nghiệm đã tuyển được chưa ạ?”

Đoạn Tư Tồn đặt hộp cơm xuống, vặn chai nước ra uống một hớp, nói: “Vẫn chưa, chỉ mới đăng thông báo thôi.”

Một tay Kiều Uyển Lâm đè xuống mép bàn, không rõ mình có tư cách gì, cũng không chắc có hợp lý hay không, dù sao cậu cũng nhất quyết nói ra: “Thầy có thể đề cử Lương Thừa không ạ?”

Đoạn Tư Tồn ngồi ở một góc sô pha, cầm chai nước rơi vào thinh lặng.

Trong văn phòng ngập mùi đồ ăn và mùi mực của đề thi, hòa trộn vào nhau làm Kiều Uyển Lâm thấy bức bối, cậu nín thở nhìn Đoạn Tư Tồn, giọng như đang cầu xin: “Đề cử anh ấy đi, được không thầy?”

Đoạn Tư Tồn im lặng hồi lâu mới nói: “Thầy có một điều kiện.”

Kiều Uyển Lâm khó xử: “Em biết thầy quan tâm Lương Thừa, nhưng địa chỉ và tình hình gần đây của anh ấy quá riêng tư, em không thể nói cho thầy được. Nếu như anh ấy làm trợ giảng rồi, thầy đích thân hỏi anh ấy không phải tốt hơn sao?”

Đoạn Tư Tồn nói: “Không phải chuyện đó.”

“Vậy điều kiện là gì?” Kiều Uyển Lâm không đoán ra được.

Đoạn Tư Tồn vứt hộp cơm vào sọt rác, đứng dậy đi đến bên bàn, cầm bản kiểm điểm lên, để giữa không trung phía trên sọt rác.

Kiều Uyển Lâm hơi mông lung: “Thầy nói rõ chút được không ạ?”

“Trưởng ban giám sát học tập (*) sắp tốt nghiệp rồi.” Đoạn Tư Tồn nói, “Thầy hy vọng em tham gia tuyển chọn nhiệm kỳ mới, vừa có thể tăng điểm số, vừa có thể làm rạng danh cho lớp.”

(*) ban giám sát học tập: một cái hội giống như hội sao đỏ nhưng phụ trách nhiều công việc hơn sao đỏ chúng ta gặp ở VN, đồng thời còn giám sát cả hội học sinh, kiểu như trong hội học sinh có đứa nào làm không đúng chức trách hay phạm lỗi gì đó thì xử nó luôn:)) đấy là những gì Ếch đọc được trên baidu, không biết trong đây làm có giống vậy không.

Kiều Uyển Lâm ngây ra luôn, đến cả lớp trưởng cậu còn không muốn làm, bây giờ còn bảo cậu đi cạnh tranh trưởng ban giám sát nhiệm kỳ mới.

Không đợi cậu đồng ý, Đoạn Tư Tồn thả tay ra, ném cả bản kiểm điểm lẫn thư từ chức vào sọt rác.

Bình luận

Truyện đang đọc