TÂM NHÃN

Chuyện xảy ra ở đảo Lĩnh Hải trở thành một cái dằm trong tim Kiều Uyển Lâm, cậu không thể nhổ nó ra được, có mấy lần cậu muốn nói với Vương Nhuế Chi, nhưng lời ra đến miệng lại khốn khổ nuốt xuống.

Cậu và Lương Thừa giao tiếp rất ít, ở trong nhà không gặp lúc này thì gặp lúc khác, cũng chỉ liếc mắt sượt vai nhau mà thôi. Cậu xem Lương Thừa là một thanh niên côn đồ làm trái pháp luật, Lương Thừa xem cậu là một học sinh cấp ba thái độ học tập có vấn đề.

Cậu âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Lương Thừa, nếu như có chuyện gì, cậu sẽ lập tức báo cảnh sát. Cậu không tin tất cả những đồn cảnh sát ở thành phố Bình Hải rộng lớn này đều bao che cho tội phạm.

Một ngày nọ, một chiếc xe van đột nhiên đậu ở đầu ngõ, cậu giật thót tim, tưởng là đám người kia tới báo thù, cũng may là giật mình hụt, đó chỉ là công ty chuyển nhà mà hàng xóm tìm đến thôi.

Mỗi ngày đi học Kiều Uyển Lâm cũng đủ mệt rồi, còn phải nơm nớp đề phòng, khiến làn da trắng bóc của cậu ngày càng vàng vọt.

Cũng may mấy ngày nay Lương Thừa đều không ra khỏi nhà, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, thỉnh thoảng đến tiệm ăn gần đây giải quyết cơm trưa.

Sáng thứ Bảy, Kiều Uyển Lâm đi học bù. Hôm nay là ngày thi kiểm tra năng lực mỗi tháng một lần, học sinh giỏi lớp chuyên Lý của trung học số Bảy cũng lần đầu tham gia, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần.

Kiểm tra hết một buổi sáng, Kiều Uyển Lâm kiểm tra xong mở điện thoại ra, có ba cuộc gọi nhỡ Diêu Phất gọi đến.

Cậu quay về ngõ Vãn Bình, Diêu Phất đang rảnh rỗi đứng đợi trước cây cột điện đầu ngõ, váy ngắn phe phẩy, bên chân còn có hai túi mua hàng.

Cô của Kiều Uyển Lâm mua cho cậu một ít thực phẩm dinh dưỡng và quần áo, bảo Diêu Phất đem đến. Cậu cầm giúp chị, chỉ về phía tiệm sườn xám, nói: “Cái nhà đó đó, sao chị không vào đấy đợi?”

Diêu Phất nói: “Mẹ chị nói em sống ở đây, chị đem đồ đến chả khác nào có ý bà ngoại em chăm sóc em không tốt vậy, cho nên chị không vào.”

Đang giữa trưa, Kiều Uyển Lâm hào phóng nói: “Vậy em mời chị một bữa, đi thôi.”

Con phố bên cạnh có mười mấy quán ăn, tuy rằng không sang trọng nhưng kinh doanh nhiều năm nên cũng có tiếng tăm. Kiều Uyển Lâm dẫn Diêu Phất đến một tiệm bán món Tứ Xuyên Lão Hồ buôn bán đắt khách nhất, đúng lúc trong tiệm vừa trống một bàn.

Chỗ ngồi sát cửa sổ, Kiều Uyển Lâm cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài áo thun ngắn tay, đưa cho Diêu Phất, nói: “Lấy che chân nè.”

Gọi món xong thì lại không có chuyện gì làm, Kiều Uyển Lâm nhớ lại một câu trong đề kiểm tra, viết lên giấy ăn tính toán một hồi. Chắc là đúng rồi, không biết bạn học sinh giỏi kia có làm được không.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu nhớ đến người học sinh ưu tú nhất mà Đoạn Tư Tồn kể, hôm đó đáng lẽ phải ở lại nghe hết rồi mới đi.

Diêu Phất hỏi: “Này, nghĩ gì đấy?”

Kiều Uyển Lâm hoàn hồn, lời ít ý nhiều: “Trung học số Bảy.”

