TÂM NHÃN

Một Lương Thừa trước giờ vẫn chín chắn kiềm chế vậy mà vừa gây ra một trận bẽ mặt.

Sau khi hiểu ra Kiều Uyển Lâm cười thầm đắc ý khi bắt được thóp của anh, cậu bọc áo lông từ trên giường bước xuống trước mặt Lương Thừa, làm anh phải lui về sau, hỏi: “Đẹp không?”

Lương Thừa giả vờ điềm tĩnh, nói: “Đẹp.”

Kiều Uyển Lâm khoanh tay trước ngực, hỏi tiếp: “Anh không muốn giải thích gì sao?”

Lương Thừa tự biết mình đuối lý, giơ tay quẹt giọt mồ hôi trên mũi Kiều Uyển Lâm: “Dày thế này, ở Bình Hải chắc không mặc nổi đâu.”

“Đừng có đánh trống lảng.” Kiều Uyển Lâm hơi trừng mắt nhìn anh, “Anh đột kích tới kiểm tra là đang nghi ngờ chuyện gì đúng không? Ý anh là gì đây hả?”

Điền Vũ chẳng hiểu gì, nhưng trực giác của cậu ta cho biết giữa hai người này có điều mờ ám, sợ bị vạ lây, cậu ta lặng lẽ nhích tới trước cửa phòng tắm.

Đang mở cửa thì Lương Thừa thừa nhận: “Anh ghen.”

Cảnh tượng này quen quá, nhưng vai diễn thì đã thay đổi rồi, trong đầu Kiều Uyển Lâm chợt xuất hiện bộ dạng của mình năm xưa.

Lương Thừa thẳng thắn với cậu: “Từ tối qua nghe em nói chuyện điện thoại anh đã đoán mò lung tung, ban đêm mất ngủ, cả ngày hôm nay chẳng có tinh thần, xong việc vẫn cứ rối bời đến khi mọi người về hết, sau đó kích động tìm tới tận đây.”

Thật sự là Điền Vũ nhịn không nổi nữa rồi, bèn cất tiếng hỏi: “Trợ giảng Lương, anh với Uyển thần là quan hệ gì vậy?”

Lương Thừa trả lời: “Anh là bạn trai của em ấy.”

“Ôi mẹ ơi!” Điền Vũ hoảng hốt nhảy tót tới, dòm người này lại săm soi người kia, “Hai người chơi thật đó hả! Vậy hồi xưa hai người… đờ mờ, tình thầy trò ở ngay bên cạnh tui luôn hả?!”

Kiều Uyển Lâm chê cậu ta tổ lái: “Hồi xưa vẫn chưa nha!”

Lương Thừa nói: “Cho nên bây giờ anh rất trân trọng mối quan hệ này.”

Chút mất hứng của Kiều Uyển Lâm đã biến mất tăm, từ giây phút nghe Lương Thừa thừa nhận anh ghen là cậu đã mềm lòng rồi, buông hai cánh tay ra tiến về phía trước, đột nhiên Điền Vũ chặn lại.

“Bớt giận đi, tao hiểu rồi, hiểu hết rồi.” Điền Vũ đứng xen vào giữa hai người, “Trợ giảng Lương, anh đừng hiểu lầm nha, quan hệ của em với Uyển thần vô cùng trong sáng thuần khiết, em là trai thẳng đó.”

Lương Thừa đẩy con kì đà này ra, nói: “Cậu có cong thì cũng không liên quan gì đến em ấy.”

Kiều Uyển Lâm cởi áo lông ra, hỏi: “Vậy tối nay…”

“Chơi cho vui đi.” Lương Thừa nói, “Nếu không chê anh lạc hậu thì để anh làm khán giả cũng được.”

Điền Vũ đang muốn khoe khoang tác phẩm của mình nên càng nhiều người tham gia càng tốt, mở máy lên, cậu ta giới thiệu về thiết lập trò chơi, lượng phát hành, cường điệu địa vị của hậu kỳ lập trình.

