TÂM NHÃN

Hai tiếng đồng hồ, Kiều Uyển Lâm không biết mình làm sao để trải qua một trăm hai mươi phút trong phòng tư liệu, đến thời hạn hệ thống tự động tắt, cậu dời tay đi, mồ hôi bám óng ánh trên con chuột.

“Vụ án nhận nuôi” đề cập trong bài phỏng vấn không tiết lộ tên họ thật của đương sự, nhưng bối cảnh, số tuổi, thời gian nhận nuôi và cả tình tiết vụ án của cặp chị em mồ côi kia, tất cả đều trùng hợp với hoàn cảnh của Ứng Tiểu Quỳnh.

Trong bài phỏng vấn chỉ ra rằng người em trai vì nổi loạn tuổi dậy thì khó dạy dỗ được cho nên không có gia đình nào muốn nhận nuôi. Sau khi người chị được nhận nuôi thì hai chị em thông đồng mưu hại người nhận nuôi nhằm vơ vét tài sản, sau khi thất bại thì rắp tâm đánh người gây ra án mạng.

Sau khi chuyện xảy ra, Triệu Kiến Triết thân là luật sư biện hộ được ủy thác toàn quyền của Thường Lạc Băng, lập tức thưa kiện Ứng Tiểu Quỳnh, cũng phủ nhận toàn bộ lời khai của Ứng Tiểu Quỳnh.

Vụ án này sở dĩ đầy kịch tính là vì một đứa trẻ mồ côi nằm ở tình thế không thuận lợi trong xã hội, rất dễ được người ta thương hại, nhưng “sự thật” thì lại không đủ chứng cứ, giết người lại là thật, cuối cùng trong lúc dư luận xôn xao thì phía người nhận nuôi thắng kiện.

Trong bài phỏng vấn có một câu hỏi thế này, đứa trẻ mồ côi tuổi còn nhỏ, Triệu Kiến Triết có từng nghĩ đến việc khoan hồng không?

Triệu Kiến Triết phủ định không hề do dự, ông ta cho rằng những việc làm xấu xa nếu không nghiêm trị sẽ còn có lần thứ hai. Nếu nói theo lẽ thường thì một đứa trẻ mồ côi sát hại người nhận nuôi, nếu như được khoan hồng thì sau này còn ai dám nhận nuôi nữa không?

Ông ta nói một cách vô cùng chính nghĩa, vô cùng lý trí, không thể nào phản bác được. Người phỏng vấn cũng tán đồng việc này, tự tuyên bố rằng phán quyết như vậy thật ra là để duy trì lợi ích của phần đông trẻ mồ côi.

Thân là thiết kế và giám chế, cuộc phỏng vấn này không khác gì phong cách của Lâm Thành Bích. Tuy rằng cô là người mạnh mẽ nhưng khi phỏng vấn lại không quá quyết liệt, mà thiên về phương pháp tự nhiên hóa những câu hỏi sắc bén, trong nhu có cương.

Còn câu trả lời của Triệu Kiến Triết thì hết sức hoàn hảo, tư duy nhạy bén, có tài biện luận, hóa giải suôn sẻ mỗi một chỗ “gây khó dễ” thành cơ hội thể hiện bản thân.

Bọn họ hoàn thành bài phỏng vấn một cách ăn ý, người phỏng vấn dũng cảm chất vấn, kiềm chế lòng mến mộ, bới móc được nhiều khía cạnh của đối tượng được phỏng vấn —— Chuyên nghiệp, lý trí, cố chấp, khó gần, mỗi một ưu khuyết điểm đều được bộc lộ thông qua lần thắng kiện một cách tài tình này, hội tụ thành hình tượng một vị luật sư xuất sắc.

Nhìn từ góc độ bình thường thì đây không còn gì nghi ngờ chính là một bài phỏng vấn người thành đạt.

Nhưng đó lại là Triệu Kiến Triết, là hoàn cảnh mà Ứng Tiểu Quỳnh phải trải qua năm xưa.

Rời khỏi phòng tư liệu, Kiều Uyển Lâm không muốn về bộ phận phỏng vấn, cũng không muốn gặp ai, cậu rẽ vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay hất mấy vốc nước lên mặt.

