TÂM NHÃN

Trên đường về nhà, Lương Thừa nghe lại thu âm. Không giống trong tưởng tượng của anh lắm, chú Quẩy cứ nói lan man những chuyện khác, không thừa nhận rõ ràng chuyện gì cả, Kiều Uyển Lâm cũng không đe dọa ép hỏi.

Theo lời Kiều Uyển Lâm thì đây không phải là cảnh sát thẩm vấn, mà chỉ là phóng viên thu thập dữ liệu. Nhưng mà bọn họ đã tóm được chú Quẩy rồi, việc điều tra sau này sẽ dễ tiếp cận hơn.

Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tối hôm sau, anh Nguy và chú Quẩy đến quán bar Gió Xuân. Muôn Nẻo Đường thân là tổ chuyên mục thường xuyên nằm vùng ở các tiệm ngâm chân, tiệm mát-xa, trình độ quay lén khá là thuần thục.

Kiều Uyển Lâm ngồi đợi trong xe bên lề đường, chỉ huy ở trong tối, dần dần cậu thăm dò ra được cơ chế hội viên của quán bar, chỉ nhận giới thiệu của người quen, hơn nữa cũng chia cấp bậc khác nhau, khu phòng riêng dưới tầng hầm chỉ dành cho khách hàng cấp cao mới được thuê.

Chú Quẩy có một khách hàng là hội viên, nửa năm trước giới thiệu gã đến, gã thuộc cấp thấp, bình thường chỉ lẩn quẩn ở đại sảnh lầu một. Tối đó là lần đầu tiên gã chuốc thuốc, Kiều Uyển Lâm mới hơi chóng mặt là gã đã không giữ được bình tĩnh, muốn mau chóng đem cậu đi ngay.

Gã biện giải, chỉ là ra ngoài tìm thú vui, muốn trợ hứng chút xíu mà thôi.

Kiều Uyển Lâm thoát khỏi thân phận “người bị hại”, nếu như tác dụng của viagra là trợ hứng, vậy nếu khách hàng có mục đích xấu xa hơn thì phải chăng quán bar cũng sẽ cung cấp thuốc “kích thích” hơn?

Vậy những hội viên cao cấp dưới tầng hầm sẽ được thỏa mãn “nhu cầu” như thế nào?

Tốn mất nhiều ngày, Kiều Uyển Lâm nắm được thời gian thay ca của nhân viên, quy luật ghé thăm của mấy người khách quen, và cả ông chủ Liễu Cương thường xuất hiện lúc nào.

Mỗi khi tiến thêm một bước điều tra đối với phóng viên đều khá khó, những chuyện chuyên ngành thì phải tìm người đúng chuyên ngành mà làm, Kiều Uyển Lâm nghĩ đến một người.

Sữa lần trước mua chắc đã uống hết rồi, cậu lại mua thêm một thùng nữa, đến khu nhà của cán bộ cảnh sát thăm Trình Lập Nghiệp. Lần này cậu không làm phiền Lương Thừa nữa mà tự đi một mình.

Trình Lập Nghiệp đã hồi phục khá hơn nhiều rồi, ngày nào cũng nằm ở nhà đúng giờ xem Muôn Nẻo Đường. Kiều Uyển Lâm tới thăm, ông vui lắm, hỏi han cậu giống như một người già đang quan tâm con cháu mình, sao mấy tin tức gần đây không thấy tên con nữa vậy?

Kiều Uyển Lâm cũng tự nhiên như ở nhà, bốc một nắm hạt dưa từ trong hộp mứt ra, nói: “Con bận làm tin lớn rồi.”

Cậu khơi dậy hứng thú của Trình Lập Nghiệp, vừa cắn hạt dưa vừa kể, chuyện quán bar, rồi cả tiền án lừa đảo năm xưa của Liễu Cương, cuối cùng mới vòng đến khó khăn mình đang đối mặt.

Trình Lập Nghiệp nói: “Báo cảnh sát đi!”

Mắt Kiều Uyển Lâm lấp lánh, vừa thông minh vừa giảo hoạt: “Nên con tới đây nè!”

Những chứng cứ trước mắt đang nắm trong tay vẫn chưa đủ, cũng không có người bị hại có tính xác thực, Kiều Uyển Lâm hy vọng kiếm thêm được ít manh mối nữa, cậu không chính thức trình báo cảnh sát, nhưng cần bên cảnh sát giúp đỡ.

Trình Lập Nghiệp nhanh chóng tìm tới mấy đồng nghiệp cũ, đều là những cảnh sát đã nghỉ hưu, có người đang trông cháu, có người ngày ngày đánh cờ tướng, còn có người đang chơi con quay trong công viên.

Mấy ông bạn già ai nấy đều ngưỡng mộ Trình Lập Nghiệp lúc trước ra tay nghĩa hiệp lập được công lớn, lần này tụ tập, quyết tái xuất giang hồ.

Có người chuyên nghiệp giúp đỡ, việc điều tra được tiến hành rất thuận lợi. Nửa tháng sau, Kiều Uyển Lâm nhận được đủ loại mẫu rượu và một ít bao bì thuốc.

Cậu chạy ngay đến bệnh viện Nhược Đàm trong đêm, văn phòng khoa Ngoại tim mạch còn sáng đèn, hai ngày nữa sẽ có một hội nghị liên tịch phòng chống bệnh tim mạch, Lương Thừa đang chuẩn bị các ca bệnh cần thảo luận.

Đã gần một tuần hai người không gặp nhau, câu thường xuyên xuất hiện trong WeChat nhất chính là “Nhớ giữ sức khỏe”, khi cửa văn phòng được mở ra, Lương Thừa ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt Kiều Uyển Lâm, vậy mà anh lại có chút ảo giác như đã trải qua mấy kiếp rồi.

“Sao em tới đây?” Anh đứng dậy, biết rõ không phải là vì đến thăm anh.

Quả nhiên, Kiều Uyển Lâm đứng ở cửa, những phòng có thể làm xét nghiệm đều đã tan tầm cả rồi, cậu không đợi được, nói: “Thu thập được chứng cứ các mẫu rượu rồi, anh giúp em được không?”

Đương nhiên là Lương Thừa sẽ không từ chối, anh trả lời: “Được chứ.”

Kiều Uyển Lâm gãi lỗ tai, nói tiếp: “Em vẫn chưa ăn tối, anh có muốn cùng ăn khuya với em không?”

Lương Thừa nhếch nhẹ khóe môi, nói: “Được luôn.”

Nhược Đàm có phòng nghiên cứu độc lập, trước tiên Lương Thừa mang đồ đi xét nghiệm, ngoại trừ viagra thì còn mấy loại thuốc an thần.

Trong nhà ăn nhân viên chỉ còn lác đác vài người, chỉ còn lại một ô cửa bán hoành thánh, nhà bếp đang nấu, Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm mặt đối mặt ngồi trên bàn chờ đợi, trên bàn bày báo cáo xét nghiệm và một hộp bao bì thuốc an thần.

Làm sao để tìm hiểu nhiều tin tức hơn? Kiều Uyển Lâm vuốt cằm suy tư, xưởng sản xuất, số lô, nhà phân phối, có ai có thể sàng lọc ra được thông qua đống hộp thuốc móp méo này không?

Trước tiên cần có người có quan hệ rộng, trong ngành y dược hoặc là nằm trong hệ thống y tế.

Lúc này, tổ trưởng Vạn trực ban từ cửa đi vào, vừa xoa bụng ngáp, vừa phụng phịu “chỉ còn mỗi hoành thánh”. Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm cùng nhau nhìn sang, sau đó cùng nhau vẫy tay.

Tổ trưởng Vạn đi tới, nói: “Ồ quao, phóng viên Kiều, lâu lắm không thấy cậu tới.”

Kiều Uyển Lâm chủ động nói: “Em đang làm một bản tin, có chuyện nên đến đây.”

“Có liên quan gì đến bệnh viện không?” Tổ trưởng Vạn nâng cao tinh thần, lần trước bao hi vọng được xuất hiện trên chương trình đều đã bị dập tắt, trong lòng vẫn nhớ mãi không quên, “Cần giúp gì cứ tìm tôi.”

Hoành thánh nấu xong rồi, Lương Thừa dùng khay bưng tới, một bát đưa cho Kiều Uyển Lâm, bát còn lại đẩy sang trước mặt tổ trưởng Vạn.

Tổ trưởng Vạn giật cả mình, vội vàng húp nước để tránh Lương Thừa đổi ý, nói: “Bác sĩ Lương, đừng dọa tôi đó nha, không phải cậu lại sắp bị khiếu nại nữa đấy chứ?”

Lương Thừa gập ngón tay gõ vào hộp bao bì: “Anh xem thử cái này đi.”

“Cái gì thế?” Tổ trưởng Vạn cầm lên, “Ủa, nhãn hiệu này từng xảy ra chuyện, các bệnh viện lớn đều không sử dụng nữa rồi.”

Kiều Uyển Lâm thấy có chút manh mối rồi, nói thẳng: “Anh giúp em một chuyện được không?”

Sau khi kể lại tỉ mỉ, tổ trưởng Vạn vẫn điềm tĩnh ăn hoành thánh. Biệt hiệu “Dầu cù là” của hắn không phải tự đặt đâu, không có khía cạnh nào không phải là chỗ quen thuộc của hắn.

“Giúp cậu cũng được.” Tổ trưởng Vạn nói, “Nhưng tôi có một điều kiện.”

Kiều Uyển Lâm hào phóng nhận lời: “Anh yên tâm, phí cảm ơn đảm bảo làm anh hài lòng, anh muốn xuất hiện ở hậu kỳ, em sẽ dành riêng cho anh hẳn một phút để phổ cập thông tin y học.”

Tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng xét về tương lai lâu dài, tổ trưởng Vạn nói: “Tôi không phải người hám tiền và hư danh đâu.”

Lương Thừa bình thường không thích nói nhiều, nhưng lúc này lại cố gắng nhịn, hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”

Tổ trưởng Vạn nhìn anh, trả lời: “Tôi muốn cậu ba tháng không nhận khiếu nại!”

Lương Thừa: “…”

Tổ trưởng Vạn vui sướng ăn hết bát hoành thánh, cầm hộp thuốc bỏ đi. Lương Thừa khoanh tay trước ngực, ngả người dựa lưng ghế, suy nghĩ xem ba tháng tiếp theo làm sao để hành thiện tích đức.

Vẫn chưa nghĩ ra thì Kiều Uyển Lâm đã đẩy bát ra giữa, mình thì cầm muỗng, đũa thì đưa sang cho anh, nói: “Sắp nguội rồi.”

Lương Thừa ngay lập tức bại trận trước đôi mắt sóng sánh kia, một nửa trong đó là cảm ơn, nửa còn lại là hả hê khi thấy anh gặp họa, anh nhận lấy đũa, nói: “Không phải em không ăn đồ người khác đã ăn à?”

Đã quên mất vị đá bào hương nho tám năm trước rồi, nhưng khi đó Kiều Uyển Lâm nhất định sẽ nói, anh không phải là người khác.

Còn bây giờ cậu chỉ cúi mắt nhìn xuống lảng tránh: “Tùy anh, thích thì ăn không thì thôi.”

Khi cậu múc một muỗng hoành thánh lên, Lương Thừa không nói năng gì, chỉ vươn đũa ra, gắp đi miếng vụn rong biển cậu không thích ăn.

Sau đó bác sĩ Lương bắt đầu một chương mới trong sự nghiệp, ngậm đắng nuốt cay, gặp phải ông chú gắt gỏng không nói một lời, đụng phải người nhà bệnh nhi vênh mặt hất hàm cũng vẫn duy trì nụ cười mỉm. đối với những bệnh nhân và người nhà hiền lành có hiểu biết thì vô cùng cảm kích.

Có vài lần lời nói chối tai đến bên miệng rồi, anh bèn phải ngậm một miếng ô mai, chua đến tỉnh táo, nuốt cả lời nói và nước bọt vào bụng.

Đồng nghiệp tưởng là bác sĩ Lương thay tính đổi nết rồi, đằng sau nhất định có nguyên nhân không thể cho người khác biết, một cô lao công vào văn phòng quét dọn, hỏi ra giúp mọi người: “Bác sĩ Lương, cậu yêu đương rồi phải không?”

Lương Thừa dừng đầu bút, chấm một chấm đen ở phía sau chữ ký trên tờ báo cáo tổng kết tháng, hỏi ngược lại: “Sao cô nhìn ra thế?”

Cô lao công nói: “Con người được tình yêu thấm nhuần thì tính tình sẽ trở nên hiền hòa hơn, bác sĩ Lương, khi nào mời mọi người ăn kẹo cưới đây?”

Tiến độ này hơi bị nhanh quá rồi đấy, Lương Thừa đóng nắp bút, nói: “Không có chuyện đó đâu.”

“Ôi trời, một khi đã quyết định rồi thì phải mau lên.” Cô lao công tưởng anh ngại, “Cậu giỏi giang như thế, chắc chắn người yêu cũng không kém gì, sinh con ra chắc thông minh lắm!”

Lần đầu tiên Lương Thừa vội vàng tan làm, nếu còn không đi thì chắc sẽ phải cân nhắc xem con sẽ học ở trường số Bảy hay học ở Đức Tâm mất.

Tình cờ gặp tổ trưởng Vạn ở bãi xe, anh siết chặt nắm đấm, cau có hỏi: “Chuyện giao cho anh làm tới đâu rồi?”

Tổ trưởng Vạn đắc ý nói: “Xong hết rồi, phóng viên Tiểu Kiều chưa nói cậu nghe à?”

Kiều Uyển Lâm vẫn chưa kịp nói, cậu mới về đài truyền hình, chỉ riêng báo cáo tình hình với Bào Xuân Sơn đã tốn mất cả tiếng rồi. Sau khi xâu chuỗi tất cả những manh mối và chứng cứ thì cả vụ án đều dần dần sáng tỏ.

Qua một tháng nằm vùng điều tra, Kiều Uyển Lâm chạy đôn chạy đáo mấy chục địa điểm, tiếp xúc với hơn trăm người, sau khi điều tra được con đường vận chuyển số thuốc này thì cậu lại đào ra được một đường dây khác.

Thuốc của quán bar Gió Xuân lấy từ một công ty thực phẩm dinh dưỡng, chủ công ty này là anh trai Liễu Cương, tên Liễu Nghị. Mấy năm trước, Liễu Nghị thành lập một tổ chức dạy thêm lừa gạt phí tài trợ của phụ huynh, bây giờ vẫn không chịu thay đổi, vẫn lấy mục tiêu là học sinh tiểu học, chào hàng nước dinh dưỡng giúp bổ não.

Công ty này dần dần làm lớn, Liễu Nghị lấy được vài loại thuốc giá thấp, trở thành “nhà cung ứng” của Liễu Cương, rồi biến nó thành phúc lợi đặc biệt dành cho hội viên quán bar, cũng chính là những con mồi ngon mà hắn nhắm trúng.

Càng đào càng sâu, Kiều Uyển Lâm phát hiện hình như còn gây ra án mạng. Đầu năm ngoái, có một cô gái mới tốt nghiệp không lâu đi xã giao cùng sếp, bị chuốc say ở dưới tầng hầm, sau đó bị dẫn đi thuê phòng, tối đó cũng chết ngay trong quán bar. Sau đó quán bar có chỉnh đốn lại trong một tuần ngắn ngủi rồi cũng khai trương lại.

Kiều Uyển Lâm đi ra khỏi văn phòng tổng biên tập, nói khô cả miệng, về bàn làm việc nốc một ly nước to. Cậu ngậm miệng ly, nhìn chằm chằm tập tài liệu dày cộp, rút ra một trang được dán thẻ đỏ.

Đây là phương án điều tra cậu làm từ một tháng trước, bắt đầu từ việc tóm được chú Quẩy, rồi rao “lệnh truy nã giang hồ” tìm Ứng Tiểu Quỳnh và lão Tứ. Lấy chú Quẩy làm người dẫn dắt thâm nhập điều tra, tiến một bước nữa là tìm Trình Lập Nghiệp, hợp tác với cảnh sát. Sau khi thu thập chứng cứ thì truy vết nguồn gốc, tổ trưởng Vạn là nhờ ân tình.

Những người giúp đỡ cậu dù ít dù nhiều đều có liên quan đến Lương Thừa, cho nên ban đầu cậu mới nói với Lương Thừa là “Chỉ cần một mình anh giúp”.

Bây giờ, tất cả đã sắp khép màn, tất cả tài liệu văn bản, ghi âm và quay hình của Kiều Uyển Lâm tập hợp lại nộp cho cấp trên, chia làm hai bản. Một bản là báo cáo, một bản giao cho cảnh sát.

Đêm đã về khuya, bên ngoài tí tách mưa phùn, mây đen thấp đến nỗi sắp cuộn xuống đất rồi.

Kiều Uyển Lâm vuốt đỏ ấn đường, thở phào một hơi như trút bỏ được gánh nặng, cậu lười đeo cặp, chỉ cầm điện thoại và chìa khóa nhà rồi tan tầm.

Mọi người đều đã về gần hết, cả tòa nhà chỉ còn lại tiếng nước mưa vỗ lộp độp lên cửa kính, thang máy xuống đến lầu một, cậu bước ra đại sảnh.

Trước mặt có một nhóm đồng nghiệp ở bộ phận phỏng vấn đi qua, có vẻ như vừa xong việc, có mấy người quen tổ Hai đi ở phía trước, Lôi Quân Minh lặng lẽ tụt phía sau.

Chị Mông nhìn thấy cậu liền gọi: “Tiểu Kiều!”

Kiều Uyển Lâm toét miệng cười, đùa giỡn với mọi người xong xuôi, đợi tạm biệt từng người một, đối mặt với Lôi Quân Minh đang im lìm, cậu chủ động cất tiếng chào hỏi: “Đàn anh.”

Lôi Quân Minh nói: “Lâu quá không gặp em, dạo này đang bận gì thế?”

Kiều Uyển Lâm đáp: “Là tin liên quan đến quán bar, em từng đề cập với anh rồi đó.”

Lôi Quân Minh gật đầu, cuộc đối thoại khi đó chợt hiện lên, bầu không khí hơi lúng túng.

Mưa phùn tạt vào cửa sảnh, mặt sàn đá cẩm thạch ướt sũng, Kiều Uyển Lâm chạm đế giày phát ra âm thanh, nhìn về phía cái hố nhỏ trên mặt đất xi măng dưới bậc thềm.

Buổi tối hôm bọn họ hẹn đi ăn, trong tổ không đủ người, trước khi đi Lôi Quân Minh đã chủ động xin với Tôn Trác cho ở lại, hy vọng không chỉ là giúp đỡ mà còn muốn trở thành thành viên chính thức của phóng sự này.

Nhưng từ đầu đến cuối, Lôi Quân Minh lại gạt cậu nói là bị Tôn Trác giữ lại. Khi đó Lương Thừa đi trên hành lang đã nghe thấy, hôm đó ở trong xe anh nói với cậu, cậu mới hiểu ra.

Còn về chuyện quán bar cậu cũng hiểu rồi, Lôi Quân Minh không phải là sợ đụng chuyện, mà là sợ cậu có liên hệ gì với bộ phận phỏng vấn, rồi sẽ được điều về lại tổ Hai.

Kiều Uyển Lâm biết tỏng nhưng mà cậu không quan tâm, chỉ nói: “Đi theo sếp Tôn chắc mệt lắm nhỉ, chú ấy thường hay có những yêu cầu rất vô lý.”

Lôi Quân Minh nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừm, cố lên.” Kiều Uyển Lâm cười, “Anh lên đi, bye bye.”

Lôi Quân Minh nhận ra được sự xa cách, có vài lời không cần phải nói rõ cũng cảm nhận được, hắn nói: “Uyển Lâm, thật ra trước giờ anh vẫn luôn ngưỡng mộ em.”

Nửa người Kiều Uyển Lâm đã rời khỏi mái hiên, cậu quay đầu lại: “Ngưỡng mộ em chuyện gì?”

“Ở câu lạc bộ báo chí, ở khoa chúng ta, em lúc nào cũng là người đứng đầu, bao gồm cả chuyện em tốt nghiệp xong được tuyển thẳng vào trung tâm tin tức, được chủ nhiệm Tôn coi trọng.” Lôi Quân Minh nói, “Anh rất ngưỡng mộ.”

Cho nên vô tình Kiều Uyển Lâm đã trở thành đối thủ cạnh tranh, là kẻ thù giả tưởng, hoặc là học trò tài cao có thể thay thế được lãnh đạo.

Đối diện với sự thẳng thắn của Lôi Quân Minh, Kiều Uyển Lâm làm thinh chốc lát. Vì để giữ lại một chút thể diện cho đối phương và tình bạn mấy năm qua, cậu nói: “Đừng vì nhìn ưu khuyết điểm của người khác mà bỏ quên ưu khuyết điểm của bản thân mình.”

Lôi Quân Minh nói: “Anh biết chứ, nhưng mà ngoài ngưỡng mộ em, thì anh cũng bị em thu hút.”

Kiều Uyển Lâm hơi giật mình: “Anh đang nói gì thế?”

“Uyển Lâm.” Lôi Quân Minh hỏi, “Chúng ta có thể cho nhau cơ hội… tiến thêm một bước nữa không?”

Nhất thời Kiều Uyển Lâm không biết phản ứng thế nào, cậu đứng thừ ra, phía sau có một chùm sáng từ phía xa chiếu tới, đi cùng với tiếng động cơ.

Dưới màn mưa phùn rả rích, chiếc việt dã đỗ lại trước cổng lớn đài truyền hình.

Bình luận

Truyện đang đọc