TÂM NHÃN

Lương Thừa sinh ra vào ngày tuyết rơi, không biết ngày Mười tháng Hai năm nay thời tiết thế nào. Anh lấy điện thoại ra kiểm tra, hy vọng đó là một ngày trong xanh.

Kinh nghiệm đón sinh nhật của anh rất ít, cũng chỉ có cái năm bị Kiều Uyển Lâm gạt là thật sự đón sinh nhật mà thôi.

Chắc cũng phải đặt nhà hàng nhỉ, Lương Thừa chuyển từ mục dự báo thời tiết sang review của cư dân mạng, bấm vào một nhà hàng khá nổi tiếng, mới xem được hai bình luận thì tiếng nước trong phòng vệ sinh đã ngừng lại.

Anh xắn tay áo đi tới, đứng ngoài cửa hỏi: “Tắm xong rồi à?”

Bên trong có tiếng đáp lại, Lương Thừa vặn mở cửa tiến vào. Kiều Uyển Lâm đứng trước gương, chỉ mặc quần bệnh nhân, thân trên để trần, trông cậu đã gầy đi rất nhiều, bả vai lồi lên dáng xương lởm chởm.

Lương Thừa cầm khăn tới bọc cậu lại từ phía sau, quấn kín mít không còn kẽ hở, mái tóc chưa lau khô làm ướt cả cổ áo anh.

Kiều Uyển Lâm né ra: “Đừng quấn, em đang ướt.”

Lương Thừa thấp giọng nói sau gáy cậu: “Đừng bắt anh ăn mặn.”

Gương mặt trong gương thẹn thùng trợn mắt nhìn anh. Lương Thừa cười rất bỉ ổi, bàn tay mò vào trong khăn vuốt ve, cho tới khi tóc Kiều Uyển Lâm khô được một nửa, hai chân rã rời đứng không nổi, anh mới bế người ta về giường.

Kiều Uyển Lâm chui vào chăn lăn một vòng rồi cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè, bài đăng mới nhất là tin cầu cứu của đồng nghiệp.

Lương Thừa búng vành tai cậu: “Xem thử thích nhà hàng nào.”

Kiều Uyển Lâm nói: “OK, để em chọn.”

Phòng bên cạnh có một bệnh nhân mới làm phẫu thuật hôm nay, Lương Thừa cởi áo sơ mi ướt đẫm ra, mặc một cái áo ngắn tay vào, trước khi ngủ anh đi qua đó xem tình hình thế nào.

Anh vừa đi là Kiều Uyển Lâm lập tức mở ảnh đại diện của tổ trưởng ra, gõ tin nhắn xong gửi đi.

Tổ trưởng trả lời rất nhanh: Sao thế Tiểu Kiều?

Kiều Uyển Lâm: Tổ trưởng, em muốn đăng ký.

Tổ trưởng: Cái chương trình cứu trợ nhân đạo đó hả? Em làm được không đó, sức khỏe thế nào rồi?

Kiều Uyển Lâm: Không sao, em đăng ký cho anh em.

Tổ trưởng: OK, vậy anh liên hệ giúp em.

Kiều Uyển Lâm: Cám ơn tổ trưởng!

Lương Thừa quay về phòng bệnh đóng cửa lại, trên giường đã chừa sẵn chỗ trống cho anh, Kiều Uyển Lâm nhắm mắt lại, hơi thở đứt đoạn rõ là vẫn chưa ngủ.

Anh nằm lên giường, hô hấp giao thoa, sau đó môi mỏng hé mở, ấp úng hồi lâu mới phát ra một âm tiết không rõ ý.

Kiều Uyển Lâm cất lời trước: “Đừng gọi em là vợ, năn nỉ anh luôn đó.”

Lương Thừa nhịn cười: “Anh cũng không gọi nổi.”

Kiều Uyển Lâm chui vào vòng tay anh, cậu thích anh gọi tên của mình, bất kể là nói chuyện hay là cầu khiến thì nghe đều có cảm giác như đang tuyên bố chủ quyền. Cậu càng thích anh gọi là cục cưng, bởi vì với tính cách của Lương Thừa thì chỉ trong thời khắc đặc biệt anh mới gọi cậu như vậy thôi cho nên lại càng quý giá hơn.

Bỗng nhiên, Lương Thừa nói: “Cục cưng.”

Kiều Uyển Lâm mở mắt ra: “Hả?”

Lương Thừa nói: “Năm nay là sinh nhật đầu tiên em đón cùng anh, nhưng sẽ không phải là lần cuối cùng, đúng không?”

Kiều Uyển Lâm hơi giật mình: “Đương nhiên rồi.”

Lương Thừa tắt đèn, ôm Kiều Uyển Lâm đi ngủ, mấy phút sau thấy gò má ngưa ngứa, mò mẫm trên gối thì túm được một sợi tóc.

Anh lẩm bẩm: “Sao lại rụng lông nữa rồi.”

Bốp, Kiều Uyển Lâm đánh lên mu bàn tay anh: “Chủ nhân à, đã đến lúc em cần được làm đẹp rồi!”

Cách ngày Mười còn sáu ngày nữa, Lương Thừa vẫn làm việc như bình thường, anh không hề để ý đến chuyện gì khác, tất cả tâm tư và sức lực đều dồn cả vào ca phẫu thuật ngày Mười hai.

Nhưng anh phát hiện ra hành động của Kiều Uyển Lâm rất lạ thường, không có chuyện gì cũng nhìn điện thoại cười tủm tỉm, anh vừa liếc mắt một cái là cậu lập tức tắt màn hình bảo anh xâm phạm quyền riêng tư.

Anh nghe thấy Kiều Uyển Lâm nghe điện thoại xác nhận lại thời gian, hỏi có phải là đặt nhà hàng không thì cậu lại gật đầu ỡm ờ, anh hỏi đặt phòng nào thì lại ấp úng không trả lời được.

Tối ngày Chín, Kiều Uyển Lâm không gượng nổi nữa mà thiếp ngủ, chuông báo thức vang lên lúc nửa đêm, cậu nằm trên giường bệnh, là người đầu tiên chúc Lương Thừa “Sinh nhật vui vẻ”.

Sáng sớm hôm sau, đồng nghiệp trong bệnh viện lần lượt tới tặng quà, có đồ thực dụng, có đồ thiết kế rất tinh xảo, Kiều Uyển Lâm tò mò gỡ hộp quà ra. Cái mới nhất là của tổ trưởng Vạn, anh ta tặng Lương Thừa một cái sổ tay, bảo anh ghi chép lại cuộc sống hạnh phúc khi không bị khiếu nại.

Vương Nhuế Chi nấu mì trường thọ đem đến, Hạ Tiệp đích thân làm bánh kem, còn Kiều Văn Uyên thì sau chiếc dây nịt nhãn hiệu nổi tiếng thì lần này là một cái đồng hồ đeo tay xa xỉ, đến nỗi mà Lương Thừa có ảo giác như đang bị người nhà bệnh nhân hối lộ.

Tặng xong còn châm ngòi ly gián, Kiều Văn Uyên hỏi: “Uyển Lâm, con tặng anh cái gì?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Con ở trong bệnh viện có chuẩn bị được đâu.”

“Có thể mua trên mạng mà.” Kiều Văn Uyên vô tình vạch trần, “Ba đã chuyển tiền cho con rồi mà, giếm một mình rồi à?”

“Lát nữa con ra ngoài mua…” Kiều Uyển Lâm chê phiền, cố ý thở gấp hai tiếng, hết sức có hiệu quả, Vương Nhuế Chi bảo kê cậu không cho Kiều Văn Uyên nói nữa.

Truyền dịch xong, Kiều Uyển Lâm thay một bộ quần áo dày cộm để trông mình bớt gầy guộc. Da cậu ngày càng tái, chóp môi bình thường hồng nhạt giờ cũng biến sắc, trước khi ra ngoài, cậu trốn vào phòng vệ sinh tô một lớp son dưỡng thà có còn hơn không.

Đã lâu không rời khỏi bệnh viện, chiếc việt dã chạy khỏi cổng lớn Nhược Đàm, cảm xúc lặng ngắt như tờ Kiều Uyển Lâm đã sống lại, tầm mắt cậu rất tham lam, đến cả cái thùng rác ven đường cũng thấy nó “mi thanh mục tú”.

Lương Thừa hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Kiều Uyển Lâm xem đồng hồ, vẫn còn thừa thời gian, cậu nói: “Anh có gì muốn làm không?”

Lương Thừa không biết, những gì anh có thể nghĩ tới chỉ là đi dạo phố, chọn một món quà hợp ý, anh không sợ vô vị, chỉ hy vọng có thể trôi qua ngày hôm nay một cách bình yên.

Điện thoại trên bục điều khiển chớp sáng, Ứng Tiểu Quỳnh gọi tới, trước đó đã gọi bảy, tám cuộc rồi.

Kiều Uyển Lâm nói: “Chắc anh Ứng muốn tổ chức sinh nhật cho anh đó.”

“Anh ấy hỏi đến bệnh viện được không, có cả Trịnh Yến Đông và lão Tứ nữa.” Lương Thừa từ chối rất dứt khoát, “Đợi em làm phẫu thuật xong khỏe lại rồi thì chúng ta tụ tập sau, không vội.”

Kiều Uyển Lâm nghe thế bèn “Dạ” một tiếng, hỏi: “Vậy anh có muốn cái gì không?”

Lương Thừa cầm vô lăng: “Anh không thiếu gì cả?”

Kiều Uyển Lâm thẳng thắn: “Thật ra em đã chuẩn bị quà cho anh rồi.”

Lương Thừa dẹp bỏ hết băn khoăn của cậu: “Em tặng gì anh cũng thích.”

Trong xe rất ấm, chóp mũi Kiều Uyển Lâm thấm một lớp mồ hôi, lúc cười lên trông rất thật thà, cậu nói: “Đến ngã tư tiếp theo thì rẽ phải, chúng ta đến công viên trung tâm.”

Chiếc việt dã chạy về hướng nam, ngày càng gần trung tâm phía nam thành phố rồi, cây xanh bên đường ngày càng rậm rạp, khu đó có rất nhiều tòa kiến trúc cổ kiểu Tây, môi trường ở đó phải nói là đứng nhất nhì Bình Hải.

Nhưng mà không nhiều trung tâm thương mại, Lương Thừa không đoán được đến đó có liên quan gì đến quà sinh nhật, nhưng Kiều Uyển Lâm nằm trong bệnh viện lâu quá rồi, ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.

Công viên trung tâm mở tự do, diện tích rất lớn, vòng ngoài sát đường là một bãi đất trống, cỏ cây được cắt tỉa gọn gàng, hôm nay là ngày hành chánh nên chỉ có vài chiếc xe đang đậu.

Ngô đồng xum xuê như rừng, ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá rọi lên mặt đường lát đá, Lương Thừa khoác áo da màu đen, anh lấy tua rua nút kết bình an quét lên mu bàn tay Kiều Uyển Lâm.

Kiều Uyển Lâm dắt anh đi tà tà về chính giữa công viên: “Anh không thấy quen hả?”

Lương Thừa ngó xung quanh, có lẽ là nhiều chuyện bận tâm quá nên mãi anh mới nhớ ra: “Chỗ này là…”

Kiều Uyển Lâm hớn hở nói: “Kỳ nghỉ hè năm xưa chúng ta từng tới rồi đó, anh giúp em hoàn thành hoạt động xã hội.”

Bóng cây phía trước lắc lư, tòa kiến trúc màu trắng tinh thấp thoáng qua những kẽ lá xanh, những ô cửa sổ đủ màu sắc, mái nhọn cao ngất chọc trời, là giáo đường Lan Minh họ từng giúp người câm điếc tổ chức hôn lễ.

Lương Thừa dừng bước chân: “Quay lại chốn cũ à?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Lãng mạn anh nhỉ.”

Nghe nói từ đó đến nay, giáo đường Minh Lan đã trở thành thánh địa kết hôn, bắt buộc phải hẹn trước, Lương Thừa nói: “Hôm nay có người kết hôn không.”

Kiều Uyển Lâm gãi tóc mai, nói: “Chắc là có.”

Lương Thừa tiếc nuối: “Vậy chúng ta vòng ra phía sau xem đi.”

Điện thoại trong túi rung lên, hai mắt Kiều Uyển Lâm chợt sáng rỡ, cậu liền kéo Lương Thừa đi tiếp, vội vàng nói: “Mau lên, đi thôi anh.”

Lương Thừa nghi hoặc: “Sao đột nhiên lại gấp gáp thế, ai gửi tin nhắn cho em vậy?”

Kiều Uyển Lâm la lớn: “Tặng quà đó!”

Nhưng cậu đi không được nhanh, bước được mấy bước ngắn ngủi là hơi thở bắt đầu hỗn loạn, cậu cố gắng nhịn xuống, thậm chí còn buông cả tay Lương Thừa, bước từng bước kiên trì đến quảng trường hình vòng cung trước giáo đường.

Bóng cây che phủ cả một vùng, trên thảm cỏ trước cổng có đặt một thùng giấy.

Lương Thừa đuổi theo, dìu Kiều Uyển Lâm tới gần, từ từ anh nghe thấy tiếng kêu ư ử, đến trước thùng giấy anh liền trừng to mắt.

Bên trong có một con cún màu trắng toát khoảng hai tháng tuổi, lăn cái bụng tròn vo lại, không nhìn ra được cái nơ con bướm thắt trên cổ nó.

Kiều Uyển Lâm ngồi xổm xuống, mấy hôm trước trong tổ điều tra vạch trần một hang ổ trộm chó để buôn bán, giải cứu được rất nhiều bé cún con. Sau đó cần có người nhận nuôi, cậu nhìn thấy bài đăng cầu cứu của đồng nghiệp nên đăng ký.

Cậu đã được xem ảnh rồi, nhưng cún con ngoài đời đáng yêu hơn gấp trăm lần, cậu vươn tay sờ gọi “chiu chiu”.

Lương Thừa cũng ngồi xổm xuống, một bàn tay đã đủ nâng nó lên, một cục bông nhỏ ấm áp trong lòng bàn tay, nó liếm láp lung tung, ngứa đến nỗi anh vừa chau mày vừa tức cười.

Kiều Uyển Lâm quan sát nụ cười đó, hỏi: “Anh thích không?”

Lương Thừa giật mình: “Đây là quà sinh nhật em tặng cho anh ư?”

“Nó cần có gia đình.” Kiều Uyển Lâm giơ ngón trỏ ra sờ răng sữa của nó, “Hơn nữa, nó còn là màu trắng, mắt to nè, lông xù nữa, là kiểu anh thích đó.”

Nghe miêu tả như thế, ánh mắt Lương Thừa lập tức chuyển từ con cún sang cậu, anh khó mà phủ nhận được, nói: “Nó tên là gì?”

Vẫn chưa đặt tên nữa, Kiều Uyển Lâm đề nghị: “George.”

Nụ cười của Lương Thừa tắt lịm: “Chán òm.”

“Sao lại chán.” Kiều Uyển Lâm phản bác, “Vậy nó tên là Cam Nhỏ, Cam Canh, Cam Ruột Đỏ, Cam Ngọt, hay gọi là Cam Xấu đi, tên xấu dễ nuôi.”

Lương Thừa nói: “Tại sao lại tặng anh con chó này, em có ý gì?”

Kiều Uyển Lâm ngồi xổm tê chân, lúc đứng dậy hơi chếnh choáng: “Vì nó đáng yêu thôi, chứ em có ý gì đâu.”

Lương Thừa đứng dậy túm cậu, kéo lại gần, cún con không may bị kẹp giữa hai người, anh nói: “Ngày mốt là em phẫu thuật, em tặng nó cho anh, còn tên là George, em muốn anh nghĩ như thế nào?”

“Thì anh đừng có nghĩ nhiều.”

“Nhưng em rõ ràng đã làm như vậy, em muốn để nó thay thế em đúng không?”

Kiều Uyển Lâm giải thích: “Nói một cách khách quan thì bất kì ca phẫu thuật nào cũng có nguy hiểm, đều có khả năng sẽ chết mà.”

“Chó con cũng sẽ chết.” Lương Thừa hỏi, “Vậy thì phải làm sao, Kiều Uyển Lâm, vậy anh phải làm sao đây?”

Kiều Uyển Lâm không ngờ lại thành ra như vậy, cậu bị vạch trần, bị chất vấn, bị nỗi sợ hãi tiềm ẩn tập kích, cậu ấm ức nói: “Em không biết phải tặng anh quà gì cả.”

“Anh đã từng nói, em chính là món quà mà ông trời tặng cho anh.” Lương Thừa dùng một tay ôm cậu, “Kiều Uyển Lâm… Kiều Uyển Lâm…” Anh cứ liên tục lặp lại, xác nhận rằng cậu vẫn đang sống sờ sờ trước mặt anh.

Cậu thở hổn hển, trong cổ họng không phát ra nổi một câu hoàn chỉnh.

Lương Thừa cũng không cho cậu cơ hội, tiếp tục nói: “Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm, lần trước đến Bắc Kinh quá vội, đợi em khỏi bệnh chúng ta đi lại lần nữa. Anh ngại nói với em, thật ra anh chưa từng đi Cố Cung, sắp tới em đi cùng anh nhé?”

“Còn cả tết nữa, nghỉ tết chúng ta đến Anh đi, anh dẫn em tới nhà hàng Trung Hoa đó. Anh đã trả lời email cho Charlotte rồi, anh nói với cô ấy, bạn trai của anh vừa phiền phức vừa xinh đẹp, cô ấy muốn làm quen với em.”

Kiều Uyển Lâm túm áo khoác anh: “Anh mới xinh đẹp í.”

Lương Thừa bật cười, nói: “Cuộc thi bóng rổ năm sau em không định tham gia à? Lần trước ở trấn Vân Khê chúng ta đã hứa với anh Ứng và Trịnh Yến Đông sẽ cùng nhau đi du lịch mà, không thể hứa suông được. Đợi trời ấm lên, chúng ta còn phải đi công viên trò chơi với ba mẹ nữa mà, em quên rồi sao?”

Kiều Uyển Lâm khẽ nói: “Hóa ra còn rất nhiều chuyện đang đợi em thực hiện.”

“Đúng vậy, cho nên đừng sợ gì cả.” Lương Thừa buông cậu ra, “Hãy tin anh, anh sẽ không để lại bất cứ tiếc nuối nào cho em.”

Nhưng mà Kiều Uyển Lâm lại lắc đầu, cậu đã từng tiếc nuối vì không thể chơi bóng rổ, Lương Thừa để cậu ngồi lên vai ném bóng, cậu từng tiếc nuối vì không được học phóng viên, Lương Thừa nói cho cậu biết thế nào là phản kháng.

Những chuyện tiếc nuối dù nhỏ hay lớn cậu đều đã thực hiện được rồi, cậu cảm thấy bản thân mình quá tham lam cho nên đã để lại một điều mình để ý nhất.

“Em không có tiếc nuối gì hết.” Kiều Uyển Lâm nói, “Ngày ba mẹ kết hôn gặp lại anh, thấy anh được đi học, làm bác sĩ, có một cuộc sống tốt, khoảnh khắc đó em đã không còn tiếc nuối gì nữa rồi.”

Tâm lý cứng rắn của Lương Thừa sụp đổ ngay lập tức, anh đỏ ửng đôi mắt.

Hôm đó Kiều Uyển Lâm cứ cắm cúi ăn không chịu liếc anh lấy một cái, lúc đó cậu nghĩ nếu như có thể dùng khuỷu tay cố ý chọc anh như ngày xưa cùng nhau làm bài tập thì tốt biết mấy.

Anh nói: “Anh nhất định sẽ túm chặt lấy tay em, lén lút đùa với em, có phải chúng ta cũng sẽ có ngày được làm hôn lễ hay không?”

Lúc này ở phía sau, cổng giáo đường mở toang cánh, vị mục sư đã già hơn tám năm trước rất nhiều.

Hôm nay có người đã đặt trước hôn lễ.

Tiếng chuông du dương, chó con kêu ư ử, Kiều Uyển Lâm mượn sinh nhật của Lương Thừa nói lên tâm nguyện của mình, cậu trả lời: “Xin anh hãy nắm tay em cùng bước vào lễ đường.”

Bình luận

Truyện đang đọc