Xoáy nước trong bồn trôi đi sạch sẽ, nhưng cơn sóng trong lòng cậu ngày càng dữ dội, không cách nào điều hòa hơi thở được.

Thời gian phỏng vấn là khi đã có phán quyết, Triệu Kiến Triết nói dối mọi thứ, về việc chân tướng bị bóp méo này, Lâm Thành Bích có biết không?

Kiều Uyển Lâm nghĩ, chắc chắn là Lâm Thành Bích không biết, nếu không thì đã không thể nào làm ra phỏng vấn này được, chắc chắn là mẹ bị Triệu Kiến Triết che mờ mắt rồi. Huống hồ, Triệu Kiến Triết mà nói cho thêm một người biết thì sẽ có thêm một phần nguy hiểm chân tướng bị bại lộ.

Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu nhìn gương, dường như cậu nhìn thấy được bộ dạng nghẹn ngào của Ứng Tiểu Quỳnh, cậu vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa lên, làm ướt mặt gương, vệt nước đan xen làm mờ một mảng.

Mười sáu năm trước, Lâm Thành Bích được thăng chức, sự nghiệp lên như diều gặp gió. Cậu chừng tám, chín tuổi, đang học tiểu học, hiểu được cụm từ “ước mơ” là gì.

Ước mơ của cậu là làm một phóng viên, giống như mẹ vậy.

Bây giờ nhìn lại, chẳng phải điều đó quá hoang đường ư?

Điện thoại trong túi rung lên, Kiều Uyển Lâm đờ đẫn móc ra, màn hình hiển thị “Lương Thừa”. Cậu hoảng hốt một thoáng rồi cúp máy.

Suýt nữa là cậu quên mất, Lương Thừa đã biết chuyện Ứng Tiểu Quỳnh từ lâu rồi, bọn họ chắc chắn đã biết Triệu Kiến Triết là luật sư vụ kiện đó. Có lẽ bọn họ có thể xây dựng tình bạn gắn bó như keo sơn cũng là vì sự liên quan giữa hai cảnh ngộ ấy.

Tại sao tối qua bọn họ lại bỏ qua không nhắc đến?

Có phải Lương Thừa cũng đã sớm biết sự tồn tại của cuộc phỏng vấn này, biết mối quan hệ giữa Lâm Thành Bích và Triệu Kiến Triết, trong mắt bọn họ, mẹ cậu là người như thế nào?

Kiều Uyển Lâm không thể sắp xếp được suy nghĩ, điện thoại lại rung lên lần nữa, cậu bấm nghe máy rồi nói “Alo”.

Là Kiều Văn Uyên gọi: “Uyển Lâm, cuối tuần này con có rảnh không?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Sao thế, có chuyện gì hả ba?”

Kiều Văn Uyên nói: “Mỗi năm vào thời điểm này đều phải làm kiểm tra sức khỏe, ba sợ con quên, tuần này con có rảnh thì để ba đặt lịch hẹn cho con trước.”

Kiều Uyển Lâm đang rối bòng bong, nói: “Đợi đến kì nghỉ tết đi.”

“Không đợi gì hết.” Kiều Văn Uyên không thèm thương lượng với cậu, “Nghe Lương Thừa nói trước khi từ Bắc Kinh về con đã không khỏe rồi, phải kiểm tra sớm thì mới yên tâm được.”

“Mấy hôm đó con chỉ mệt thôi.” Có đồng nghiệp vào phòng vệ sinh, cả ngày hôm nay Kiều Uyển Lâm chẳng vui vẻ gì, cứ đóng đinh ở bàn làm việc không chịu nhúc nhích. Cũng may Tôn Trác sắp xếp cho cậu vài việc lặt vặt, đủ cho cậu giết thời gian tới lúc tan tầm.

Về lại hoa viên Minh Hồ, cậu ngồi ở quảng trường trong tiểu khu một lúc, đợi đến khi nhà nhà đều tỏa ra mùi đồ ăn, chỉ còn lại vài người đang vội vã đi ngang qua.

Nhóm chat gia đình vang lên hai, ba tiếng, cậu mới đứng dậy về nhà, căn nhà sáng rực ngập tràn độ ấm, Hạ Tiệp vừa cằn nhằn vừa thu dọn áo khoác trên sô pha, cao giọng tuyên bố ai còn vứt đồ đạc bừa bãi nữa thì phải giặt quần áo cho cả nhà một tháng.

Kiều Văn Uyên ở trong bếp đang ngụy biện cái gì đó mà Kiều Uyển Lâm không nghe thấy, đứng sững ở huyền quan nhìn bóng dáng Hạ Tiệp chuyển động. Cậu bất giác nhớ tới gương mặt đầy hăm hở của Triệu Kiến Triết, lại không kìm lòng được mà nghĩ, khi Lâm Thành Bích và ông ta cùng nhau đạt được thành tựu, chẳng lẽ không hề hay biết có một người phụ nữ và một đứa trẻ đang phải trải qua những tháng ngày cực khổ hay sao?

Hạ Tiệp đi tới chỗ cậu, đã gọi tới lần thứ ba rồi: “Uyển Lâm!”

Kiều Uyển Lâm lập tức hoàn hồn: “Hả.”

“Hả gì mà hả.” Hạ Tiệp bật cười, “Đứng đực ra đó làm gì, không tìm thấy dép lê à?”

Kiều Uyển Lâm vội vàng lắc đầu, cúi người mở tủ ra, Hạ Tiệp quay đi, nhưng cậu vẫn mất hồn cắm cọc ở góc đó.

Cửa lớn mở ra, Lương Thừa cầm theo một bì thư chuyên đựng ảnh chụp CT, bên trong là báo cáo công việc cần điền cuối năm. Vừa mở cửa là anh suýt nữa là giẫm phải Kiều Uyển Lâm, ngón tay chọc vào xoáy tóc cậu, nói: “Sao không ngồi lên ghế thay giày.”

Kiều Uyển Lâm đứng dậy, gượng gạo nhếch khóe miệng: “Ban ngày anh gọi cho em có chuyện gì thế?”

“À, anh nhớ ra đến lúc em phải kiểm tra sức khỏe rồi.” Nói chính xác thì từ tám năm trước Lương Thừa đã nhớ rồi, “Nhưng em không bắt, anh đoán em đang bận nên định về nhà rồi nói.”

Cơm tối đã nấu xong, Lương Thừa và Kiều Văn Uyên cùng lúc nhắc tới chuyện này trên bàn ăn, mới vừa cảm thán tâm linh tương thông thì ngay giây tiếp theo đã nảy sinh mâu thuẫn, một người muốn kiểm tra ở Nhược Đàm, người còn lại cho rằng vẫn nên làm ở bệnh viện tuyến ba.

Từ nhỏ Kiều Uyển Lâm đã làm kiểm tra ở bệnh viện tuyến ba rồi, có bịt mắt cậu lại thì cậu vẫn có thể hoàn thành trôi chảy từng bước một, Kiều Văn Uyên thật sự không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim (*) giành con với ông.

(*) Trình Giảo Kim: nghĩa bóng có nghĩa là xảy ra một chuyện mà người ta không ngờ tới

Lương Thừa cũng rất thẳng thừng: “Đến Nhược Đàm thì con có thể đích thân theo cùng em ấy, như vậy sẽ yên tâm hơn.”

Kiều Văn Uyên vừa nghe đã cười khẩy: “Chẳng lẽ nó theo chú thì có gì không yên tâm à? Có kết quả kiểm tra thì chú gửi ngay cho con luôn, như vậy được không?”

Lương Thừa vẫn không chịu nhượng bộ: “Bệnh viện tuyến ba quá đông bệnh nhân, đến Nhược Đàm thì nhanh hơn.”

Kiều Văn Uyên nói: “Bệnh viện của con cũng đâu có ít, đủ để đối đầu với bệnh viện tuyến ba đấy.”

“Chú đánh giá như thế…” Lương Thừa cua cực gắt, “Nếu như sau này Uyển Lâm cần chữa trị, vậy chữa ở bệnh viện con cũng được mà phải không?”

Kiều Văn Uyên sửng sốt, bị mắc bẫy rồi, đang định bật lại thì Hạ Tiệp đã đập bàn hết kiên nhẫn: “Rắc rối quá, hai người đang chào hàng cướp khách đấy à? Uyển Lâm thích đi đâu thì đi đó.”

Ba cặp mắt đồng loạt nhìn về phía cậu, Kiều Uyển Lâm buộc phải hoàn hồn, cậu đưa ra lựa chọn của mình: “Con chọn bệnh viện tuyến Ba.”

Kiều Văn Uyên hài lòng, mặt tỏ vẻ “Cha đẻ dù sao vẫn là cha đẻ”.

Lương Thừa nhìn Kiều Uyển Lâm thêm hai giây, hết sức bất ngờ. Kiều Uyển Lâm cắm đầu ăn cơm, một cảm xúc hổ thẹn kỳ quái bao trùm lấy cậu.

Buổi kiểm tra sức khỏe vẫn chưa xác định ngày cụ thể, cậu lấy cớ bận công việc, húp nốt bát canh rồi trốn vào phòng.

Trằn trọc tới tận đêm khuya, Kiều Uyển Lâm tắm rửa xong xuôi lúc thì nằm thẳng, lúc thì cong vòng như tôm, cứ liên tục mở danh bạ ra mấy trăm lần, bấm được vào rồi lại ủ rũ thoát ra.

Pin điện thoại chưa tới mười phần trăm, cậu đăng nhập WeChat bấm vào ảnh đại diện của Ứng Tiểu Quỳnh, lật tới lật lui cuối cùng chỉ gõ vài chữ vô thưởng vô phạt: Anh Ứng, hôm nay anh sao rồi?

Ứng Tiểu Quỳnh trả lời rất nhanh: Cực vui, cực tuyệt, rất là OK luôn.

Kiều Uyển Lâm dè dặt nói: Chị Ngọc thì sao, thay em hỏi thăm chị ấy nhé.

Ứng Tiểu Quỳnh: Nhóc không xem bài đăng của anh hả?

Kiều Uyển Lâm không thường xem trạng thái vòng bạn bè, cậu mở ra làm mới, tấm ảnh Ứng Tiểu Quỳnh và Ứng Tiểu Ngọc chụp chung giữa màn tuyết trắng xóa đập ngay vào mắt, hai chị em cùng nhau tới Đông Bắc trượt tuyết rồi.

Phía dưới Ứng Tiểu Quỳnh còn bình luận: Sao ai cũng bắt bố mày đem đặc sản vùng núi về thế, nặng bỏ mẹ đây này, không biết mua trên mạng à!

Kiều Uyển Lâm đọc câu chửi tục tràn đầy sức sống này xong thì nhấn like, hôm nay cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Đêm khuya thanh vắng, ba mẹ đều về phòng đi ngủ cả rồi, chỉ có căn phòng ngủ đối diện là còn sáng đèn, Lương Thừa đeo mắt kính, dựa vào đầu giường viết báo cáo.

Cửa phòng được mở ra một khe hẹp, Kiều Uyển Lâm trốn chui trốn nhủi cả buổi tối giờ mới lén lút thò mặt ra.

Lương Thừa nhấc mí mắt lên rồi nhanh chóng cụp xuống, đầu bút vẫn không ngừng lại, Kiều Uyển Lâm đi tới bên giường anh cũng chẳng thèm nhường chỗ.

Kiều Uyển Lâm đứng im lặng hết năm phút, giống như không có can đảm vậy, cậu nói: “Sao anh không để ý đến em?”

Lương Thừa nghe ra được vẻ bất thường, thật ra từ lúc ở cửa nhà anh thấy cậu thẫn thờ là đã biết có gì không ổn rồi. Anh không hỏi nhiều, chỉ nói: “Không phải tại em trốn trong phòng không chịu ra à.”

“Em, em đang…” Kiều Uyển Lâm cà lăm, cậu không muốn nói dối anh, nhưng có quá nhiều nghi hoặc không biết bắt đầu từ đâu, càng sợ mình sẽ nghe được đáp án không thể chấp nhận nổi.

Hôm nay đã đủ quá rồi, cậu ngồi vào khe hẹp ở mép giường, nhìn chằm chằm sàn nhà, ngoan ngoãn đợi Lương Thừa viết hết trang cuối.

Giây phút nắp bút được đóng lại, cậu quay đầu sang hỏi: “Em lên giường được chưa?”

Lương Thừa đặt báo cáo xuống, nói: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”

Kiều Uyển Lâm vuốt ve nếp gấp drap giường, khẽ đáp: “Em đói.”

Lương Thừa đang định đứng dậy: “Cơm tối vẫn còn thừa một ít, hay là nấu ——”

“Không phải, không phải đói kiểu đó.” Kiều Uyển Lâm ngắt lời, gập gối bò lên giường, cậu ấn cánh tay Lương Thừa, “Anh… anh đút em ăn đi.”

Lương Thừa lập tức căng cứng hết cơ bắp, nhưng không biết thế nào, anh có cảm giác như Kiều Uyển Lâm đã gây ra lỗi lầm gì đó, nên đang muốn bù đắp một cách vụng về, hoặc là mượn cám dỗ để trốn tránh.

Anh cố gắng kiềm chế, từ khi Kiều Uyển Lâm đi công tác thì bọn họ chưa được thân mật lần nào, dù dục vọng đang sôi sục nhưng trước đó sức khỏe Kiều Uyển Lâm khá tệ, anh không thể mạo hiểm được.

“Anh ơi.” Kiều Uyển Lâm không đợi được nữa mà hôn anh, cầu xin không chút chừng mực, “Lương Thừa, anh ôm em đi.”

Cổ áo chao đảo để lộ một mảng da thịt, Lương Thừa nói: “Đừng thử thách anh kiểu đó.”

Kiều Uyển Lâm cởi khuy áo đầu tiên: “Anh ơi.”

Lương Thừa túm lấy vạt áo cậu, ra lệnh: “Nằm xuống, ngủ cho đàng hoàng.”

Kiều Uyển Lâm không chịu, những lo lắng phủ ngập đầu cậu, dường như cậu đang rất sốt ruột: “Xem tấm ảnh kia xong, anh không còn thích em nữa sao?”

Lương Thừa phân tâm không nghe nổi, nhưng cũng hiểu được tâm tư bất thường của cậu, sợ anh ghét từ mẹ sang con, sợ anh đang giả vờ sóng yên biển lặng. Nhưng trên thực tế anh chỉ không muốn nhắc tới mà thôi, không ngờ lại làm đứa ngốc này hiểu lầm.

Cơ thể ấm áp sạch sẽ bày sẵn trước mắt, Lương Thừa không phủ nhận, xấu tính muốn xem Kiều Uyển Lâm có thể làm được tới mức nào.

Anh nói: “Hôm nay anh hơi mệt.”

Kiều Uyển Lâm lập tức héo rũ ngay, như một con thú dầm mưa rồi bị chủ nhân vứt bỏ, cậu buồn bã thở hổn hển: “Vậy anh ngủ đi, em về phòng đây.”

Lương Thừa giữ cậu lại, nói: “Em tự ngồi lên đi.”

Kiều Uyển Lâm tròn xoe mắt, dừng lại hai giây mím chóp môi, nhấc chân ngồi lên người Lương Thừa. ngồi vững rồi mới phát hiện còn cách một đoạn chăn, cậu nhích từng chút lên trên, loạt xà loạt xoạt làm Lương Thừa phải ghìm eo cậu lại.

“Ông trời con.”

Kiều Uyển Lâm cắm đầu xuống, những hỗn độn nhiều ngày liền, nỗi giày vò cả hôm nay, những điều chắc chắn, những điều phỏng đoán, đập vỡ hết tất cả vào trong lòng Lương Thừa.

Bàn tay anh nâng mông cậu, Lương Thừa cảnh cáo: “Không được giả chết.”

Kiều Uyển Lâm cựa quậy một lát.

Một chút ý chí còn sót lại sắp sụp đổ, Lương Thừa mới trả lời: “Không ai có thể ảnh hưởng đến việc anh thích em cả, chưa nhớ thì xăm lên người đi cho nhớ.”

Bình luận

Truyện đang đọc