“Còn nhớ thương nó à.” Diêu Phất nói, “Có phải em tiếc lắm không?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Em thi đậu rồi, chỉ tại Kiều Văn Uyên không cho em học.”

Diêu Phất an ủi: “Thật ra nếu em vào trường số Bảy thì cũng phải ——”

Kiều Uyển Lâm tỏ vẻ thất vọng, Diêu Phất không nói tiếp nữa, chuyển sang hàn huyên chuyện khác, món ăn lên đầy đủ rồi, hai chị em tập trung dùng bữa.

Một nồi cá hầm tê cay thơm phức, Kiều Uyển Lâm gắp một miếng, thầm nhủ ra nước ngoài du học có gì hay đâu, sao có thể được thưởng thức mùi vị chính tông này cơ chứ.

Ăn được một lát, cay đến toát mồ hôi, cậu hít hà hỏi Diêu Phất có muốn uống nước ô mai không. Diêu Phất không nghe thấy, sự chú ý bị thu hút ra ngoài cửa sổ rồi.

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Chị, chị nhìn gì thế?”

Diêu Phất nói: “Trai đẹp.”

Kiều Uyển Lâm dè bỉu nói: “Trai đẹp đang ngồi đối diện chị nè.”

Diêu Phất vẫn còn đang nhìn: “Đẹp trai thật đấy.”

Kiều Uyển Lâm không phục quay đầu lại, xuyên qua cửa kính nhìn thấy hàng đẹp trai vô cùng quen thuộc kia, kinh ngạc nói: “Lương Thừa?”

Trên lối đi bộ ngoài quán ăn loang lổ bóng cây, bày bảy, tám cái bàn, Lương Thừa ngồi cách họ không xa cũng không gần, ngồi nghiêng với cửa tiệm, anh gọi một bát mì thập cẩm và một chai coca.

Diêu Phất hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Kiều Uyển Lâm đáp: “Anh ta chính là khách thuê phòng của bà ngoại em đấy.”

Diêu Phất cười nói: “Thật á, trùng hợp thế.”

Kiều Uyển Lâm quay đầu lại tiếp tục ăn, con phố này cách ngõ Vãn Bình rất gần, tình cờ gặp cũng không có gì là trùng hợp. Nhưng chào hỏi thì không cần, chắc là Lương Thừa cũng không muốn cùng dùng bữa trưa với cậu đâu.

Cửa kính phản chiếu ánh nắng, ở bên ngoài không thấy rõ bên trong tiệm, Lương Thừa trước giờ cũng không quan tâm đến những người hay những chuyện dư thừa khác, chỉ cúi đầu ăn đồ của mình thôi.

Diêu Phất thỉnh thoảng liếc một cái, bỗng nhiên nói: “Người đàn ông kia là ai vậy?”

Kiều Uyển Lâm quay đầu lại lần nữa, một người đàn ông trung niên độ hơn năm mươi tuổi từ bên đường đi đến đối diện Lương Thừa, quần áo giản dị, sắc mặt kham khổ, xách một bình nước cỡ lớn.

Người đàn ông kia ngồi xuống nhưng không gọi món, trông như đặc biệt tới đây để tìm Lương Thừa vậy.

Suy nghĩ đầu tiên của Kiều Uyển Lâm là: Lại thêm một đồng lõa nữa ư?

Diêu Phất đoán: “Có phải là ba của trai đẹp không?”

Kiều Uyển Lâm không biết, cậu cảm thấy tuổi của ông có vẻ khá là lớn rồi.

Trên bàn, Lương Thừa ngước mắt lên, liếc mặt người đàn ông đối diện, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Anh bắt đầu ăn như hổ đói, hai hàm răng ma sát vào nhau, khi nuốt huyệt thái dương hơi giật lên, nhồm nhoàm như thể muốn nhai nát cả bát vào bụng.

Người đàn ông đối diện lẳng lặng nhìn anh, vô hình trung ra dáng bậc trưởng bối, nhưng không hề nghiêm khắc, trái lại có cảm giác không biết phải làm sao.

Hồi sau, người đàn ông kia nói: “Gần đây gây chuyện phải không?”

Lương Thừa đè thấp hàng lông mày, che giấu một nửa biểu cảm, nói: “Vậy thì đáng lẽ tôi phải bị tạm giam trong đồn rồi.”

Người đàn ông nhìn quanh khu dân cư bên đường, hỏi: “Bây giờ con đang sống ở đó à?”

Lương Thừa trả lời: “Tìm được tới đây rồi, chẳng lẽ con trai ông không nói ông biết sao?”

“Hoài Minh chỉ nói chú biết con sống ở khu này.”

Người đàn ông kia là bố của đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trình Hoài Minh, tên Trình Lập Nghiệp. Ông đặt bình nước đã uống cạn lên bàn, mép bình đã mài mòn rất rõ ràng.

Lương Thừa nghiêng mắt, nói: “Nhiều năm thế rồi cũng không đổi cái mới.”

Trình Lập Nghiệp nói: “Dùng quen rồi.”

“Theo dõi tôi mấy ngày rồi?” Lương Thừa lại nói, “Trời nóng, một bình nước chắc đủ cho một thời gian dài phải không.”

Trình Lập Nghiệp không phủ nhận, động tác chậm rãi móc hộp thuốc lá ra, nói: “Không phải chú muốn can thiệp vào cuộc sống của con, chỉ là muốn đến xem thử bây giờ con sống ra làm sao thôi.”

Trên mặt Lương Thừa hiện lên nét mất kiên nhẫn, nhưng giọng điệu vẫn rất điềm tĩnh: “Tôi với ông có quan hệ gì đâu, sống thế nào đến lượt ông bận tâm chắc?”

Trình Lập Nghiệp đốt một điếu thuốc, ngậm rất chặt, mượn khói thuốc thở dài một hơi.

“Lương Thừa, chú không muốn nói những lời thừa thãi với con.” Ông nói, “Chuyện ở Lĩnh Hải chú đã nghe Hoài Minh nói rồi, sau này con đừng đi chung với bọn Ứng Tiểu Quỳnh nữa.”

Lương Thừa vỗ đôi đũa cái “bộp” xuống bàn, rút ra một tờ giấy lau miệng, hơi nóng từ phần nước mì cuối vẫn chưa tan hết, anh nhìn chằm chằm váng dầu đỏ đục ngầu dưới làn khói.

Trình Lập Nghiệp nói: “Có những loại tiền may mắn thì kiếm được, nhưng không thể cam đoan rằng lần sau cũng may mắn như thế. Lỡ như xảy ra chuyện, đến cả cơ hội hối hận cũng không có đâu.”

Lương Thừa hỏi: “Nói xong chưa?”

“Con mới hai mươi tuổi, ngày tháng còn dài.” Trình Lập Nghiệp nói, “Nghĩ cho kỹ đi, cần gì thì cứ tới tìm chú.”

Lương Thừa như đang nghe trò cười, hàng lông mày giãn ra, nở nụ cười nói: “Lúc cần ông thì ông làm gì?”

Trình Lập Nghiệp á khẩu, ngoại trừ khói thuốc thì chẳng nhả ra được chữ nào. Ông cầm chai coca Lương Thừa uống chưa hết dốc vào cổ họng, khí ga dâng lên làm mặt ông đỏ lừ.

Chân ghế ma sát trên vỉa hè vang lên tiếng chói tai, Lương Thừa đứng dậy, khi đi qua Trình Lập Nghiệp, anh nhìn xuống lồng ngực phập phồng của ông, anh thấp giọng nói: “Tôi biết ngày tháng còn dài, nên sống như thế nào trong lòng tôi tự biết.”

Trình Lập Nghiệp nói: “Mẹ con vẫn đang tìm con đấy.”

“Bà ta không phải mẹ tôi.” Lương Thừa dừng lại hai giây, “Ông có thể nói với bà ta tôi đang ở đây, không chừng tối nay tôi đã chuyển đi rồi.”

Lương Thừa nói xong thì đi, Trình Lập Nghiệp chán nản nằm dài trên bàn hút thuốc, hút liên tục ba, bốn điếu.

Bên trong cửa kính, Kiều Uyển Lâm hoảng hốt quay người lại, cậu không nghe được đoạn đối thoại, chỉ nhìn thấy thái độ lạnh lùng trước nay chưa từng có của Lương Thừa, cảm giác bất an so với lúc trốn ngoài kho hàng chỉ có hơn chứ không kém.

Dùng bữa xong ra khỏi tiệm ăn, Diêu Phất gọi xe quay về nhà. Kiều Uyển Lâm đứng trên vỉa hè đưa mắt tiễn chiếc taxi chạy đi, tầm mắt hơi nghiêng đi, dừng ở cái bàn mà Lương Thừa đã ngồi.

Một đống đầu mẩu thuốc lá đã cháy đen, khói lượn lờ xung quanh người Trình Lập Nghiệp, ông vừa ho khan vừa đứng dậy đi.

Kiều Uyển Lâm suy ngẫm mấy giây, nhấc chân theo sau, một già một trẻ cách nhau cách nhau tầm năm sáu mét, hai tay Trình Lập Nghiệp chắp sau lưng, lưng hơi còng, trông không khác gì ông lão đang tản bộ.

Đến ngã tư, Trình Lập Nghiệp rẽ đi.

Kiều Uyển Lâm từ từ dừng lại, sau khi tò mò và kích động, cậu cảm thấy hành vi này chỉ là phí công. Đối phương là ai, muốn đi đâu, đều không thể nào làm rõ trong vài bước chân được.

Cậu muốn về nhà quá, đột nhiên, có người từ phía sau vỗ vai cậu.

Kiều Uyển Lâm quay lại giật thót tim, ông già này đến sau lưng cậu từ khi nào thế?!

Trình Lập Nghiệp cười hiền từ, nói: “Bạn nhỏ này, theo tôi một quãng đường dài như thế, có chuyện gì sao?”

Hầu kết Kiều Uyển Lâm trượt xuống, nuốt hết tất cả nước bọt bối rối, cậu móc ra mấy tờ tiền lẻ từ trong túi lúc thanh toán tiền ra, bình tĩnh nói: “Ông ơi, ông đánh rơi mười tệ.”

Trình Lập Nghiệp nói: “Hai năm nữa tôi mới nghỉ hưu, không đến mức làm ông của cậu chứ?”

“Vậy… chú?” Kiều Uyển Lâm sửa lời, “Mười tệ này phải chú đánh rơi không?”

Trình Lập Nghiệp nói: “Không phải của chú.”

Kiều Uyển Lâm còn tỏ vẻ nghi hoặc như thật, nói: “Vậy con nhầm rồi, con xin lỗi.”

Cậu cầm tờ tiền cười cười với Trình Lập Nghiệp, trước khi bị lộ tẩy mau chóng chuồn đi, vừa quay đầu bước một bước, Trình Lập Nghiệp liền gọi cậu lại. Cậu hỏi: “Còn chuyện gì nữa không chú?”

“Nếu con không tìm được người đánh rơi thì có thể giao cho chú.” Trình Lập Nghiệp nửa đùa nửa thật nói, “Từng được nghe ca khúc thiếu nhi nổi tiếng đó chưa, Em ở trên đường nhặt được tiền rơi, đưa ngay cho chú cảnh sát.”

Kiều Uyển Lâm hồi hộp: “Chú là… cảnh sát ư?!”

Về tiệm sườn xám, trong lòng Kiều Uyển Lâm nhóm lên một đống lửa, bập bùng lồng ngực, nhìn thấy Lương Thừa chỉ e sẽ không kiềm chế được mà phun ra.

Cậu liếc mắt lên lầu hai, đi ngang qua nhà rồi quyết định tản bộ thêm một vòng nữa.

Hôm nay cặp vợ chồng kia không cãi nhau, phía sau ngõ rất yên tĩnh, Kiều Uyển Lâm đi đến cuối ngõ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lương Thừa và Tiểu Nhạc đang ngồi dưới bức tường ở khúc cua.

Tiểu Nhạc nhìn thấy cậu trước, hô gọi: “Anh Tiểu Kiều.”

Lương Thừa nhìn theo, từ phía xa, ánh mắt mơ hồ vẫn còn sót lại nét lạnh băng nửa tiếng trước.

Ngọn lửa trong lòng Kiều Uyển Lâm không hiểu sao tắt ngúm, bất chấp đi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc