TÂM NHÃN

Tay nghề của Hạ Tiệp khá ổn, tuy rằng bữa cơm này không phong phú mấy, nhưng mà những món ăn gia đình bình thường chính là những thứ mà Kiều Uyển Lâm ít khi được ăn nhất.

Phát hiện cậu ăn chậm, Hạ Tiệp cũng kéo dài thời gian để cùng ăn với cậu, làm Kiều Văn Uyên không cách nào thúc giục được, chỉ than thở nói: “Hôm ở lễ cưới ăn nhanh thế, còn tưởng là con đổi tính rồi.”

Hạ Tiệp cười nói: “Vậy chứng tỏ là đồ em làm rất đáng để chậm rãi thưởng thức.”

Kiều Uyển Lâm không thể không thừa nhận, sự chống đối của cậu đang giảm nhẹ, việc tiếp xúc với Hạ Tiệp thoải mái hơn nhiều trong tưởng tượng của cậu.

Ăn cơm xong, Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp ra ngoài tản bộ, chuyển tới đây không lâu nên tiện thể đi làm quen môi trường trong tiểu khu luôn.

Kiều Uyển Lâm ngồi một mình nhàm chán quá nên đi tham quan các phòng, ngoại trừ phòng khách và phòng ngủ chính thì còn có hai phòng ngủ trống và một nhà kho nhỏ.

Phòng lớn thì có phòng tắm riêng và gian để quần áo, phòng nhỏ thì có ban công, mỗi phòng có ưu khuyết điểm riêng.

Trên tường treo một bảng ném phi tiêu, món đồ chơi mà những bé trai rất thích, Kiều Uyển Lâm cầm một cây phi tiêu lên vuốt ve bộ lông đuôi của nó, nhớ đến những lời Hạ Tiệp nói trong bếp.

Bị vứt bỏ, làm trẻ mồ côi, thậm chí cha ruột của Lương Thừa cũng chưa từng xuất hiện, chỉ biết người mẹ sinh ra anh họ Lương.

Hạ Tiệp không thể sinh con, chồng tên là Triệu Kiến Triết, là một vị luật sư, đã bất mãn bà nhiều năm. Bà quyết định nhận nuôi Lương Thừa, một phần vì thương xót, một phần cũng muốn bù đắp tiếc nuối không con nối dõi.

Nhưng Triệu Kiến Triết không thích đứa bé không có bất kì quan hệ huyết thống nào với mình, cuộc hôn nhân ngày càng rơi vào bế tắc, sau một lần thua kiện ở tòa án, lần đầu tiên lão sử dụng bạo lực với Hạ Tiệp.

Bạo hành, ngược đãi, sau khi tỉnh táo thì uy hiếp, nói Hạ Tiệp thân là bác sĩ mà không chữa trị được cho cuộc sống của chính mình. Lương Thừa lớn lên trong hoàn cảnh đó, lầm lì lạnh nhạt, trưởng thành từ rất sớm, anh chưa từng an ủi Hạ Tiệp một câu nào, chỉ dùng sống lưng ngăn cản tất cả mọi thứ cho bà.

Đối tượng ngược đãi của Triệu Kiến Triết dần dần chuyển sang đứa con nuôi đã lớn, Lương Thừa chưa từng khóc lóc hay kêu gào, mình mẩy đầy thương tích xách cặp bỏ đi. Thành tích của anh luôn ổn định ở hạng nhất chưa bao giờ suy suyển, Triệu Kiến Triết từng giẫm đạp anh, đế giày nghiền nát gương mặt anh, nói có lẽ trong xương cốt anh chảy dòng máu đứa con cưng của trời.

Cuộc sống như vậy cứ tiếp diễn cho đến mười một năm trước, vào một đêm tối, Lương Thừa đến phòng sách tìm một cuốn sách, không cẩn thận lấy nhầm một tệp tài liệu của Triệu Kiến Triết.

Triệu Kiến Triết nổi trận lôi đình, chưa bao giờ kinh khủng như thế. Hạ Tiệp nói đến đây vẫn sợ hãi run rẩy như trước: “Ông ta muốn đánh chết Lương Thừa, thậm chí còn dùng đầu bút máy… Lương Thừa né được nên bị rạch sau tai, nếu không đâm trúng động mạch thì đã tiêu đời rồi.”

Kiều Uyển Lâm kìm nén cảm xúc, hỏi: “Chỉ vì lỡ chạm vào phần tài liệu đó thôi ư?”

“Có lẽ là văn kiện rất quan trọng.” Hạ Tiệp nói, “Tối đó vết thương của Lương Thừa liên tục chảy máu, lâu lắm mới dừng được, dì ngồi thẫn thờ bên giường cả đêm.”

Hôm sau đi làm, Hạ Tiệp lén giấu một con dao phẫu thuật mang về nhà.

Hôm đó đã quyết định sẽ hành động, chỉ là người thực hiện không phải bà mà thôi.

Dưới nỗi đau khổ, bà quyết tâm giải quyết tất cả mọi chuyện, sau khi Triệu Kiến Triết động tay động chân, đúng lúc Lương Thừa tan học trở về nhà, vì muốn cứu bà nên đã sẩy tay dùng dao phẫu thuật giết chết Triệu Kiến Triết.

“Dì ngã quỵ xuống sàn, giống như chính mình cũng vừa chết đi vậy.” Hạ Tiệp nói, “Lương Thừa gói con dao vào túi trữ đồ tươi sống, nó gọi cảnh sát tự thú, nó thay đồng phục, sau đó vào phòng ngồi đợi cảnh sát tìm tới nhà.”

Trong lời trần thuật cố gắng kìm nén cảm xúc của Hạ Tiệp, tình tiết vụ án không được thể hiện rõ ràng, chỉ có thể tưởng tượng là một người phụ nữ tuyệt vọng, một chàng trai trẻ bị ép tới đường cùng, cùng với sự liều lĩnh dùng tội ác để kết thúc tội ác.

Nỗi đau năm đó trôi qua quá lâu, đau thương, máu chảy, dưới sự chữa trị của năm tháng hình thành nên những vết sẹo trên cơ thể Lương Thừa, người ngoài khó mà đồng cảm được, chỉ có đương sự là phải gánh vác cả một đời.

Sau khi vào tù, Lương Thừa yêu cầu hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng với Hạ Tiệp.

Một đứa con nuôi từng giết người chỉ mang tới gánh nặng mà thôi, anh nói từ giờ cả hai không còn nợ nần gì nhau nữa, hy vọng Hạ Tiệp sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, còn cuộc đời chưa từng có được hạnh phúc của anh cũng không còn cơ hội làm lại từ đầu nữa.

Tám năm trước sau khi Lương Thừa đi, Kiều Uyển Lâm từng tìm tới Ứng Tiểu Quỳnh, cũng từng hỏi Đoạn Tư Tồn, ghép đông ghép tây cũng hiểu được đại khái, hôm nay rốt cuộc mới rõ ràng mọi sự.

Đến nay cậu mới hiểu, hôm Lương Thừa cứu cậu, che mặt cậu để cậu nhắm mắt lại, là vì không muốn bị cậu nhìn thấy vết thương nhếch nhác của anh.

Triệu Kiến Triết, hình như cậu đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, nhưng mơ hồ quá không nhớ nổi nữa, cậu nhẩm đọc cái tên đó rồi ném phi tiêu, trúng vào hồng tâm.

Kiều Uyển Lâm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Cho dù thế nào thì vết thương năm đó đã không còn ngứa ngáy nữa, Lương Thừa lẻ loi cô độc cuối cùng cũng đã có một cuộc sống bình thường rồi.

Nhưng mệt hơn người bình thường một chút, hơn hai giờ chiều, Lương Thừa ở nhà ăn bệnh viện mới vừa quẹt thẻ một suất mì Dương Xuân, muốn thêm một phần thịt xiên nướng cũng không còn.

Tổ trưởng Vạn tự chuẩn bị một gói xúc xích cay hớn hở đi tới, chia cho anh một nửa, nói: “Bác sĩ Lương, hôm nay cũng trực ban hả.”

“Không, tới thăm một bệnh nhân.” Lương Thừa nhúng xúc xích vào mì, “Cám ơn.”

“Khách sáo với tôi làm gì.” Tổ trưởng Vạn vừa đổ giấm vào bát, vừa nói, “Là ông Tôn phải không, vậy thì đúng rồi, ổng đã hủy bỏ khiếu nại trước phẫu thuật rồi đó.”

Lương Thừa không thèm ngước mắt lên: “Ổng đã từng khiếu nại?”

Tổ trưởng Vạn hỏi: “Cậu có thể để ý chuyện bên ngoài một chút không?”

Lương Thừa gắp một đũa mì lên, rõ là chẳng hề quan tâm gì đến ông lão phiền phức đó.

Tổ trưởng Vạn rõ như lòng bàn tay: “Ổng nói cậu vứt thần dược dưỡng sinh của ổng, tổn hại tài sản cá nhân; châm chọc ổng nhiều tuổi, không tôn trọng người già; vũ nhục ổng cổ hủ lạc hậu, cưỡng ép ổng phối hợp điều trị.”

Lương Thừa: “Ồ.”

Tổ trưởng Vạn hơn ba mươi, đường chân tóc sắp hói ra sau đầu luôn rồi, nói: “Tôi đã rất lo lắng người nhà ổng sẽ gây sự, nhưng mà y thuật của bệnh viện chúng ta đâu còn gì để chê, cuộc phẫu thuật quá thành công, chú Tôn đích thân hủy bỏ khiếu nại của ông già.”

Lương Thừa thì biết được nguyên cớ, con cái bướng bỉnh không thoát được dung túng của phụ huynh, người già cáu gắt cũng không rời được chữ hiếu ngu muội của con cái.

Ông cụ tác oai tác quái chuyển hết ba bệnh viện, Tôn Trác cũng không thèm quản, hủy bỏ khiếu nại không phải nhận ra được lỗi sai của bố già nhà mình, cũng không chỉ là cảm tạ vì cuộc phẫu thuật thành công, mà là có chuyện muốn thương lượng với anh.

Trong bát chỉ còn lại nước lèo thanh đạm, Lương Thừa buông đũa, ngước mắt lên thấy Tôn Trác đi tới.

“Bác sĩ Lương.” Tôn Trác cầm một túi vải, “Hôm nay bác sĩ vất vả rồi, ăn ít trái cây đi.”

Ở đây là nhà ăn nhân viên, quẹt thẻ mới được ra vào, Lương Thừa nói: “Có bản lĩnh chỗ nào cũng vào được, có phải không làm nổi phóng viên nữa phải không?”

Tôn Trác cười nói: “Tại tôi chưa từ bỏ được đấy.”

“Nhưng tôi không có hứng thú.” Lương Thừa nói.

“Cân nhắc thêm chút nữa đi.” Tôn Trác hết sức đúng mực, “Chuyện này chỉ có lợi chứ không hại, ít nhiều gì bác sĩ cũng nên cân nhắc thêm một chút.”

Lương Thừa lau miệng, niệm tình đối phương là cấp trên của Kiều Uyển Lâm, nuốt xuống lời từ chối thẳng thừng, uyển chuyển đáp: “Hút thuốc cũng trăm nghìn cái hại, nhưng người ta cũng có cai được đâu, cho nên không phải chuyện gì cũng chỉ xem lợi và hại.”

Tôn Trác không dây dưa nữa, còn nói “Bác sĩ đi thong thả”.

Ngày nghỉ quý báu bị mất hơn nửa, buổi chiều Lương Thừa đến nhà mới của Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp làm quen, khi đến thì Kiều Uyển Lâm cũng đã đi rồi.

Ở một phương diện nào đó thì phóng viên và bác sĩ cũng có sự giống nhau nhất định, Kiều Uyển Lâm cũng bị một cuộc gọi của đồng nghiệp kéo đi, đột nhiên có tin, thời gian cá nhân nói mất là mất luôn.

Bôn ba phỏng vấn hết ba ngày, cục an toàn vệ sinh thực phẩm, mấy khu chợ, mấy nẻo đường dưới nông thôn… Kiều Uyển Lâm đầu tắt mặt tối, đôi giày thể thao màu trắng đi mòn đến độ sắp hỏng.

Về đài nộp tài liệu, cậu đi ngang qua gương chỉnh trang lại một chút, tự vấn lại mình: Người anh em này là ai thế?

Các đồng nghiệp cũng ngạc nhiên: “Nhóc con, mọi người còn trông chờ em làm hot boy tổ Hai đấy!”

Kiều Uyển Lâm về nhà nghỉ ngơi, đúng lúc Diêu Phất tới thăm cậu, tắm rửa xong, đắp mặt nạ tút tát lại gương mặt.

Chắc là trời sinh thanh tú, Kiều Uyển Lâm qua một đêm đã hồi xuân, vì để cứu vãn hình tượng của tổ Hai, cậu chọn một cái áo sơ mi trắng được thiết kế riêng, trông ngây thơ tươi mới, còn che được cánh tay phơi nắng phơi sương.

Hiếm khi rỗi rãi, người trong ban tin tức trước giờ không trông chờ ngày nghỉ, chỉ có nắm bắt thời cơ trước mắt tự khao bản thân. Trước khi tan làm, lão Tường già đời nhất đám cất lời: “Hôm nay đông đủ mọi người, tài liệu cần nộp đã nộp rồi, chúng ta tụ họp một bữa, thấy sao?”

Chị Mộng hỏi: “Ai khao đây?”

Thủ quỹ Trương Chương nói: “Quỹ của tổ chỉ đủ ăn một bữa cơm phần thôi, phải xem vị Bồ Tát sống nào bằng lòng đại phát từ bi.”

Bọn họ thường phỏng vấn bên ngoài, không miễn được mấy vụ ăn uống, tổ trưởng và tiền bối đều đã từng mời rất nhiều lần, Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, bất thình lình nói: “Để em mời mọi người nha.”

“Em góp vui thôi.” Lão Tường phẩy quạt giấy, “Tụ họp không như bình thường đâu, kiếm được tiền chưa mà đòi mời?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Em là người mới, vẫn luôn muốn cảm ơn mọi người đã chỉ bảo em, hơn nữa cuối tháng phát lương rồi, xem như chúc mừng em được ở lại ban tin tức.”

Vương An hùa theo: “Ba Tiểu Kiều là viện trưởng, người ta là con nhà giàu đó, chẳng lẽ không mời nổi một bữa à?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Anh ăn no quá, em còn có thể mời anh đi khám bệnh nữa đó!”

Mọi người ầm ĩ quyết định như thế, sau đó bàn xem đi ăn ở đâu, Kiều Uyển Lâm lười sang phòng bên cạnh tìm nên gửi WeChat cho Lôi Quân Minh: Đàn anh, hôm nay em khao, anh cũng đi ăn cùng tụi em nha.

Lôi Quân Minh trả lời: Tiệc của tổ Hai mà, anh không đi đâu.

Kiều Uyển Lâm: Dù sao cũng quen nhau cả mà, khoảng thời gian này anh chăm sóc em nhiều nhất, em muốn cảm ơn anh.

Lôi Quân Minh: Muốn cảm ơn anh thì hôm khác mời riêng một mình anh thôi.

Kiều Uyển Lâm không nghĩ nhiều, liên nói: Dạ, không vấn đề gì.

Nhấn nút gửi đi, chị Mộng hỏi cậu: “Tiểu Kiều, tụi chị quyết định xong rồi, ăn hải sản!”

“OK, nhà hàng tên gì?” Kiều Uyển Lâm đang định đặt bàn. Vương An đáp: “Đương nhiên là phải ăn ở nơi có danh tiếng tốt nhất, lừng lẫy suốt nhiều năm qua, nhà hàng hải sản Tiểu Ngọc!”

Đến khu tập trung thương mại phồn hoa, dưới ánh đèn nê-ông toàn là những gương mặt trẻ tuổi, bọn họ xuống xe, Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu lấp lánh phía trên nhà hàng, tâm trạng khó mà diễn tả được.

Trong nhà hàng trang trí rất thanh lịch, từ lâu đã không còn ngửi thấy mùi lẩu cà ri nữa rồi, các phòng riêng và bàn đều được đặt trước hết rồi, chỉ còn lại một bàn sát cửa sổ.

Kiều Uyển Lâm nhìn các thực khách ngồi chật kín, thay chén đổi đĩa liên tục không phút nào vắng vẻ, hải sản tươi ngon, cũng không còn sự “hú hồn” khi bỏ rau thơm vào món cà ri nữa.

Gọi món xong, lão Tường gọi mấy chai bia, mỗi người rót một ly, chúc mừng Kiều Uyển Lâm chính thức trở thành một thành viên của tổ phóng viên số Hai.

Giữa một bầy hải sản đặc sắc, nhà hàng sẽ chọn ra loại hải sản chất lượng tốt nhất ngày hôm đó làm món signature, hôm nay là cá mú chưng. Kiều Uyển Lâm nhớ tới một người, nói: “Bên bỏ mối nhất định là người trong nghề.”

Vương An cười nói: “Nói thừa, đều là lão Tứ đích thân chọn đấy.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Sao anh biết lão Tứ?”

“Ai mà không biết chứ.” Trương Chương nói, “Lão Tứ vùng Caribê, làm vlog mấy triệu người theo dõi, ghi lại quá trình ra biển, chọn hàng, phổ cập khoa học về hải sản, còn là quản lý mua hàng ở chỗ này.”

Kiều Uyển Lâm cầm một cái càng cua thẫn thờ quên cả gặm, tám năm, đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Chị Mộng nói: “Làm vlogger kiếm bộn tiền thế, sao anh ta còn làm công ở nhà hàng này làm gì?”

“Không biết chứ gì.” Trương Chương kể một cách thần bí, “Bởi vì anh ta và ông chủ ở đây có quan hệ khắng khít, thân như anh em ruột thịt, hơn nữa nghe đồn ông chủ ở đây là xã hội đen đó.”

Tổ trưởng nói: “Đoán vớ đoán vẩn, chủ nhà hàng là nữ, tên Ứng Tiểu Ngọc. Tôi từng gặp một lần, xinh như tiên nữ.”

Lão Tường nói: “Tiểu Trương không có vớ vẩn đâu, đây là nhà hàng gia đình, chủ còn lại tên Ứng Tiểu Quỳnh, nhiều năm trước lăn lộn khắp nơi, còn từng có tiền án ngồi tù.”

Kiều Uyển Lâm ngắt lời: “Món ăn lên đủ chưa, muốn gọi món chính không?”

Tổ trưởng đưa thực đơn cho cậu, hỏi: “Lão Tường, không hù chúng tôi đấy chứ?”

Đám người này bình thường đi phỏng vấn còn chưa đủ, nắm được chút tin đồn cũng có thể triển khai bàn bạc. Lão Tường rót đầy rượu, bắt đầu kể chuyện hai chị em nhà họ Ứng sinh động như thật.

Trẻ mồ côi, trai xinh gái đẹp, nương tựa lẫn nhau. Ứng Tiểu Ngọc từng bị người ta ức hiếp, từng tìm cái chết, nhưng vì Ứng Tiểu Quỳnh nên mới cắn răng kiên trì, từ một sạp bán mực nhỏ mà phát triển đến cơ ngơi như bây giờ.

Ứng Tiểu Quỳnh vì báo thù cho Ứng Tiểu Ngọc nên chôn vùi mấy năm tuổi trẻ, sau khi ra tù mở một công ty đòi nợ thuê, nhưng thật ra là xã hội đen. Đàn em hơn ba chục tên, đều có tiền án, lão Tứ là tay đấm số một. Nhưng mà mấy năm nay đã yên ổn kinh doanh nhà hàng, rửa tay gác kiếm rồi.

Kiều Uyển Lâm phì cười, hơn ba chục đàn em, khoa trương gấp mười lần luôn chứ, vả lại lão Tứ chỉ tính là số hai thôi, người số một kia mới tính là rửa tay gác kiếm.

Những lời kể phía sau cậu cũng không nghe nổi nữa, liếc mắt ra cảnh đêm bên ngoài, ánh đèn vàng trên phố thị có cùng màu sắc với loại bia ở trong ly. Khi cụng ly cậu chỉ nhấp môi, không uống thật, nói nghiêm túc thì đến nay cậu chưa từng nếm thử nó. Uống một ly, chắc không sao đâu nhỉ.

Kiều Uyển Lâm lặng lẽ uống hết một ly bia, vẫn rất bình tĩnh, khi còn nhỏ từng xem nó là chuyện gì ghê gớm lắm, cậu bật cười, thè lưỡi ra liếm lớp bọt trên miệng, vậy mà cũng hơi giống như đang ăn kem bơ.

Không ai chú ý tới cậu, cơm no rượu say, cậu lảo đảo đi thanh toán, dùng khăn nóng ấp lên mặt, mượn chút hơi nóng cho tỉnh táo đi ra trước quầy tính tiền.

Cậu mở mã thanh toán ra, kết quả bấm nhầm thành quét mã, hỏi: “Không phải cậu quét của tôi sao?”

Nhân viên phục vụ nói: “Phải thưa anh, em quét của anh.” (*)

(*) Bạn nào xài ví điện tử sẽ biết cái này, có 2 loại quét, 1 là đưa mã QR của mình cho quán quét, 2 là quán đưa mã QR cho mình quét, Kiều Uyển Lâm say xỉn bấm nhầm lung tung

Kiều Uyển Lâm tắt đi, lại mở ra, tay và mắt chẳng chịu nghe lời, hình ảnh trước mắt xếp chồng lên nhau, không thể nào bấm đúng vị trí được. người xếp hàng phía sau thúc giục, cậu muốn phản bác nhưng lưỡi cứ hừ hừ như bị rút gân.

Choáng váng, buồn ngủ, Kiều Uyển Lâm theo bản năng mò lấy hộp thuốc, cơ thể theo mép quầy trượt xuống, bỗng nhiên một bàn tay đưa ta túm cậu lên.

Chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay sặc sỡ lóa cả mắt, Kiều Uyển Lâm làu bàu: “Gu thẩm mỹ này, giống y như Ứng Tiểu Quỳnh.”

“Ai đấy?” Ứng Tiểu Quỳnh ngồi trong phòng làm việc lâu quá, muốn ra ngoài hóng gió, thấy khách uống say nên tiện tay dìu lên, hắn nâng mặt Kiều Uyển Lâm lên, “Ấu mài gót, bạn nhỏ Tiểu Kiều?!”

Kiều Uyển Lâm chao đảo sắp ngã, lắp bắp nói: “Anh, anh Ứng, giảm giá cho em đi.”

Ứng Tiểu Quỳnh không kịp kinh ngạc, dìu Kiều Uyển Lâm đến bên cạnh quầy, đặt cậu ngồi lên ghế lại lảo đảo ngã sấp xuống, hỏi chuyện thì chỉ hừ hừ.

Nhân viên phục vụ nói: “Giám đốc Ứng, anh này vẫn chưa thanh toán.”

Kiều Uyển Lâm nằm sấp xuống, ồm ồm nói: “Tại cậu không quét mã của tôi, tôi đâu còn cách nào.”

Ứng Tiểu Quỳnh tò mò nhìn số bia và thức ăn trên đơn tính tiền, chán nản nói: “Bố tiên sư, sáu người gọi bốn chai bia mà cũng say được, thảo nào hồi xưa Lương Thừa không cho nhóc uống.”

Kiều Uyển Lâm bỗng ngẩng đầu lên: “Không được nhắc tới Lương Thừa.”

“Tại sao?”

“Không được là không được.” Kiều Uyển Lâm đe dọa, “Còn nhắc nữa em sẽ phanh phui quán của anh là quán, quán phi pháp.”

Ứng Tiểu Quỳnh không nhịn được mà bật cười, đi sang một bên tới trước bình hoa, cầm điện thoại lên không hề do dự mà bấm số Lương Thừa, vang lên mấy tiếng là có người nghe máy.

“Alo, anh Ứng?”

“Tới đón người đi, nếu không anh chỉ có thể báo cảnh sát.”

Nửa tiếng sau, Lương Thừa lái xe tới nơi, áo thun quần thể thao, mái tóc ngắn hơi lộn xộn, lúc nghe điện thoại là anh mới vừa tắm xong.

Anh sải bước dài xông vào sảnh, tìm được con ma men đang gối lên máy quẹt thẻ ngủ gục, mấy năm trước làm bài tập tới khuya cũng nằm trên bàn như thế này.

“Đừng nhìn nữa, không chạy mất đâu mà lo.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Vẫn chưa thanh toán tiền đây này.”

Lương Thừa giống như đang chuộc người từ tay bọn bắt cóc tống tiền, không hỏi giá cả, quẹt thẻ xong liếc mắt nhìn tin nhắn khấu trừ tài khoản, hai nghìn tư, hỏi: “Em ấy đi cùng với bạn à?”

“Đồng nghiệp tụ tập, tổng cộng sáu người.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Được rồi đấy, dẫn đi đi.”

Lương Thừa tới gần, nắm vai Kiều Uyển Lâm xương cốt dưới chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu vẫn thanh mảnh như xưa, anh không dám động mạnh, từ từ đỡ cậu ngồi thẳng lên.

Kiều Uyển Lâm không có chỗ dựa, eo mềm oặt ngả về phía trước, đầu cụng vào cơ thể anh, còn cáo trạng trước: “Chuyện gì thế hả…”

Lương Thừa nâng gương mặt kia lên, nét đỏ ửng lan tới tận trán, sống mũi toát mồ hôi, đôi mắt lờ đờ đang phân biệt anh là ai. Anh sợ Kiều Uyển Lâm nhìn rõ mình nên đưa tay ra định che mặt cậu.

Không ngờ còn chưa kịp làm gì thì Kiều Uyển Lâm đã cúi xuống vùi đầu vào bàn tay anh như năm xưa bị sốt uống thuốc.

Tác giả:

Liên quan đến trình độ y học và tuổi của nhân vật chính, nói nhiều sẽ lộ, nhưng dù thế nào thì cũng không phù hợp với thế giới thực, cho nên trên văn án luôn ghi chú là hư cấu, ở đây nói rõ lần nữa. Rất xin lỗi với tất cả những bạn để bụng và không để bụng chuyện này, đi hay ở thì tùy.

Ếch: Bữa có bạn thắc mắc sao giết người ngồi tù có 2 năm, phòng vệ thì cùng lắm là 4,5 năm chứ. Đọc chương này mình mới nhận ra 1 điều, lúc đó Lương Thừa chỉ mới 17, lại còn là tự thú, nên hình phạt giảm nhẹ cũng dễ hiểu

Bình luận

Truyện đang đọc