TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 15

Âm thanh như vậy cứ vang lên không ngớt, Diệp Thành trong cơn đau đớn vẫn chưa nhận ra bảy trăm hai mươi huyệt vị của mình được xung phá liên tiếp. Các huyệt vị được khai thông, tiếp sau đó là kỳ kinh bát mạch được đả thông nhờ quá trình luyện cốt.

Hự…

Diệp Thành rít lên qua kẽ răng, toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi một đoạn gân cốt, mỗi một phần da thịt dường như sắp rách ra đến nơi, cơn đau đớn khiến hắn ngất lịm đi.

Từng phần gân cốt bắt đầu dãn ra rồi dần dần co vào, cứ thế lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn.

Trán Diệp Thành nổi lên từng đường gân xanh, đôi mắt đen láy kia đã hằn lên từng đường máu đỏ, cả cơ thể hắn như có cả hàng chục nghìn mũi kim đâm vào.

Sau ba tiếng đồng hồ hắn như mất hết toàn bộ sức lực, nằm vật ra đất.

Lần đầu luyện thể, suýt thì mất mạng, thế nhưng hắn cố gắng lắm mới có thể xoay chuyển được một tiểu chu thiên.

“Suýt thì mất mạng”, Diệp Thành thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu. Thế nhưng dù là vậy thì trong mắt hắn vẫn mang theo sự hưng phấn và vui mừng.

Hắn hiểu rằng việc luyện thể không phải chuyện ngày một ngày hai mà là cả quá trình lâu dài, cần trải qua đau đớn để sống sót, đây là một con đường đầy gian khổ.

Cố gắng ngồi xuống lần nữa, Diệp Thành bắt đầu quan sát bên trong cơ thể. Quả nhiên, việc luyện thể của hắn không hẳn không thu được thành quả. Gân cốt cứng rắn dẻo dai hơn thấy rõ. Trên từng đoạn xương còn có những luồng ánh sáng quấn quanh.

Lại nhìn sang cơ thể bên ngoài, phần da thịt bám đầy tạp chất màu đen, đó chính là vật bài tiết sau khi cơ thể trải qua quá trình rèn luyện và còn bốc mùi hôi khó chịu.

Cơn gió nhẹ thổi qua kẽ cửa cũng khiến cho Diệp Thành cảm thấy khoan khoái. Sau đó, linh khí mỏng manh của đất trời bắt đầu quy tụ lại, các huyệt vị, lỗ chân lông trên toàn cơ thể bắt đầu giãn ra, hấp thu linh khí của đất trời, giúp hắn dưỡng gân dưỡng cốt, gội rửa những bụi bặm trên cơ thể.

Vì mất nhiều sức cho quá trình tu luyện nên Diệp Thành nuốt lấy nuốt để linh khí, mọi đau đớn trên cơ thể dần dần tiêu tan, cơ thể trong vòng xoáy linh khí bắt đầu hồi phục và ấm dần lên.

“Vất vả quả nhiên không vô ích”, Diệp Thành khẽ nắm tay, hắn cảm nhận rõ hơn bao giờ hết cơ thể xác thịt của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Lúc này không chỉ thị lực, thính lực, tốc độ mà sức mạnh cũng đều tốt hơn rất nhiều. Đến cả mỗi tế bào trong cơ thể cũng như có thêm sức mạnh kỳ lạ khiến hắn cảm thấy tinh thần sung mãn.

Một lúc sau, Diệp Thành mới trở người đứng dậy, hắn lấy bình đựng Ngọc Linh Dịch trong ngực ra, dốc ngược và uống hết sạch.

Nếu có người nào đó ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ ngăn lại vì Ngọc Linh Dịch được hình thành từ tinh hoa của linh thảo, chứa những tinh tuý vô cùng quý giá, khi sử dụng cần hết sức thận trọng, uống cả bình như vậy, nếu không cẩn thận có thể khiến vùng đan điền bị phá huỷ.

Chỉ là những lo lắng này đối với Diệp Thành mà nói lại chẳng đáng để tâm. Nên biết rằng lúc này cái Diệp Thành có không chỉ là đan điền mà là đan hải, dung lượng không phải như người thường, đừng nói là uống một bình Ngọc Linh Dịch, cho dù dốc cạn tám chục đến cả trăm bình cũng không thể phá huỷ vùng đan hải được.

Ngọc Linh Dịch chảy vào cơ thể khiến Diệp Thành đột nhiên cảm thấy như nguồn nước thanh khiết chảy khắp các kinh mạch trong cơ thể, khiến hắn vô cùng sảng khoái, mọi mệt mỏi đau đớn nhanh chóng tan biến.

Lúc này Diệp Thành bắt đầu ý thức được một vấn đề chính là dung lượng của đan hải lớn thế nào. Dung lượng của đan hải lớn hơn đan điền rất nhiều, thế nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng quá trình thăng cấp của hắn cũng sẽ chậm hơn người cùng cảnh giới rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc