TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 394

“Các ngươi được lắm!”, Diệp Thành mắng một câu, nhưng vẫn chọn lựa trong đống đồ còn lại.

Quả đúng như hắn nghĩ, trong số những thứ còn lại, tìm một lượt cũng không thấy bảo bối nào đặc biệt bắt mắt.

Bất đắc dĩ, Diệp Thành chỉ đành miễn cưỡng nhặt một thanh linh kiếm có thể lọt vào mắt lên. So với những bảo bối bình thường kia, linh kiếm này cũng được coi là thượng phẩm, nhưng so với mấy thứ đám Tạ Vân nhặt được vẫn kém hơn rất nhiều.

Tuy nhiên khi hắn vừa định nhét linh kiếm vào túi đựng đồ, Tiên Hoả trong cơ thể hắn đột nhiên rung chuyển.

Có bảo bối!

Hai mắt Diệp Thành sáng lên.

Hắn cầm linh kiếm trong tay, hai mắt sáng ngời nhìn đống đồ trước mặt, theo sự chỉ dẫn của Tiên Hoả, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên một phiến sắt đen.

Miếng sắt này chỉ to bằng móng tay người trưởng thành, đã hoen rỉ, mang đầy vẻ cổ xưa, không nhìn ra có điều gì ngạc nhiên, nhưng Tiên Hoả lại nhằm vào nó.

“Ta lấy linh kiếm này”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi cất linh kiếm vào túi đựng đồ, sau đó tiện tay cầm mảnh sắt nhét vào luôn. Vì linh kiếm hắn thu thập được không phải vật phẩm cao cấp, mà mấy người Tạ Vân đã lấy toàn bảo bối tốt nên hắn lấy thêm một món đồ, ba người cũng không nói gì.

Quá trình phân chia tiếp theo hài hoà hơn nhiều, bảo vật của Dương Bân bị bốn người họ chia hết không chừa một món, không biết sau khi Dương Bân tỉnh lại có hộc máu tại chỗ không!

“Đi thôi”, chia chiến lợi phẩm xong, bốn người vai kề vai đi ra khỏi núi.

“Lần sau có chuyện tốt như này thì gọi ta nữa nhé”.

“Lần sau? Ta nói cho các ngươi biết, lần này về mỗi người hãy ngoan ngoãn tự tu luyện trên núi đi, không có việc gì đừng xuống núi, chưa biết chừng đám nhóc kia lại ôm cây đợi thỏ dưới chân núi đấy!”

Lúc này, phía Đông đã có một vầng sáng màu đỏ.

Trên Ngọc Nữ Phong, Sở Linh vươn người bước ra từ trong phòng, hít lấy hít để linh khí của đất trời.

“Woa, linh khí bên ngoài vẫn trong lành hơn”, vẻ mặt Sở Linh rất dễ chịu.

“Sư phụ, đồ nhi về rồi”, lời Sở Linh vừa dứt thì giọng Diệp Thành vang lên.

“Sư phụ, đồ nhi về rồi”, lời còn chưa dứt, Diệp Thành đã leo lên đỉnh núi.

Đập vào mắt hắn là Sở Linh đang hít thở linh khí của đất trời.

Mà Sở Linh nhìn thấy Diệp Thành thì sững người.

“Sư phụ, con về rồi, sư phụ có nhớ con không?”, Diệp Thành không hề phát hiện ra sự khác thường của Sở Linh, còn ngu ngốc xoa xoa tay, cười xoà bước tới.

“Đúng là tìm mỏi mắt cũng không thấy”, sau khi phản ứng lại, mặt Sở Linh đột nhiên phủ đầy sương giá. Cô đột nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt Diệp Thành, không đợi hắn phản ứng, đôi tay ngọc ngà đã bóp chặt cổ hắn rồi nhấc hắn lên.

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Diệp Thành trở tay không kịp, bị nhấc lên cao, trán hắn nổi đầy gân xanh, thậm chí chân khí toàn thân cũng bị khống chế, giờ phút này hắn như một chú dê con chờ bị làm thịt.

“Sư… sư phụ, sư phụ làm… làm gì vậy?”, Diệp Thành vung vẩy chân tay, đến nói cũng khó khăn.

“Chuyện tốt ngươi làm đấy”, Sở Linh lạnh lùng nói, bàn tay đang bóp cổ Diệp Thành cũng tăng thêm sức lực.

“Con đã làm… làm gì?”, Diệp Thành bị bóp đến mức tròng mắt lồi ra, hơn nữa hắn nhìn thấy sát khí lạnh lẽo rất rõ ràng trong đôi mắt đẹp của Sở Linh, sát khí ấy khiến toàn thân hắn lạnh toát từ đầu đến chân.

Bình luận

Truyện đang đọc