TÂM NHÃN

Cơm no rượu say, Kiều Uyển Lâm muốn tới trung tâm thương mại gần đó đi dạo cho tiêu cơm, dạo một hồi Lương Thừa mới phát hiện, từ nãy giờ hai người vẫn đang đi xem quần áo bóng rổ.

Hồi cấp ba Kiều Uyển Lâm thường theo Điền Vũ đi mua quần áo bóng rổ, cậu rất ngưỡng mộ, không ngờ cũng có cơ hội đến lượt mình mua, cậu hết sức phấn khích.

Lương Thừa ấp ủ một hồi mới uyển chuyển nói: “Không phải cuộc thi chính quy gì, không cần phải lãng phí thế đâu.”

“Sao mà được, em là khách mời ném bóng mở màn đó nha.” Kiều Uyển Lâm chẳng thèm nghe, “Mấy anh mặc màu gì vậy?”

Lương Thừa nhớ lại: “Năm ngoái là màu xanh, đội còn lại màu đỏ.”

Kiều Uyển Lâm vừa nghe thấy toàn màu đậm, bây giờ là mùa đông, quần áo của các khán giả phần lớn là tông màu trầm, cậu bèn nói: “Vậy em chọn màu trắng, làm khách mời thì phải nổi bật một chút.”

Lương Thừa ậm ờ nói: “Em nhất định sẽ… rất nổi bật.”

Trong cửa hàng có rất nhiều khách, có những bà mẹ dẫn theo con trai đương tuổi dậy thì, hoặc là những cặp tình nhân tuổi sinh viên, trước giờ Kiều Uyển Lâm luôn là người có chính kiến, nên cậu “ký gửi” Lương Thừa ở sô pha rồi tự mình đi chọn mà không cần tham khảo ý kiến.

Lương Thừa mở WeChat ra, gõ “Hoạt náo viên cụ thể phải làm gì”, rồi ấn gửi đi.

Kiều Uyển Lâm để mắt tới anh, hỏi: “Anh ơi, anh số mấy?”

“Anh quên rồi.”

“Vậy em chọn đại ha.” Kiều Uyển Lâm lấy hai bộ cùng kiểu nhưng khác kích cỡ rồi vào phòng thử đồ.

Người phụ trách gửi tin nhắn thoại tới, Lương Thừa đeo tai nghe mở lên nghe, bên trong nói: “Không cần phải làm gì cả, chúng ta tổ chức thi đấu bóng rổ cốt là để mọi người thả lỏng, trước khi thi đấu hoạt náo viên lên cổ vũ thôi, giống như linh vật á!”

Vừa nghe hết thì Kiều Uyển Lâm cũng đã thay đồ xong đi ra, bộ quần áo rộng rãi càng khiến thân hình thêm mảnh khảnh, nhưng vai cổ thì thẳng thớm, có một cảm giác thiếu niên không thể hình dung được.

Cậu soi gương nói: “Mặc bộ này được không anh?”

Trong đầu Lương Thừa chỉ toàn hai chữ “linh vật”, anh đáp: “Được, rất đẹp.”

Điện thoại lại vang lên, người phụ trách nói: Tụi em không chuẩn bị trang phục, không cần phải trang trọng lắm đâu, mặc váy hay quần gì đều được, chơi vui là quan trọng nhất.

Lương Thừa: Mặc quần thì hơn.

Người phụ trách: Khác biệt với mọi người là được rồi.

Kiều Uyển Lâm về phòng thử thay quần áo, khi đi ra thấy Lương Thừa di chuyển tới trước tủ kính chọn phụ kiện, cậu đi tới chọn một đôi băng cổ tay.

Đâu đó xong xuôi thì cùng nhau thanh toán, Kiều Uyển Lâm giành trả: “Anh cho em làm khách mời rồi thì đương nhiên phải để em trả tiền chứ.”

Kiều Uyển Lâm nói câu nào cũng phải chèn cụm từ “khách mời” vào, Lương Thừa xấu hổ quá, móc bóp ra kèm theo một câu nói dối: “Để anh trả đi, MVP được tài trợ mà.”

Kiều Uyển Lâm nghe gì tin nấy: “Phúc lợi của bệnh viện mấy anh tốt dữ vậy!”

Mấy ngày sau đó Kiều Uyển Lâm cứ nghĩ tới là tươi hơn hớn, cậu chờ mong lắm, bộ trang phục bóng rổ được giặt tẩy, sấy khô, ủi phẳng, treo trong gian thay đồ ngày nào thức dậy cũng sờ một cái.

Lương Thừa mắt thì nhìn, dạ thì chột.

Chuyện này cũng không thể đổ hết tội lên đầu anh được, muốn trách thì phải trách viện trưởng tự dưng chen ngang.

Đêm giáng sinh rơi vào thứ Bảy, tòa nhà đằng sau khu khám bệnh bệnh viện Nhược Đàm là viện dưỡng lão, ở trong có một sân bóng cực lớn, ở ngoài cổng treo băng rôn chúc mừng.

Trong sân đông vui như đang đón tết, nhân viên của bệnh viện dẫn theo người nhà nườm nượp kéo tới, người trên sân bóng và trên khán đài ngày càng đông, đám trẻ con nô đùa khắp sân.

Còn trong phòng thay đồ thì lại tĩnh lặng, mọi người thay quần áo xong thì đi khởi động làm nóng người, trong gian phòng hẹp dài chỉ còn lại Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm.

Kiều Uyển Lâm sợ lạnh, trong lớp áo bóng rổ còn mặc thêm một cái áo thun trắng, cậu để trần chân dài ngồi trên băng ghế, đợi Lương Thừa thay xong, cậu nói: “Anh ơi, đưa em đôi tất.”

Lương Thừa lấy ra một đôi mới từ trong tủ, bao bì rất quen mắt, Kiều Uyển Lâm nhận ra cái đó mua từ hôm đi dạo trung tâm mua sắm, mở bao ra, thế mà lại là một đôi tất dài tới đầu gối.

Cậu chưa từng mang loại này bao giờ nên chống đối ngay: “Như đi đá bóng ấy, anh mua nhầm à?”

“Không nhầm.” Lương Thừa nghĩ đôi tất này có thể giúp cậu “khác biệt”, “Mang vào đi, dài mới ấm chân.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Em muốn mang loại bình thường.”

Lương Thừa ngồi xổm xuống cầm chân cậu, vuốt mấy cái trên mu bàn chân, hỏi lại lần nữa: “Có muốn mang không?”

Kiều Uyển Lâm không nói nổi chữ “Không”, duỗi ngón chân chọc vào bụng Lương Thừa tỏ ý kháng nghị, dựa vào trực giác hỏi anh: “Có phải anh đang trêu đùa em đấy không.”

Lương Thừa giả vờ tằng hắng, cúi đầu mang tất cho Kiều Uyển Lâm, màu trắng sạch sẽ gọn gàng, còn có một đường viền màu xanh, rất hợp với trang phục bóng rổ của cậu. Vải tất khá dày làm bằng vải cotton một trăm phần trăm, bó chặt cẳng chân khẳng khiu của cậu. Mang xong anh còn bóp bắp chân cậu một cái.

Kiều Uyển Lâm hơi xấu hổ, nhưng quả thật là rất ấm, cậu bèn rụt chân lại mang đôi giày mới vào, hối thúc Lương Thừa mau đi khởi động.

Ngoài sân khua chiêng gõ mõ, các thành viên thi đấu xếp hàng lên sân, Kiều Uyển Lâm ra ngoài trước, giống như lần đầu tiên lên thành phố vậy, vừa kích động vừa mê man.

Cách đó không xa, bác sĩ Tiểu Hồ trẻ tuổi khỏe mạnh lại là một “con gà” thức khuya trực một đêm thôi cũng có thể ngã gục, hôm nay cậu ta chỉ làm tình nguyện viên, cầm loa hô hào: “Các nhân viên đi cùng người nhà ngồi theo vị trí khoa, giữ gìn tư trang cá nhân, nhất là con cái! Va chạm có thể chữa trị, làm mất thì chúng tôi không chịu trách nhiệm!”

Ngay sau đó là giọng của tổ trưởng Vạn: “Mỗi người được nhận một quả táo cứu hộ nhà nông (*), xếp hàng ở góc tây nam! Chúc mọi người vui vẻ bình an, làm rạng danh bệnh viện Nhược Đàm!”

(*) lễ giáng sinh của Trung Quốc thì thường tặng nhau quả táo, do táo đọc là “bình quả” có “bình” đồng âm với bình an trong “đêm bình an” (đêm giáng sinh)

Kiều Uyển Lâm thầm nhủ cái miệng của hai người này mà không đi phỏng vấn thì hơi đáng tiếc, cậu đi xếp hàng nhận táo, tổ trưởng Vạn cố ý chọn cho cậu một quả thật to.

Để tiện lát nữa lên sân nên cậu đứng ở ngoài biên sân, cầm táo luyện tập ném bóng. Vừa giơ tay lên thì suýt đụng phải một ông cụ đi ngang qua.

Kiều Uyển Lâm liền nói: “Cháu xin lỗi ạ.”

Ông cụ mặc áo polo đánh golf, thấp thoáng phong độ hiên ngang, ông đứng bên cạnh hỏi: “Cháu chơi vị trí nào?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Cháu không chơi ạ, cháu là người nhà của nhân viên bệnh viện.”

Ông cụ cười nói: “Thấy cháu mặc đồ năng động như thế mà không lên sân thì tiếc quá.”

“Cháu có lên ạ.” Kiều Uyển Lâm cũng cười, hớn hở hơn cả mấy đứa nhóc con chạy ngang qua, cậu không kìm lòng được mà tiết lộ, “Lát nữa cháu sẽ ném bóng mở màn đó ông.”

Ông cụ ngẩn ra mất nửa nhịp, sau đó cười ngạc nhiên.

Kiều Uyển Lâm đoán ông cũng là người nhà nhân viên, nhưng đứng mãi một lúc cũng không thấy ai tới tìm, bèn nói: “Ông đi một mình ạ? Ở khoa nào thế, hay là cháu tìm chỗ ngồi cho ông trước nhé.”

“Ông không vội.” Ông cụ thả lỏng hai cánh tay, “Hầy, hồi còn trẻ ông cũng thích chơi bóng rổ, giờ già rồi chẳng làm được gì nữa.”

Kiều Uyển Lâm tự cười giễu mình để an ủi: “Từ nhỏ cháu đã không chơi được rồi.” Cậu chỉ vào ngực mình, “Tim cháu yếu, không dám vận động mạnh.”

Ông cụ vỗ nhẹ sống lưng cậu, nói: “Khoa Ngoại tim mạch của bệnh viện này tốt lắm, toàn là bác sĩ giỏi, hôm nào tới khám thử đi.”

“Cháu quen với bác sĩ Lương đó ông.” Chuyện gì Kiều Uyển Lâm cũng tám với người ta được, “Anh ấy còn là MVP cuộc thi bóng rổ năm ngoái nữa, cho nên cháu mới được làm khách mời ném bóng mở màn.”

Ông cụ gật gù: “Vậy thì tốt quá, ông thì tới một mình.”

Kiều Uyển Lâm nghe thế liền đưa quả táo của mình cho ông, nói: “Cháu cho ông này, xếp hàng dễ va chạm lắm, lát nữa cuộc thi bắt đầu chúng ta ngồi cùng nhau nha ông.”

Ông cụ nhận lấy, trả lời: “Cám ơn cháu, nhưng mà…”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Nhưng mà gì ông?

Ông cụ nói: “Hai chúng ta có thể còn phải cùng nhau ném bóng mở màn đấy.”

Vừa dứt lời thì một tiếng còi dài vang lên. Trong sân dần yên tĩnh trở lại, những nhân viên không liên quan thì tản ra xung quanh, người phụ trách cầm lấy micro, hắng giọng tuyên bố: “Cuộc thi đấu bóng rổ lần thứ mười lăm của bệnh viện Nhược Đàm sẽ bắt đầu ngay bây giờ, cùng nhiệt liệt chào đón các cầu thủ lên sân!”

Tuyển thủ hai đội xanh và đỏ tiến vào, tất cả các chàng trai giỏi thể thao nhất, cao ráo nhất bệnh viện đều tập trung ở đây, cả khán đài lập tức hét lên.

Lương Thừa đi đầu, lặng lẽ ngó nhìn xung quanh, nhanh chóng tóm được cậu trai mang đôi tất trắng ở phía trước.

Kiều Uyển Lâm vẫn chưa hoàn hồn, cùng nhau ném bóng mở màn là thế nào?

Lúc này MC đứng ở giữa sân, lấy hơi gọi: “Tiếp theo đây xin trân trọng giới thiệu khách mời ném bóng mở màn hôm nay —— Viện trưởng Tần Lễ Tiên!”

Kiều Uyển Lâm rơi vào cơn chấn động mới, viện trưởng là khách mời ném bóng, vậy cậu là gì?

Tiếng vỗ tay vang vọng toàn sân, cậu cũng vỗ theo, sau đó ông cụ đứng bên cạnh cậu đi ra.

Kiều Uyển Lâm mắt chữ A mồm chữ O, nghe thấy ông cụ cầm micro nói: “Hy vọng mọi người chơi hết mình, vui là chính, thắng thua là phụ!”

Cả khán đài reo hò ầm ĩ, MC tiếp tục: “Trước khi thi đấu bắt đầu, xin mời MVP mùa trước, bác sĩ Lương Thừa khoa Ngoại tim mạch, làm nghi thức cổ vũ cùng hoạt náo viên!”

Người phụ trách không thể đáp ứng yêu cầu của Lương Thừa, lòng đầy hổ thẹn, nên đành phải đặc biệt thêm tiết mục này để bù đắp phần nào.

Tất cả mọi đều tò mò nhìn lên sân, Kiều Uyển Lâm vẫn chưa thoát khỏi cơn mê sảng, chần chừ xoay mặt lại nhìn Lương Thừa, dùng ánh mắt chất vấn anh ——

Khách mời ném bóng không phải em sao?!

Anh còn muốn làm nghi thức cổ vũ với ai nữa hả?!

Các anh đúng là cao cấp thật! Mẹ nó còn có cả hoạt náo viên nữa!

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Kiều Uyển Lâm, Lương Thừa rời hàng, bước từng bước về phía cậu, cậu cũng liếc thấy tình nguyện viên Tiểu Hồ đang tiến lại gần, cầm theo một cái khay đựng chùm bông tua năm màu và băng rôn.

Cậu đứng sững như trời trồng, tim nhảy thùng thùng, cho đến khi Lương Thừa đi tới trước mặt cậu trước bao nhiêu con mắt của quần chúng.

Kiều Uyển Lâm ngẩn ngơ, hoạt náo viên đáng ghét này hình như là mình rồi.

Nhân vật này còn gây chú ý hơn cả khách mời ném bóng nữa, áo cậu trắng như tuyết, tôn lên gương mặt đỏ bừng, trên trán nhanh chóng phủ một lớp mồ hôi óng ánh.

Bác sĩ Tiểu Hồ giống như người làm chứng, đứng ở chính giữa, Lương Thừa cầm dải băng rôn đề khẩu hiệu của Nhược Đàm, choàng qua người Kiều Uyển Lâm, lại lấy hai chùm bông tua nhét vào tay cậu.

Cuối cùng, vì là lễ giáng sinh nên còn có một cái băng đô có gắn sừng tuần lộc.

Lương Thừa do dự vài giây, hai tay cầm lên, nghiêng người đeo lên đầu Kiều Uyển Lâm.

Trên khán đài sáng đèn lấp lánh, tiếng máy chụp ảnh vang lên tách tách liên tục, có người còn lớn giọng hô “Nhìn bên này”… Kiều Uyển Lâm muốn ngất xỉu tại chỗ, nhưng vẫn phản ứng có điều kiện mà quay đầu lại.

Trong tưởng tượng của cậu, đây là màn trao huy chương cho vận động viên Olympics, nhưng thực tế lại là màn trao vương miện cho hoa hậu thế giới.

Bác sĩ Tiểu Hồ đứng bên cạnh đưa micro, mời cậu nói lời chúc may mắn đến MVP.

Trước ánh mắt của mọi người, trước sự mím môi chờ đợi của Lương Thừa, Kiều Uyển Lâm cố gắng thở đều đặn, nói bằng giọng yêu hận đan xen: “Lương Thừa, anh giỏi lắm, chúc anh giành được thành tích tốt!”

Bác sĩ Tiểu Hồ hỏi: “Bác sĩ Lương, anh có gì muốn nói không?”

Lương Thừa nhận lấy micro, dùng âm lượng đủ để cả sân nghe thấy, nói một câu nhưng chứa hai nghĩa: “Cám ơn cục cưng hoạt náo.” (*)

(*) hoạt náo viên tiếng Trung là bảo bối bóng rổ, nên Lương Thừa nói “cám ơn bảo bối”, mà “bảo bối” thì các bạn cũng biết nó có nghĩa thân thương thế nào rồi đó.

Kiều Uyển Lâm sửng sốt, trong đáy mắt sâu thẳm của Lương Thừa, bao nhiêu phẫn nộ của cậu tan biến hết, tan biến một cách bất chấp thể diện, chỉ bởi vì hai chữ “cục cưng” phim giả tình thật này.

Bỗng nhiên, Tần Lễ Tiên hẩy hẩy quả táo trong tay, nói: “Nhóc con, tới đây ném bóng cùng ông nào.”

Kiều Uyển Lâm mê sảng theo viện trưởng cùng ném bóng mở màn, cuộc thi bắt đầu, cậu và ông đi tới ngồi ở hàng đầu khán đài.

Chưa ngồi được bao lâu thì chị gái bên cạnh mở camera trước của điện thoại ra, muốn selfie với hoạt náo viên. Kiều Uyển Lâm cũng rất phối hợp, lại có một đứa nhỏ chạy tới, sau đó liên tục có người tới xin chụp ảnh chung.

Cậu cảm thấy ném bóng mở màn thì chỉ sướng đúng giây phút đó thôi, nhưng làm linh vật thì có thể vui tới khi kết thúc trận đấu.

Một cô gái khen sừng tuần lộc của cậu rất xinh xắn, cậu tháo xuống đưa cho cô, làm trọng tài phải hô lên: “Bác sĩ Lương, tập trung chú ý!”

Kiều Uyển Lâm tung tăng về chỗ ngồi, nghe thấy Tần Lễ Tiên ho nhẹ mấy tiếng, cậu mở chai nước ra, nói: “Viện trưởng, cám ơn ông đã cho cháu ném bóng cùng.”

Tần Lễ Tiên thông cổ họng, nói: “Là Tiểu Lương xin xỏ ông đó.”

Lúc rời khỏi phòng thay đồ, Lương Thừa không đi khởi động mà đi chặn xe viện trưởng ở sau sân bóng, mong Tần Lễ Tiên đồng ý cho Kiều Uyển Lâm cùng ném bóng mở màn.

“Ỷ ông coi trọng nó.” Tần Lễ Tiên hừ một tiếng, “Còn dám uy hiếp ông, nếu ông không đồng ý thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của nó.”

Kiều Uyển Lâm không biết còn có chuyện này, bèn hỏi: “Ông để ý chuyện anh ấy phát huy tốt hay không ạ?”

“Ai bảo nó là người của khoa Ngoại tim mạch chứ.” Tần Lễ Tiên đáp, “Hồi ông làm anh cả của khoa Ngoại tim mạch thì nó cũng chỉ mới là một đứa học sinh cấp ba.”

Kiều Uyển Lâm sờ khẩu hiệu cậu đeo trên người, nói: “Từ năm cấp ba anh ấy đã nuôi hy vọng trở thành bác sĩ rồi.”

Tần Lễ Tiên quay đầu nhìn, đôi mắt tuy tần tảo nhưng lại đầy sức sống, cười nói: “Ông biết từ lâu rồi, hơn nữa ông cũng biết cháu mắc bệnh tim.”

Kiều Uyển Lâm kinh ngạc hỏi: “Sao ông biết ạ?”

Lúc đó tòa nhà khu khám bệnh của Nhược Đàm vẫn chưa đúc cao thế này, văn phòng khoa Ngoại tim mạch nằm ở lầu bốn, Tần Lễ Tiên nhờ một ly trà đặc mà trực xong ca đêm, sáng sớm đứng trước cửa sổ duỗi eo.

Trên phố Ninh Duyên, một cậu học sinh cấp ba cứu được một đứa trẻ.

Bây giờ đứa trẻ đó cũng đã trở thành người lớn, cậu học sinh cũng đã trở thành bác sĩ.

“Nhưng mà Lương Thừa nói…” Tần Lễ Tiên chia sẻ, “Hai đứa gặp được nhau, là nó may mắn hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc