TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 376

(*) Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

“Ngăn hắn lại.” Tả Khâu Minh giận dữ quát lên, hắn cùng binh khí lơ lửng trên đầu sát phạt đến, vừa ra tay đã tung ra đại chiêu.

Hàng Long!

Diệp Thành khí thế bừng bừng, tung ra một chưởng Hàng Long đẩy lùi Tả Khâu Minh, sau đó vung mạnh roi sắt trong tay.

A!

A!

Sau đó tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên, Diệp Thành điên cuồng vung roi sắt, những đệ tử nội môn xông lên bị hắn hung hãn quật từng roi từng roi, sau đó hẳn lao vụt ra khỏi vòng vây.

Ầm!

Ầm ầm!

Trong màn đêm tĩnh mịch, ngọn núi phía sau nội môn lại không hề êm đềm, đập vào mắt mọi người là từng cảnh tượng hỗn độn.

Chẳng biết từ bao giờ, tiếng nổ ầm ầm từ ngọn núi phía sau nội môn dần biến mất, chủ yếu là vì đánh mãi đánh mãi rồi không thấy Diệp Thành đâu, cho nên hơn một trăm người đánh không có mục tiêu.

“Canh gác lối ra của ngọn núi phía sau cho ta, chắc chắn hắn vẫn đang ở đó”, Tề Dương quát lên, vẻ mặt dữ tợn có hơi đáng sợ: “Những người khác tìm kiếm từng tấc đất cho ta, ta muốn xem hắn có thể trốn được đến bao giờ. Còn nữa, mời Dương Bân đến đây”.

“Sư… sư huynh Dương Bân ạ?”

Các đệ tử xung quanh đều giật mình, nhưng khi thấy vẻ mặt hung tợn của Tề Dương thì tất cả đều bấm bụng không nói nửa lời.

Dương Bân là đệ tử thứ bảy trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, mạnh hơn Tề Dương một bậc.

Bắt một tên thuộc cảnh giới Ngưng Khí cần phải mời thêm đệ tử chân truyền đến sao?

Đáp án là chắc chắn cần!

Ai cũng biết lần này Tề Dương thật sự tức giận.

Hắn ta đường đường là một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, cộng thêm hơn một trăm đệ tử nội môn, thế nhưng chiến đấu gần như cả đêm chẳng những không bắt được Diệp Thành – người ở cảnh giới Ngưng Khí mà còn để hắn chạy mất, với Tề Dương mà nói, đây là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước tới nay.

Mời Dương Bân tới giúp đủ để chứng minh Tề Dương rất coi trọng Diệp Thành, một đệ tử chân truyền không xử được thì gọi thêm một người nữa.

Chẳng mấy chốc hơn một trăm người lần lượt chia thành hai nhóm, một nhóm chặn ở lối ra nội môn, nhóm còn lại phụ trách đi tìm Diệp Thành.

Cảnh tượng này đối với hầu hết mọi người đều rất quen thuộc, khi ở rừng hoang, chẳng phải họ cũng tìm Diệp Thành như thế này sao? Rừng hoang rất lớn, nhưng ngọn núi phía sau nội môn còn lớn hơn, muốn tìm một người cũng không dễ.

Mà lúc này Diệp Thành, kẻ đang bị tất cả mọi người săn lùng đã kéo lê cơ thể đẫm máu vào trong hang động bí ẩn.

Đánh nhau gần như cả đêm, hắn đã lao ra khỏi vòng vây nhiều lần, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám đệ tử đuổi theo phía sau, mặc dù roi sắt rất bá đạo nhưng cũng không ngăn được vì đối phương quá nhiều người, hắn cũng suýt nữa bị đánh cho tàn phế.

 

Bình luận

Truyện đang đọc