TÂM NHÃN

Văn phòng trợ giảng là bốn người dùng chung, những lúc rảnh rỗi, Lương Thừa thích ngồi một mình trong phòng thí nghiệm hơn. Có người gõ cửa, anh nói: “Vào đi.”

Kiều Uyển Lâm đẩy cửa ra, tới giờ học bù rồi.

Hôm đó Lương Thừa đưa ra quy ước với cậu, nếu muốn học thì không thể bỏ cuộc giữa chừng, cậu cam kết rồi, hai ngày nay đều rất kiên trì.

Lương Thừa liếc đồng hồ, nói: “Bây giờ vẫn là giờ lên lớp.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Tiết này là tiết thể dục, em không cần học.”

Bàn thí nghiệm rất dài và rộng, Kiều Uyển Lâm và Lương Thừa ngồi cách nhau một ghế. Hai người không nói gì nhiều, Lương Thừa sắp xếp lại báo cáo thí nghiệm, nhưng khóe mắt vẫn luôn giám sát Kiều Uyển Lâm, khi cậu thao tác không đúng tiêu chuẩn hoặc làm sai thì anh sẽ nhắc nhở ngay.

Nhóm số liệu này với nhóm số liệu kia khác biệt quá lớn, Kiều Uyển Lâm không nghĩ ra được nguyên nhân, bèn nói: “Anh trợ giảng, anh tới xem thử giúp em với.”

Ghế phát ra tiếng bánh lăn, Lương Thừa dịch ghế một bước tới, áo blouse trắng cọ vào quần đồng phục, tiếng sột soạt còn lẫn theo cả mùi bồ kết và mùi nước khử trùng.

Giảng xong, Lương Thừa ngồi một bên chưa đi, nghiêng người nhìn Kiều Uyển Lâm, một tay chống lên huyệt thái dương.

Kiều Uyển Lâm bị nhìn chằm chằm, căng thẳng quá nói: “Anh đừng nhìn em nữa em không biết làm.”

Lương Thừa nói: “Chẳng lẽ giám thị nhìn cậu là cậu bỏ giấy trắng?”

Kiều Uyển Lâm không địch lại được quyền uy của trợ giảng, cũng may làm xong không xảy ra vấn đề gì, điền xong báo cáo cậu đưa cho Lương Thừa xem thử, sau đó vươn người ra sau duỗi eo.

Chỗ ngồi cách cửa sổ không xa, có thể nhìn thấy trung tâm thể dục thể thao, ở đó có một sân bóng rổ rất lớn, có đủ loại sân bóng, hồ bơi và phòng tập thể hình. Các nam sinh rất thích dây dưa ở trong đó không chịu về, nhưng Kiều Uyển Lâm lại chưa bao giờ bước vào.

Lương Thừa xem xong, ngẩng đầu thấy Kiều Uyển Lâm cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, anh liếc theo tầm nhìn của cậu, nói: “Vẫn chưa hết tiết đâu, cậu muốn qua đó thì đi đi.”

Kiều Uyển Lâm lắc đầu, nhưng lại không nỡ dời tầm mắt.

Ánh mặt trời rọi tới, cùng với đường cắt của bóng đậu lên đầu Kiều Uyển Lâm, những sợi tóc một nửa màu vàng nâu, một nửa màu socola. Chứng ám ảnh cưỡng chế của Lương Thừa phát tác, dùng mũi giày đạp lên ghế, dâng tặng toàn bộ Kiều Uyển Lâm cho ánh nắng.

Kiều Uyển Lâm xoay mặt sang, nét mặt tiu nghỉu phủ thêm một lớp xán lạn, nói: “Anh ơi, anh biết giấc mơ sung sướng nhất em từng mơ là gì không?”

Mặt Lương Thừa không có chút cảm xúc nào, dùng góc độ sinh lý để trả lời: “Lần đầu tiên mộng tinh.”

Kiều Uyển Lâm sửng sốt, lập tức vươn cổ lên, sau đó vô thức thắt lại khăn quàng, nói: “Anh nghĩ cái gì thế, em không… nói chung là không phải.”

