TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 496

Có lẽ vì bị thương quá nặng nên Diệp Thành hôn mê không tỉnh lại nổi.

Dòng sông dài chảy qua núi rừng không có điểm dừng, chỉ biết nó chảy về phía đông.

Rì rào!

Không biết từ bao giờ, phía trước có tiếng sóng vỗ vào đá vang lên, một thác nước cao tới cả trăm trượng xuất hiện, còn Diệp Thành trôi theo dòng xông bị đẩy xuống thác nước đó.

Nói ra thì cũng trùng hợp, ở giữa thác nước có một tảng đá ngầm nhô lên, Diệp Thành mắc ngay vào đó, cứ thế lửng lơ ở trên, dù nước có chảy tới hắn cũng không bị rơi xuống.

Đêm khuya, tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Sở Huyên đứng thẫn thờ trong rừng trúc, mặc những cơn gió lạnh rít qua mà chẳng mảy may cử động. Phía trước cô là một bia mộ nhỏ, trên bia mộ kia còn khắc bốn chữ: Diệp Thành Chi Mộ.

“Nếu không phải ta chọn con làm đồ đệ thì bây giờ có lẽ con vẫn còn sống tốt, nếu ta không quá hà khắc với con thì có lẽ con cũng sẽ không chết, nếu ta không phái con tới nước Triệu…”

…..

Rì rào! Lõng bõng!

Trời đất tĩnh lặng nhưng những âm thanh từng đợt sóng nước vỗ vào đá không ngừng vang lên.

Trên mỏm đá, cơ thể Diệp Thành khẽ cử động, hắn từ từ mở mắt ra. Sau hai, ba giây, hắn mới ngẩng đầu dậy.

“Mình còn sống sao?”, cảm nhận được cái lạnh từ dòng nước, Diệp Thành chợt thấy bất ngờ.

Đôi mắt hắn đảo đi đảo lại, lúc này hắn mới nhớ ra sự việc xảy ra trước đó, hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi cùng bị dược đan sư gian ác kia bắt đi để luyện đan, sau đó bị đuổi giết, cuối cùng hắn trúng một đòn chí mạng và rơi xuống dòng nước này.

“Mình vẫn còn sống”, Diệp Thành nhảy lên vui mừng khôn tả: “Đúng là một kì tích”.

“Đã lâu như vậy rồi mà lão ta vẫn chưa đuổi đến, chắc là đã đi rồi”.

“Không biết Thượng Quan Ngọc Nhi có thoát khỏi ma chưởng của lão ta không, lần này đúng là trong cái rủi có cái may, tu vi còn lên được năm bậc, hi hi hi”.

Diệp Thành thầm nhủ và nhận ra mình vẫn còn đang nằm bò trên mỏm đá.

“Đây là đâu?”, ngay sau đó hắt lật người nhảy lên, sau đó đứng trên mỏm đá phóng tầm mắt, những gì hắn có thể nhìn thấy chỉ là dòng sông dài vô tận, kể cả là một người có nhiều trải nghiệm phong phú như hắn thì cũng không biết dòng xông đưa mình đi đâu.

“Phải nhanh chóng quay về, nếu không thì sư phụ sẽ rất lo lắng”, nghĩ vậy, Diệp Thành nhảy xuống khỏi tảng đá.

Thế nhưng đúng lúc hắn định nhảy xuống thì một luồng ánh sáng loé lên ở bên chiếu thẳng vào mắt hắn.

Ấy!

Diệp Thành nheo mắt nhìn và ngỡ ngàng nhận ra trên mỏm đá này còn có một hang động nhỏ và luồng ánh sáng mờ kia xuất phát từ cái động đó.

“Có bảo bối?”, Diệp Thành xoa cằm lật người tiến vào trong hang động.

Vừa vào trong hang động, một luồng khí tức hoang dã xuất hiện khiến hắn có cảm giác như bước vào mảnh đất hoang cổ xưa.

Bình luận

Truyện đang đọc