Lương Thừa hiểu sơ sơ, anh chưa từng đụng tới bất kì trò chơi gì, từ nhỏ đến lớn sống đã quá khó khăn rồi, hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là giải trí. Ở độ tuổi ham chơi đã không có điều kiện, nên bây giờ gần ba mươi tuổi càng không hiểu những thứ này, nếu không thì cũng chẳng gây ra trò cười như hôm nay.

Nghe xong, Kiều Uyển Lâm rất bội phục: “Bạn ơi, bạn siêu thiệt đó.”

Lương Thừa lại nảy ra chút cảm giác không công bằng, nói: “Bản chất của nó không phải chỉ là chém chém giết giết thôi sao?”

Điền Vũ nói: “Trợ giảng Lương, đừng ghen nữa, thật ra em có hứng thú với anh hơn cả Uyển thần nữa đó.”

Lương Thừa hồi tưởng lại, ngày xưa Điền Vũ thêm WeChat của anh, chẳng ngại ngùng gì mà mời anh cùng chơi bóng rổ, nhưng anh lại thẳng thừng chặn cậu ta luôn.

Không khác mấy với những tựa game quy mô lớn bây giờ, âm thanh sôi nổi, đồ họa rõ nét, không nhìn rõ xử lý hậu kỳ, Điền Vũ vừa lên sàn là đã bỏ ra một đống đạo cụ đặc biệt.

Kiều Uyển Lâm cũng chẳng chơi game nhiều nên chơi gà lắm, nhưng cậu thích cảm giác hóa thân vào nhân vật, chạy nhảy khắp nơi, trải nghiệm những điều mà ngoài đời cậu không làm được.

Hai người chơi đến là say mê, Lương Thừa ngồi tựa bên đầu giường cảm thấy lạc lõng, muốn tìm cảm giác tồn tại: “Điền Vũ, lần này cậu về nước là đi công tác à?”

Điền Vũ: “Dạ.”

Lương Thừa hỏi: “Định hợp tác với công ty game trong nước sao?”

“Không phải game.” Điền Vũ nhấn bàn phím rất thành thạo, “Hầy, thật ra em từ công ty lập trình nhảy sang một ekip hậu kỳ chuyên nghiệp rồi, lần này sẽ tham dự vào một dự án phim phóng sự.”

Nếu như quay ở trong nước thì… Kiều Uyển Lâm liền nói: “Có chiếu trên đài truyền hình không, định lên kênh nào?”

Điền Vũ phủ nhận: “Hình như không chiếu trong nước đâu, đã quay một phần ở Mỹ rồi, còn một phần nữa cần quay ở Bình Hải.”

“Phim phóng sự xuyên quốc gia hả, có thể chiếu trên chuyên mục quốc tế của bọn tao nè.” Kiều Uyển Lâm còn để tâm hơn cả giám đốc đài truyền hình, “Đề tài gì vậy?”

“Đề tài này dữ dằn lắm nha.” Điền Vũ nói, “Là phóng sự nhân vật về một nhà sinh vật học, mới giành được giải thưởng ở Mỹ đó, nghe bao giờ chưa? Phóng sự này ghi lại công việc nghiên cứu trước và sau khi đoạt giải.”

Kiều Uyển Lâm suýt nữa quẳng luôn con chuột, kinh ngạc nói: “An… Andrew hả?!”

Mới chơi game được hai mươi phút thì sự chú ý của Kiều Uyển Lâm đã hoàn toàn nghiêng về phim phóng sự kia, kéo Điền Vũ lại hỏi tới hỏi lui. Đáng tiếc trước mắt Điền Vũ chỉ nắm được bấy nhiêu, cậu ta chỉ là một thành viên trong ekip hậu kỳ mà thôi, xem như là quan hệ làm thuê cho bên sản xuất.

Lương Thừa thì càng chẳng có hứng thú, bất tri bất giác đã ngủ mất tiêu.

Vì chuyện này mà Kiều Uyển Lâm âm thầm phấn khởi hết mấy ngày liền, tuy rằng chuyện này cách cậu nghìn con phố với không tới. Thứ hai đi làm, cậu vẫn chạy phỏng vấn như bình thường, trước khi tan tầm thì nộp đơn xỉn nghỉ phép.

Buổi tối trong nhà chỉ có cậu và Kiều Văn Uyên, từ sau khi lập gia đình mới thì đây là lần đầu tiên hai cha con ở riêng với nhau, ai cũng thấy không quen lắm, Kiều Văn Uyên dứt khoát trốn vào phòng sách.

Kiều Uyển Lâm ngồi ở phòng khách viết bản thảo, tiếng sấm vang lên, cuối thu cứ mưa một trận là lại lạnh hơn, cậu lười đứng dậy nên gửi WeChat cho Kiều Văn Uyên: Dì có đem dù không?

Trong phòng sách truyền ra tiếng nói chuyện điện thoại, Kiều Uyển Lâm dỏng tai lên nghe, sau khi bên trong cúp máy cậu lại gửi thêm tin nữa: Tối nay dì trực hả?

Kiều Văn Uyên từ phòng sách đi ra, nói: “Con lo lắng thì có thể tự đi hỏi dì ấy.”

Kiều Uyển Lâm rơi vào mâu thuẫn, bỏ điện thoại sang một bên, về vai “mẹ” này, từ lâu cậu đã không dám gọi một cuộc điện thoại với đầy sự chờ mong nữa rồi, cứ sợ sẽ gây phiền toái cho người ta. Chắc là vì nỗi ám ảnh mà mẹ ruột đã để lại cho cậu.

Kiều Văn Uyên về phòng tắm rửa, phòng khách tĩnh mịch chốc lát rồi vang tiếng mưa rả rích, Kiều Uyển Lâm viết bản thảo xong ôm gối nằm trên sô pha cho qua thời gian.

Mười giờ hơn, một chiếc taxi dừng trước nhà, cậu đứng dậy cầm dù ra cửa đón.

Viện bảo trợ có chút chuyện, Hạ Tiệp không chắc mấy giờ mới xong việc nên không bảo Kiều Văn Uyên tới đón, xuống xe, nhìn thấy Kiều Uyển Lâm mang dép lê giẫm lên những vũng nước mưa, bà thấy hơi bất ngờ.

Tán dù hơi nghiêng, Kiều Uyển Lâm mấp máy môi.

Hạ Tiệp kéo khuỷu tay cậu, nói trước: “Cám ơn con trai.”

Kiều Uyển Lâm hơi sửng sốt, từ “con trai” này đã làm mờ quan hệ huyết thống, vừa thân thiết, vừa tự nhiên, cậu cũng xấu hổ, nghiêng đầu đi vào nhà.

Kiều Văn Uyên vào bếp hâm đồ ăn, hình như Hạ Tiệp mệt quá rồi, quần áo cũng chẳng thèm thay, ngồi bên bàn ăn rót một ly trà nóng.

Kiều Uyển Lâm nhìn ra được tâm trạng hơi suy sụp của bà, quan tâm hỏi: “Dì ơi, dì không sao chứ?”

Hạ Tiệp hoàn hồn, trả lời như đang tâm sự: “Viện bảo trợ có một đứa bé mới sinh được hai ngày, nhưng bị ba mẹ vứt bỏ.”

Kiều Uyển Lâm hiểu cảm xúc của bà, hỏi: “Vậy đứa bé đó phải làm sao?”

“Báo cảnh sát rồi, nếu không tìm được cha mẹ nó thì chỉ có thể đưa vào viện mồ côi thôi.”

Kiều Uyển Lâm khẽ an ủi: “Có thể sẽ có một gia đình tốt nhận nuôi nó, nó sẽ có một cha mẹ khác thật sự yêu thương nó. Con biết dì nghĩ tới Lương Thừa, tuy anh ấy đã phải trải qua nhiều chuyện khó khăn, nhưng đó không phải lỗi của dì.”

Hạ Tiệp nhìn cậu bằng ánh mắt cảm kích: “Lúc trước thỉnh thoảng dì hay để tâm tới mấy chuyện vụn vặt, nếu như cha mẹ Lương Thừa không vứt bỏ nó, thì nó sẽ có cuộc sống như thế nào đây.”

“Vậy bây giờ thì sao ạ?”

Hạ Tiệp nói: “Bây giờ thì dì không nghĩ nữa, dì chỉ muốn yêu thương nó, yêu thương con.”

Kiều Uyển Lâm hơi bất ngờ, cũng hơi ngại ngùng: “Con cũng đang rất hạnh phúc… Phải rồi, con cứ thắc mắc mãi, tại sao Lương Thừa lại họ Lương vậy ạ?”

Hạ Tiệp trả lời: “Mẹ ruột của nó họ Lương.”

Đứa trẻ mới sinh không bao lâu bị vứt trên ghế dài ở bệnh viện, trong lớp chăn quấn có một mẩu giấy, bên trên ghi “Lương Thừa”, còn người mẹ thì không biết tung tích.

Kiều Văn Uyên bưng mâm đồ ăn tới, Kiều Uyển Lâm và Hạ Tiệp nhìn nhau một cái, hiểu ngầm không tiếp tục nói chuyện này nữa.

Hôm sau Kiều Uyển Lâm xin nghỉ không đến đài truyền hình, mới sáng đã đến một khách sạn sang trọng gần trung tâm tài chính quốc tế.

Đây là trung tâm tài chính tấc đất tấc vàng ở Bình Hải, trên đường xế hộp nối đuôi nhau, người lai vãng ở đại sảnh khách sạn ai ai cũng bóng bẩy.

Kiều Uyển Lâm tìm một chỗ ngồi ở quán cà phê trong đó, giở một quyển sách liên quan đến ung thư học ra, tựa đề phụ của sách là một chuỗi những từ chuyên ngành, cậu đọc ba lần vẫn chưa hiểu.

Cậu đến đây nằm vùng, Điền Vũ tham gia cuộc họp chuẩn bị dự án ở phòng hội nghị trong khách sạn này, nghe nói hôm nay Andrew tới Bình Hải, chắc là cũng sẽ lộ diện.

Kiều Uyển Lâm nghĩ, nếu trời xanh đã cho cậu biết, vậy thì cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nếu không thì sẽ hối hận chết mất.

Nhưng mà cậu cũng tự biết mình, Muôn Nẻo Đường không thể nào lấy được tin tức này, cũng không phù hợp với thiết lập của tổ tiết mục. Nhưng trung tâm tin tức có rất nhiều tiết mục chất lượng cao, nếu như thật sự phỏng vấn được Andrew thì cậu có thể liên hệ sếp Tôn đến những tổ đó làm việc.

Còn nếu Andrew từ chối thì dù sao cậu đã gặp được một nhà khoa học đại tài, thế cũng đã đủ vinh hạnh rồi.

Kiều Uyển Lâm hài lòng nhấp một hớp cà phê, vừa giở bìa sách ra thì WeChat nhận được một tin nhắn,

Lương Thừa: Em lấy sách của anh à?

Kiều Uyển Lâm: Dạ, anh có cần gấp không?

Lương Thừa: Không gấp. Nhưng đừng làm mất, khó mua lắm đó.

Kiều Uyển Lâm: Biết ùi, ngày mai trả anh liền.

Lương Thừa: Em đọc có hiểu không thế?

Vì phương diện nghiên cứu của Andrew là ung thư học nên Kiều Uyển Lâm hùa theo thôi, cầm ra tạo nét ấy mà, cậu trả lời: Hóng hớt xíu thôi, giống như xem tiểu phẩm kịch ấy mà.

Phòng hội nghị ở lầu mười tám, giữa chừng Điền Vũ được nghỉ nên có đi xuống sảnh một lần, nói Andrew vẫn chưa tới, trước mắt là trợ lý phòng nghiên cứu đang phụ trách.

Kiều Uyển Lâm kiên nhẫn chờ đợi, bên ngoài lất phất mưa, sàn đá cẩm thạch trong khách sạn dính vết giày ẩm ướt qua lại, cô lao công phải lau đi lau lại suốt.

Cà phê đã hết độ ấm, một dãy đồng hồ hiển thị múi giờ các nước trên tường đang tích tắc trôi qua, những người đàn ông đi qua có già có trẻ, có người ăn mặc thời thượng, có người mặc âu phục giày da, Kiều Uyển Lâm đánh giá từng người một.

Cậu ngồi đến khi eo mỏi lưng đau, đứng dậy lượn một vòng hoạt động gân cốt, tới chiều có một nhóm khách tiến vào làm thủ tục thuê phòng.

Dưới hiên cổng khách sạn là một loạt xe hơi cao cấp, nhân viên phục vụ kéo cửa, xách hành lý một cách thành thạo, sau một thoáng bận rộn qua đi thì một chiếc taxi từ từ dừng lại.

Một người phụ nữ trung niên và một bà cụ từ trên xe bước xuống, hình như là hai mẹ con đến Bình Hải du lịch.

Vệt nước trên sàn lát gạch chưa kịp lau khô, qua cửa xoay, người phụ nữ trung niên đi phía sau nghe điện thoại, bà cụ một mình bước vào nên trượt chân.

Kiều Uyển Lâm đứng cách đó không xa, kịp thời lao tới đỡ, nói: “Bà ơi cẩn thận.”

Người phụ nữ cúp điện thoại đuổi theo, cô mặc đồ đơn giản thoải mái nhưng phong thái thì lại rất khó gần, thậm chí còn hơi nghiêm túc, nói: “Cám ơn cậu.”

“Không có gì.” Kiều Uyển Lâm bất giác xoay người nhìn theo.

Người phụ nữ dìu bà cụ rời khỏi đó, đi tới trước quầy làm thủ tục, chắc là muốn tìm một chỗ nghỉ chân nên về phía quán cà phê.

Hai tay Kiều Uyển Lâm đút túi, bỗng nhiên nhận ra thiếu thiếu gì đó…

Cậu quên lấy quyển sách kia rồi!

Khách trong quán cà phê hơi nhiều, chỗ Kiều Uyển Lâm đã ngồi nằm ngoài rìa nên càng vắng vẻ, người phụ nữ mới nãy đi ngang qua bàn, nhác thấy cuốn sách chợt dừng lại.

Bà cụ nói: “Của người khác để lại à?”

Người phụ nữ không lên tiếng, cầm lấy mở trang bìa ra, ở bìa trong viết một cái tên.

Lúc này Kiều Uyển Lâm quay lại, đầu tiên là mừng rỡ vì sách chưa mất, kế đó là cảm thấy cuốn sách này chắc là khó mua thật, hoặc là bản giới hạn, nếu không thì sao người kia nhìn thấy lại bần thần vậy chứ.

Cậu cất lời: “Cô ơi, cuốn sách này là của con.”

Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn cậu, hỏi: “Cậu tên Lương Thừa?”

Không đợi Kiều Uyển Lâm trả lời, từ thang máy có một người đàn ông ngoại quốc chạy tới, bộ dạng gấp gáp như trợ lý của sếp tổng vậy, đến trước mặt, anh ta thở hổn hển từ từ lấy lại hơi thở đều đặn.

Người phụ nữ vẫn nhìn chằm chằm Kiều Uyển Lâm không thèm để ý.

Người đàn ông ngoại quốc không hiểu ra sao, bèn hỏi: “Andrew, chị vẫn ổn chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc