TÂM NHÃN

Lương Thừa nghiêm túc giảng giải về tính năng xe ô tô suốt một quãng đường, Kiều Uyển Lâm nghe mà buồn ngủ, cậu chỉnh loa âm lượng lớn, mỗi buổi chiều đài radio đều phát nhạc trữ tình, đúng lúc tới phần cuối.

Lưu Nhược Anh hát: “Nhưng đáng tiếc anh đã biến mất trong biển người mênh mông từ lâu rồi, sau này cuối cùng trong hàng lệ rơi em mới hiểu được, có một vài người một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không còn——”

Lương Thừa giơ tay ra tắt đài, cũng không nói nữa, trước những dòng hồi ức không mấy tốt đẹp đang ùa về, anh chuyển chủ đề: “Đói không, cùng nhau dùng bữa tối chứ?”

Tâm trạng Kiều Uyển Lâm đang phức tạp, nói: “Không cần đâu, em muốn về nhà thu dọn đồ đạc?”

Buổi sáng đã đồng ý chuyển về nhà mới, vậy thì không dùng dằng nữa, trước khi tan làm cậu đã trả lời với chủ nhà là không kí tiếp, bên kia bảo cậu mau chóng dọn phòng đi.

Đến trước chung cư, Lương Thừa cũng cùng xuống xe, giày thể thao và cà vạt lộn xộn vẫn còn lưu lại trong ấn tượng của anh, anh nói: “Để anh giúp em một tay.”

Thật ra Kiều Uyển Lâm không cần, nhưng cũng không nói gì, cậu muốn tìm cơ hội bàn chuyện liên quan tới chương trình kia.

Phòng của cậu ở tầng mười lăm, một phòng khách một phòng ngủ, trang trí đơn giản gọn gàng, bởi vì sau khi tốt nghiệp chỉ thuê có mấy tháng, chưa bài trí được bao nhiêu món đồ. Kiều Uyển Lâm lấy ra hai chai nước từ trong tủ lạnh, giống như đang tiếp đón một người bạn bình thường: “Ngồi đi.”

Lương Thừa ngó xung quanh, không thể không thừa nhận là căn nhà ngăn nắp hơn trong tưởng tượng của anh nhiều, chí ít là nhìn bên ngoài rất sạch sẽ, đến cả những bao bì bánh kẹo cũng không thấy đâu.

Trên bàn trà đặt mấy quyển sách chuyên ngành, bảy, tám tờ giấy A4 chi chít chữ, Kiều Uyển Lâm dọn được một chồng, sau đó ra ban công thu quần áo đã phơi khô vào.

Sô pha chỉ vỏn vẹn chứa được ba người mà thôi, một núi đồ chắn ngang giữa bọn họ, Kiều Uyển Lâm cầm lên một món, hai tay thoăn thoát gấp lại ngay ngắn.

Lương Thừa lẳng lặng nhìn, nam sinh cấp ba năm đó thấy chai dầu đổ cũng lười dựng lên, bồn cầu bị tắc cũng còn chê bẩn, trong những năm tháng không có anh đã dần dần trưởng thành, dần dần thay đổi, không còn là nhóc con năm xưa nữa rồi.

Bỗng nhiên, Kiều Uyển Lâm ngước mắt lên liếc một cái, nhẹ nhàng, thẹn thùng, vẫn y như dáng vẻ “có lời ngại nói” thời niên thiếu.

Lương Thừa cũng giống như ngày trước, hỏi: “Có chuyện gì?”

Kiều Uyển Lâm liếm chóp môi, lệnh của cấp trên không thể không tuân theo, cậu chính thức nhắc tới chuyện chương trình, nói: “Bọn em sắp làm một phóng sự, liên quan đến nhân viên y tế, muốn mời anh tham gia.”

Lương Thừa nói: “Ừm, Tôn Trác có hỏi anh, anh từ chối rồi.”

Kiều Uyển Lâm “Ừm” một tiếng, cậu thực sự không khuyên được, cứ thế đi, còn về phần Tôn Trác sẽ có phản ứng gì thì ngày mai đi làm rồi nói.

Sau lưng hơi cấn, Lương Thừa cựa quậy một chút, nói: “Sao, cấp trên phái em ra mặt à?”

“Em chỉ hỏi vậy thôi.” Kiều Uyển Lâm nói, “Em đoán anh sẽ không có hứng thú nhưng sếp Tôn không nghe.”

Lương Thừa nói thẳng vào vấn đề: “Không hoàn thành được nhiệm vụ em sẽ bị phạt đúng không?”

Kiều Uyển Lâm cũng không biết, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên nói: “Không sao đâu, không đến mức đó.”

Giấy A4 bị gió thổi phất phơ, Lương Thừa dường như đã nhìn thành bản thảo diễn thuyết, cậu thiếu niên nhiệt huyết tranh chức trưởng ban, chỉ vì muốn giúp anh kiếm được công việc ổn định. Bây giờ trở thành người mới trong ngành, sao có thể vì anh mà chịu khổ lần nữa chứ?

“Trả lời với cấp trên của em.” Lương Thừa nói, “Anh đồng ý.”

Kiều Uyển Lâm rất khó tin, thế mà Lương Thừa lại đồng ý ư, hơn nữa lại còn nhẹ nhàng đơn giản như vậy, làm cậu không biết nên ngăn cản hay là cảm kích.

Còn Lương Thừa thì thật sự cộm lưng không chịu nổi nữa rồi, mò tay ra sau cầm lên một quyển sách to bằng bàn tay, “Trao em nụ hôn nồng ở tàu điện ngầm”, một cuốn tiểu thuyết tình yêu rất rõ ràng.

Là do chủ nhà để lại, khi Kiều Uyển Lâm ngủ không được thì có đọc hai trang, khả năng thôi miên rất cao.

Lương Thừa lật ra xem, trên tuyến tàu điện số một, anh và em, giữa biển người chen chúc, bờ môi hồng như một cánh hoa… Định ngữ dài khiếp, nhưng anh nghiêm túc đọc cho hết, còn lật sang trang sau.

Xem tình yêu thành một chuyến tàu điện ngầm, trạm dừng không chờ ai, phải nắm bắt cơ hội, Lương Thừa đọc tới câu này, chợt nhớ lời nói mát của Ứng Tiểu Quỳnh.

Bỗng nhiên, anh thong dong hỏi: “Mấy năm nay có quen chưa?”

Kiều Uyển Lâm giật mình, câu này còn khiến cậu bất ngờ hơn cả câu chấp nhận phỏng vấn, cậu sợ mình hiểu sai ý, bèn nói: “Quen cái gì?”

“Quen ai chưa.” Lương Thừa nói, “Có gặp được người nào thích hợp chưa?”

Kiều Uyển Lâm mím môi, sự chân thành và tôn nghiêm năm đó của cậu đều bị nghiền nát thành những mảnh vụn, bây giờ lại nhẹ nhàng thăm dò chuyện này, cậu siết mạnh quần áo trong tay: “Quen rồi.”

Lương Thừa hỏi: “Thật sao?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Anh vừa đi là em đã hẹn hò rồi.”

Lương Thừa đóng sách lại, nhìn cậu, phỏng đoán: “Vậy chắc là bạn học ở Đức Tâm phải không?”

“Là bạn cùng bàn của em, Điền Vũ.” Kiều Uyển Lâm gãi đầu, “Không giấu anh làm gì, anh đã đả kích em rất mạnh, sau khi anh đi, em buồn tới nỗi tóc bạc mất một sợi.”

Lương Thừa: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó em được bạn cùng bàn tán.” Kiều Uyển Lâm nói, “Cậu ấy tiêu hết một tháng tiền ăn vặt tặng em một hộp thực phẩm dinh dưỡng, là Lão Sơn Sâm đó, nên em quyết định thích cậu ấy luôn cho rồi.”

Lương Thừa nói: “Vậy em đã thích chưa?”

Kiều Uyển Lâm thả tay ra, đặt cái áo bị vò nhăn nhúm ở giữa, trả lời: “Em thích ai không quan trọng, quan trọng là không thích anh nữa.”

Màn đêm và tĩnh lặng cùng nhau bủa vây, sắc mặt Lương Thừa vẫn như bình thường, thậm chí còn vươn tay ra vuốt phẳng những nếp nhăn kia, đợi Kiều Uyển Lâm bình tĩnh hơi thở, anh ngầm vạch trần, hỏi: “Vậy tại sao lại chia tay, vì Điền Vũ đi Canada à?”

“Ặc…” Đầu tiên Kiều Uyển Lâm cứng họng, sau đó thấy lạ, “Sao anh biết cậu ấy đi Canada?”

Điện thoại chợt vang lên không đúng lúc, là bệnh viện gọi tới, Lương Thừa nghe máy, nghe được hai câu thì đứng dậy khỏi sô pha, ra tới cửa thì cúp máy.

Kiều Uyển Lâm đã quen nhìn cảnh Kiều Văn Uyên bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi, không cần biết đang là lúc nào, cậu liền nói: “Lái xe cẩn thận.”

Lương Thừa dặn dò: “Ừm, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Sắc trời đã tối đen, Lương Thừa mở cửa xe ra, trước khi đi ngẩng đầu liếc một cái lên ánh đèn tầng mười lăm.

Từ Anh trở về, Bình Hải thay đổi không tính là long trời lở đất, nhưng lại xa lạ đi nhiều. Sau khi ổn định cuộc sống, anh tìm được Hạ Tiệp ở viện bảo trợ, tìm được Ứng Tiểu Quỳnh và lão Tứ ở đường Cát Tường, tìm được Trịnh Yến Đông ở đại học y.

Nhưng chỉ không thể nào tìm được Kiều Uyển Lâm.

Tiệm sườn xám đóng cửa, căn nhà đã bị bán qua môi giới, chủ mới không biết Vương Nhuế Chi chuyển đi đâu. Học sinh ở Đức Tâm cũng thay đổi bảy, tám khóa, Đoạn Tư Tồn từ chức từ lâu, học sinh lớp quốc tế năm đó người thì du học, người thì di cư.

Trên đường đi làm, Lương Thừa ra khỏi cửa từ rất sớm, đi vòng qua cổng trường Đức Tâm dừng lại chốc lát, kiểu dáng đồng phục thay đổi, nhưng ngày nào cũng có học sinh xếp hàng bên ngoài đeo cà vạt.

Mỗi một gương mặt tràn đầy sức sống ấy đều không phải Kiều Uyển Lâm, không ai có đôi mắt đẹp như em ấy, không ai có chóp môi đáng yêu như em ấy, cũng không ai lề mề và thiếu tinh ý như em ấy, trước mặt thầy giám thị nuốt xuống miếng bánh mì cuối cùng.

Hóa ra đợi người ở cổng trường là cảm giác này, Kiều Uyển Lâm từng nếm trải nó ở trường số Bảy, Lương Thừa cuối cùng cũng biết được rồi.

Tìm mãi không được, nên anh quyết định ở lại đây tiếp tục tìm, đợi Kiều Uyển Lâm quay về quê hương. Nhưng nếu như Kiều Uyển Lâm xảy ra chuyện bất trắc gì… anh không có can đảm tưởng tượng nữa.

Lái xe về bệnh viện, Lương Thừa giẫm mạnh chân ga phóng qua con đường dài, sao cũng được, oán hận anh, không thích anh hay là làm lơ anh, như thế nào cũng được, chí ít bây giờ Kiều Uyển Lâm vẫn còn sống, nhìn thấy được, chạm tới được.

Cuốn tiểu thuyết tình yêu kia được trả về kệ sách.

Kiều Uyển Lâm lấy vali từ trong tủ quần áo ra, bày xuống sàn, trong vali trống rỗng có một chỗ lồi lên rất dễ thấy, cậu mở ngăn ngoài, lấy hộp nhung cất ở bên trong ra.

Chiếc cúc áo được bảo quản rất kĩ, cùng cậu đến Bắc Kinh, Hương Sơn, Cố Cung, từ Tiền Môn đến Hậu Hải, cả Ngũ Đạo Khẩu cũng đi qua rồi. Bắc Kinh quả là rộng lớn, biển người mênh mông, nhà nhà san sát, có thể bao phủ được tất cả chứ nói chi là một người phiêu bạt bất định.

Cậu đã nói với bản thân mình vô số lần, đến đây thì dừng lại thôi, đừng tìm kiếm nữa, nhưng sau đó sượt qua vai ai cậu cũng vẫn ngoái đầu nhìn lại.

Mãi cho đến khi thất vọng trăm nghìn lần, rốt cuộc cũng chịu dừng lại, trở về cái nơi mà Lương Thừa nói “mãi mãi không bao giờ quay lại nữa”.

Nhưng mà tại sao Lương Thừa lại quay về, những lời anh nói ở sân ga rốt cuộc có còn tính không? Có phải chỉ có mình cậu bị trói buộc gần ba nghìn ngày đêm không?

Kiều Uyển Lâm nằm thẳng trên giường, hai vai rụt lại, nằm mông lung trong chăn mà ngủ mất.

Hai giờ sáng, Lương Thừa vẫn còn ở trong phòng bệnh, trên giường là một bé gái, mới ba tuổi, bàn tay xíu xiu nấp dưới chăn vì bệnh tật mà gầy trơ xương.

Được chẩn đoán bất thường hồi lưu tĩnh mạch phổi toàn phần, vốn đã định tuần sau phẫu thuật, nhưng tình trạng ngày càng kém nên đã dời lên sớm là hai ngày sau. Các chuyên gia mổ chính cần phải nghỉ ngơi chốc lát, nửa tiếng sau sẽ tiếp tục hội chẩn.

Ba mẹ cô bé sắc mặt buồn rầu, nhìn bác sĩ như nhìn phật, đáng tiếc Lương Thừa không thể bày tỏ biểu cảm đau buồn được, chỉ bàn giao thỏa thuận phẫu thuật, trước khi đi, anh vỗ vai ba cô bé.

“Bác sĩ Lương…” Ngữ điệu của đối phương như cầu xin, muốn kiếm một câu an ủi yên lòng.

Lương Thừa nói: “Mệnh trời khó biết, mọi người đều sẽ cố gắng hết sức.”

Kiều Uyển Lâm chuyển vào nhà mới, Hạ Tiệp rất khoa trương, xúi Kiều Văn Uyên gói một bữa sủi cảo như đang ăn tết, làm phần bốn người ăn nhưng Lương Thừa không có thời gian rảnh.

Còn lại một đống để sang ngày hôm sau, Lương Thừa vẫn không rảnh.

Chuyện chương trình kia, Tôn Trác rất hài lòng, Kiều Uyển Lâm cầm lấy phương án chi tiết, chương trình phóng sự số đặc biệt này không giống với truyền thống, bao gồm các bác sĩ bệnh viện tư nhân, pháp y, bác sĩ thẩm mỹ, thú y,…

Lương Thừa sẽ mở đầu quay số đầu tiên, dùng lời của Tôn Trác nói, y thuật hạng nhất, lý lịch ưu tú, cao lớn đẹp trai, đương nhiên trở thành người được chọn rồi, giống như đang chọn chồng vậy.

Đầu tiên tổ phóng viên phải đi thu thập dữ liệu, Kiều Uyển Lâm lập được công lớn khiến Lương Thừa đồng ý, cho nên chuyện này cũng rơi xuống đầu cậu.

Nhân lực tổ Hai đang thiếu thốn, cậu hỏi: “Sếp, cháu đi một mình hả?”

“Đã mượn một người ở tổ Một tới giúp rồi.” Tôn Trác nói, “Bạn cùng trường của cậu đó, Tiểu Lôi đã chủ động xin tới giúp đỡ.”

Hai ngày sau, sáng sớm Kiều Uyển Lâm đi thẳng tới bệnh viện Nhược Đàm, trên cổ đeo máy ảnh SLR, vừa đi vừa chụp. Hóa ra bên hông bệnh viện có một vườn hoa, còn nuôi cả thiên nga đen nữa.

Lương Thừa từng đến đài truyền hình đón cậu một lần, mấy ngày nay không thấy lộ diện, tối qua gửi tin nhắn bảo cậu hôm nay tới khoa Ngoại tim mạch tìm anh.

Mới bảy giờ, Kiều Uyển Lâm thong thả dạo một vòng ở vườn hoa, tán gẫu với mấy ông bà già ở đó, có một ông lão đang tập xà đơn, đúng là chẳng giống như người có bệnh.

Điện thoại rung lên, Lương Thừa gửi tin nhắn: Mấy giờ tới?

Kiều Uyển Lâm trả lời: Em đã tới rồi.

Lương Thừa: Đang ở đâu?

Kiều Uyển Lâm gõ một câu “Anh cũng tới rồi hả”, thầm nhủ sao đi làm sớm thế, rồi từ cửa hông tiến vào khu khám bệnh, đến trước thang máy ấn nút đi lên.

Thang máy tới lầu một từ từ mở cửa ra, Lương Thừa mặc đồ phẫu thuật màu xanh lục, mặt gầy đi nhiều trông càng sắc sảo hơn, mấy hôm nay bận đến nỗi không về nhà được, tối qua nằm ngủ trong phòng thay đồ.

Dường như cũng chưa cười được lần nào, ngước mắt lên nhìn thấy Kiều Uyển Lâm, anh mới dần dần hiện lên nét cười nhẹ, nói: “Đến rồi à, vào đi.”

Thang máy bệnh viện lớn đến nỗi có thể chứa được một cái băng ca, chỉ có hai người bọn họ thì hơi lãng phí, nhưng Kiều Uyển Lâm lại thấy chật chội, muốn lùi ra sau một bước, nhưng Lương Thừa cứ ghé lại gần muốn xem máy ảnh của cậu.

“Không có chụp gì hết.” Cậu làu bàu, chợt ngửi thấy mùi cồn thoang thoảng.

Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì có người chạy tới ngay giây cuối cùng, cửa lại mở ra, người kia xách theo hai phần ăn sáng của KFC tiến vào.

Lương Thừa mặc nhận là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân, giúp ấn thang máy, hỏi: “Cậu đến khoa nào?”

Lôi Quân Minh từng thấy ảnh của Lương Thừa, cười rộ lên, lịch sự nói: “Anh là bác sĩ Lương phải không, tôi là phóng viên ban tin tức của đài truyền hình.”

“Tụi em đi cùng nhau.” Kiều Uyển Lâm giới thiệu, “Anh ấy là đàn anh của em, Lôi Quân Minh.”

Lương Thừa liếc qua hai phần ăn sáng, chần chừ hai giây, hỏi: “Cơ quan em… bắt gọi đồng nghiệp là đàn anh à?”

Bình luận

Truyện đang đọc