Lương Thừa: “Vậy là gì?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Giấc mơ sung sướng nhất của em là được ném rổ trên sân bóng rổ của trung học số Bảy.”

Lần này đến lượt Lương Thừa mím môi.

Từ nhỏ Kiều Uyển Lâm đã rất nhiều lần làm “khán giả”, từ hồi mẫu giáo, khi những bạn học khác chơi trò chơi gì cậu đều bị xách ra ngoài, cầm một cây kẹo mút tự giải sầu.

Cậu không học tiết thể dục, không tham gia lễ hội thể thao, khi diễn văn nghệ thì không được nhảy nhót trên sân khấu, piano không phải niềm yêu thích của cậu mà là khi cậu đánh đàn đệm nhạc cho các bạn thì cậu có chuyện gì đó để làm.

Lúc nhỏ Kiều Văn Uyên và Lâm Thành Bích đôn đốc cậu học, sau khi hiểu chuyện thì tự biết mà học. Chương nào chưa giảng thì cậu học trước trên lớp học thêm, bài nào chưa giao thì cậu hoàn thành trước, cậu rất ham ăn, nhưng sẵn sàng hy sinh một bữa ăn để làm một đề thi, chỉ vì muốn tiến độ của mình nhanh hơn người khác.

Cậu cũng chẳng hề e ngại giấu diếm gì, bởi vì cậu đã không làm được quá nhiều chuyện bình thường rồi, nên chỉ có thể cố gắng làm tốt những việc có thể làm. Cậu luôn dẫn đầu trong lớp, bù đắp được những điểm thiếu sót ở nhiều phương diện khác, khi đối diện với bạn học nhìn bề ngoài thì đắc ý nhưng thật ra là đang che giấu sự tự ti trong nội tâm.

Ba năm trước vì để tìm Lương Thừa mà mỗi khi Kiều Uyển Lâm ngồi trên sân bóng rổ của trường số Bảy là ngồi cả nửa ngày, nhìn những anh trai cấp ba, cậu vừa tìm kiếm cũng vừa ngưỡng mộ, cậu thường nghĩ, khi va chạm cướp bóng với họ sẽ là cảm giác gì đây? Mồ hôi tuôn ra như mưa ấy rốt cuộc là mệt mỏi hay là sảng khoái?

“Anh biết không, có một lần bọn họ thiếu người, thế mà lại gọi em lên sân.” Kiều Uyển Lâm nói, “Em lấy lí do có chuyện rồi chạy đi, bọn họ ở phía sau cười em, lúc đó em cực kỳ căm ghét bản thân mình.”

Lương Thừa nói: “Đây không phải vấn đề do cậu.”

“Là số phận của em.” Kiều Uyển Lâm mở to đôi mắt trống rỗng, “Em rất muốn học trường số Bảy, muốn tìm một chút manh mối có liên quan đến anh, muốn đến sân bóng ấy lần nữa.”

Lương Thừa đặt tay lên ghế Kiều Uyển Lâm xoay nửa vòng, đối mặt với cậu, nói: “Cậu đã tìm được rồi.”

Kiều Uyển Lâm cười rộ lên: “Phải, em tìm được anh rồi, hơn nữa còn mơ thấy em chạy băng băng trên sân bóng rổ, chạy rất nhanh, nhảy lên một cái là ném bóng vào rổ.”

Lương Thừa nói: “Ba điểm.”

Kiều Uyển Lâm cười khúc khích, tâm trạng cứ thế mà hớn hở lên hẳn, viết xong báo cáo thí nghiệm, Lương Thừa đã dạy bù cho cậu hết một tiết học.

Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, đại học y rất bận, Trịnh Yến Đông cũng chưa tới lần nào nữa. Kiều Uyển Lâm dần dần nhận ra lần đó là Lương Thừa cố ý lợi dụng Trịnh Yến Đông để kích thích cậu.

Nhưng cậu cho rằng Lương Thừa rất tán thưởng năng lực của Trịnh Yến Đông, nếu như cậu học bù đàng hoàng, điểm môn Sinh được nâng cao, vậy có phải Lương Thừa cũng sẽ tán thưởng cậu không?

Kiều Uyển Lâm không dám chắc chắn, cứ ôm hy vọng nhỏ nhoi đó dần dần thay đổi, đợi đến khi điểm trung bình thi tuần được phát, Lương Thừa không phản ứng gì, còn Kiều Văn Uyên thì lần đầu tiên gọi điện thoại bảo là nhớ cậu.

Đã lâu không về nhà nên Kiều Uyển Lâm về ở liền mấy hôm, đại náo ngổn ngang khắp nhà, đến cả người giúp việc theo giờ cũng muốn đòi thêm tiền lương từ Kiều Văn Uyên.

Cậu gặp ba rồi, lại thấy hơi nhớ mẹ. Nhưng chuyện Lâm Thành Bích từ bỏ quyền nuôi dưỡng cậu giống như một cái dằm trong tim vậy, cậu nghi ngờ, sợ hãi mẹ không còn để tâm đến sự tồn tại của cậu nữa.

Đúng lúc có kết quả thi tiếng Pháp, Kiều Uyển Lâm lấy được bằng một cách thuận lợi mới có can đảm. Lâm Thành Bích rất vui, muốn rủ cậu đi ăn mừng ở một nhà hàng.

Vừa khéo Lương Thừa còn một ít vàng chưa bán đi, nên hẹn gặp khách hàng ở nhà hàng gần đó.

Dự báo thời tiết hôm nay nói có mưa, mây đen kịt. Kiều Uyển Lâm được dẫn đến một phòng riêng đã đặt trước, bên bàn tròn lớn, Lâm Thành Bích vẫy tay: “Con trai, mau lại đây.”

Kiều Uyển Lâm đi tới, mừng rỡ hỏi: “Mẹ, sao mẹ đặt phòng lớn thế?”

“Nói chuyện cho tiện.” Lâm Thành Bích cắt tóc ngắn ngang vai, một bên vén ra sau tai, “Mở quà ra xem thử có thích không.”

Trên ghế đặt một túi giấy, Kiều Uyển Lâm ngồi xuống mở ra, là một đôi giày thể thao mới ra, cậu thích thú nói: “Thích ạ, con cũng muốn mua đôi này nè.”

Lâm Thành Bích xoa tóc cậu, nhìn ngắm cậu, từ sau khi ly hôn thì đây là lần đầu tiên hai mẹ con gặp nhau, dường như đều không thay đổi gì, nhưng hình như cũng có chút gì đó đã khác xưa rồi.

Nhân viên phục vụ tới đưa món ăn, Kiều Uyển Lâm vươn tay ra lấy thực đơn, nói: “Con vẫn chưa gọi món mà.”

“Mẹ gọi đó.” Lâm Thành Bích lấy lại thực đơn, “Tính con lề mề, đợi con gọi thì chắc mẹ sốt ruột chết mất. Yên tâm đi, mẹ là mẹ con, còn không biết khẩu vị của con chắc?”

Kiều Uyển Lâm cũng thôi, khi ở nhà lúc thì Kiều Văn Uyên quyết định, lúc thì Lâm Thành Bích quyết định, cậu bị kẹp giữa hai thái cực cũng quen rồi.

Lâm Thành Bích không ăn bao nhiêu, vừa gắp đồ ăn cho Kiều Uyển Lâm vừa nói: “Tuy không làm trong hội phụ huynh nữa nhưng mẹ vẫn kết bạn với vài người, nghe nói con lên làm trưởng ban rồi à?”

“Vâng, có thể tăng điểm số.” Kiều Uyển Lâm biết rõ mẹ mình thích nghe gì nhất, “Chuyện học lệch cũng đỡ hơn chút rồi.”

Lâm Thành Bích nói: “Vậy chắc ba con vui lắm. Con yêu, mẹ biết con muốn học báo chí truyền hình, cứ đi theo mẹ, chúng ta cứ mặc kệ ổng.”

Kiều Uyển Lâm nhìn đĩa, không cầm lòng được mà hỏi: “Mẹ, vậy tại sao mẹ lại từ bỏ quyền nuôi con?”

Lâm Thành Bích bình tĩnh đáp: “Ba con là bác sĩ, sau này con gặp bất kì tình huống gì hoặc là cần chữa trị thì theo ông ấy con sẽ có điều kiện tốt hơn. Mẹ thường xuyên đi công tác, không chăm sóc được con, hơn nữa ở thành phố khác có một đài truyền hình mời mẹ về, nên có thể mẹ sẽ phải thuyên chuyển công tác.”

Kiều Uyển Lâm thật sự đã cảm nhận được ba mẹ đang chia xa rồi, hai người họ đang đi về những nẻo đường khác nhau, chỉ có cậu là vẫn đứng im ở chỗ cũ.

Cậu hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có tái hôn không?”

“Mẹ không thể nào hứa với con được.” Lâm Thành Bích nói.

“Mẹ hiểu lầm rồi.” Kiều Uyển Lâm nói, “Nếu như mẹ tái hôn, còn muốn mang thai, thì con hy vọng mẹ sẽ có một đứa con thật khỏe mạnh.”

Lâm Thành Bích đau lòng ôm chặt lấy cậu, tăng nhanh tốc độ nói để che lấp nỗi niềm thương cảm: “Đừng nói những chuyện chưa xảy ra nữa, ngoan. Thật ra mẹ có liên lạc với ba con, chuyện ly hôn đã khiến con buồn lòng, cuối năm nay mẹ tặng con một chuyến đến Anh chơi nhé, thả lỏng tâm trạng.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Chỉ là thả lỏng tâm trạng thôi sao?”

“Đi thì cũng đi rồi, cũng phải làm chút chuyện chứ.” Lâm Thành Bích cười, “Mẹ dẫn con đi tham quan mấy trường đại học, nghe tọa đàm tìm hiểu xem báo danh cần những điều kiện gì, xem như là chuẩn bị trước khi du học.”

Kiều Uyển Lâm không đồng ý ngay, cũng không cần phải đồng ý, cũng giống như chuyện du học này, Lâm Thành Bích và Kiều Văn Uyên cũng chưa từng tham khảo ý kiến của cậu. Cậu uống hết ly nước, thấy bụng no căng rồi.

Chợt có người gõ cửa, hai người đàn ông quen mặt bước vào, nói: “Ấy? Uyển Lâm cũng ở đây à.”

Kiều Uyển Lâm nhận ra bọn họ là đồng nghiệp cùng tổ với Lâm Thành Bích, cậu chào một tiếng. Lâm Thành Bích xem tin nhắn trên điện thoại, nói: “Đám Tiểu Châu đang trên đường, sắp tới rồi, mấy đứa chuẩn bị trước đi.”

Hóa ra phòng riêng này là dùng để phỏng vấn, Kiều Uyển Lâm hít sâu một hơi, nói: “Mẹ, mẹ làm việc đi con về trước đây.”

Lâm Thành Bích tiễn cậu ra tới cửa, dỗ ngọt cậu: “Chuyện đi Anh cứ quyết thế nhé, không chừng kịp đón sinh nhật con đó, thú vị hơn là ăn bánh kem nhiều.”

Kiều Uyển Lâm rời khỏi nhà hàng, trời đổ mưa rồi, những giọt mưa đan xen vào nhau cùng giội xuống. Lúc đi chỉ lo vui vẻ, cậu quên đem dù rồi.

Mấy chiếc taxi đi ngang đều đã tải khách, Kiều Uyển Lâm đi đến trạm xe buýt trú mưa, cúi đầu xuống, không nhìn thấy Lương Thừa từ tiệm trà đối diện đi ra tạm biệt với khách hàng.

Nhưng Lương Thừa lại thấy rõ Kiều Uyển Lâm, anh che dù băng qua đường cái, một bước giẫm lên bậc thềm sũng nước trước mặt cậu. Không đợi cậu ngẩng đầu thì anh đã gỡ mũ lưỡi trai ra đội lên đầu cậu.

Đỉnh đầu nóng ấm, bàn tay Lương Thừa ấn lên đầu cậu, đè thấp vành mũ xuống che đi khuôn mặt ủ rũ của cậu.

Kiều Uyển Lâm ỉu xìu nói: “Em không bắt được xe.”

Một chiếc xe buýt tiến vào trạm, Lương Thừa móc ra hai xu tiền lẻ, nói: “Ngồi xe lớn đi.”

Xe rất ít khách, bọn họ ngồi ở hàng ghế phía sau, Kiều Uyển Lâm làm thinh suốt ba trạm, nước mưa từ khe cửa sổ bay vào, từ từ hòa tan tâm trạng nặng nề của cậu.

Cậu hỏi Lương Thừa: “Anh ơi, sau này anh có rời khỏi Bình Hải không?”

“Có.” Lương Thừa nói.

“Vậy anh đi đâu, khi nào thì đi?”

Lương Thừa đáp: “Chưa biết.”

Kiều Uyển Lâm chậm rãi nói: “Chắc em sẽ đến Anh du học, lúc trước em không muốn đi xa đến thế, bây giờ ba mẹ ly hôn rồi, nên không còn vấn đề gì nữa.”

Lương Thừa hỏi: “Học cái gì?”

Kiều Uyển Lâm hiểu, dùng thành tích tốt nhất để tốt nghiệp, vì theo đuổi đam mê mà học một chuyên ngành, một trường đại học mình thích mới gọi là phản kháng thành công. Còn cố ý bỏ không học một môn, dùng phương pháp giết địch một nghìn tự hại tám trăm để đe dọa tương lai của mình, đó gọi là tuổi dậy thì bồng bột.

Nhưng Kiều Văn Uyên cố chấp như thế, chắc là sẽ trở mặt với cậu thôi. Cậu đáp: “Em cũng không biết.”

Lương Thừa bật cười một tiếng, xe buýt giảm tốc vào trạm, một đống người che dù chen chúc ở cửa xe.

Một tiệm bánh ngọt bên đường mở cửa kinh doanh không lâu đang tỏa ra mùi thơm ngòn ngọt, Kiều Uyển Lâm nhìn những chiếc bánh kem sinh nhật đủ màu sắc trong tủ kính. Năm ngoái Kiều Văn Uyên có cuộc phẫu thuật, năm trước nữa thì Lâm Thành Bích phỏng vấn ở nơi khác, năm nay cho đến về sau, gia đình cũng sẽ không bao giờ đoàn tụ được nữa.

Nhưng điều an ủi là, có thể cậu sẽ đón sinh nhật cùng Lương Thừa.

Kiều Uyển Lâm chỉ vui mừng được một giây, nhớ ra cuối năm phải đi Anh rồi, vậy chỉ có thể đợi sang năm sau. Lỡ như năm sau Lương Thừa rời khỏi Bình Hải, thế chẳng phải cậu chẳng còn cơ hội nữa sao?

Điện thoại vang lên, ngắt dòng suy nghĩ của cậu.

Là Trịnh Yến Đông gọi tới, Lương Thừa nghe máy: “Alo?”

“Tao thi xong rồi mày ơi!” Trịnh Yến Đông phấn khích lớn giọng nói, “Đức Tâm được nghỉ chưa, đi chơi đi, lái xe tao nè!”

Lương Thừa nói: “Chưa nghỉ.”

Trịnh Yến Đông nói: “Vậy tuần sau rảnh không, mày chỉ cần nói đi hay không thôi!”

Tim Kiều Uyển Lâm bỗng nhiên đập loạn lên, giống như những hạt mưa đập đồm độp vào cửa sổ, cậu không muốn Lương Thừa đồng ý, còn về phần lí do gì, cậu có tư cách gì, cậu cũng chẳng rõ.

Kiều Uyển Lâm không rảnh để băn khoăn, ngay lúc Lương Thừa định trả lời, cậu giơ bàn tay lên dùng sức bóp đùi Lương Thừa.

“…” Lương Thừa nhìn cậu, “Cắn nhầm thuốc à?”

Dưới sự cấp bách, Kiều Uyển Lâm nói: “Tuần sau là sinh nhật em, anh đón sinh nhật cùng em được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc