TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 60

Quan trọng nhất đó là cô ta không nhận ra Diệp Thành.

“Ngươi là đệ tử của Hằng Nhạc Tông?”

Nghe câu này, Diệp Thành sững sờ. Cô ta không nhớ ra mình sao? Hắn thảng thốt, mới có mấy ngày mà trí nhớ của nha đầu này cũng tồi quá đi.

Nghĩ tới cảnh tượng phong tình đêm hôm đó, Diệp Thành bất giác day day trán, ai mà ngờ nổi hắn lại có thể xảy ra chuyện đó với một tiền bối nữ ở cảnh giới Không Minh, rõ ràng là cứu người nhưng suýt chút nữa thì mất cái mạng này rồi.

“Ta hỏi ngươi, ngươi là đệ tử của Hằng Nhạc Tông phải không?”, thấy Diệp Thành không đáp lời, Sở Huyên lại lên tiếng.

“Vâng, vâng, vâng”, mặc dù trong lòng còn đang thầm nghĩ tới chuyện khác nhưng nghe vậy Diệp Thành vội giơ ra tấm bài thân phận của mình.

Sở Huyên liếc nhìn tấm ngọc bài rồi lại nhìn Diệp Thành: “Đêm hôm như vậy, ngươi lén lút ra sau núi làm gì?”

“Ta…ta đi hái linh thảo”.

“Vậy ngươi thấy ta thì sao phải chạy?”, cũng vì thần sắc của Diệp Thành hoang mang nên Sở Huyên lại lần nữa nhìn hắn ta, câu hỏi của cô khiến Diệp Thành cảm thấy áp lực vô cùng, giống như thể mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn đều đang nằm trong tầm quan sát của Sở Huyên. Nếu Diệp Thành nói dối thì tuyệt đối không thể thoát khỏi tay Sở Huyên được.

“Ta khiến người khác phải sợ vậy sao?”

“Ta…ta sợ tiền bối cướp mất đồ của ta”, Diệp Thành tự biện đại một lý do, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, diễn rất đạt vai, khuôn mặt vô hại của hắn khiến bất cứ ai nhìn cũng đều phải thừa nhận hắn là một đứa trẻ ngoan.

Cướp đồ của ngươi?

Sở Huyên bật cười.

Đây là đâu, mặc dù là ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông nhưng cũng nằm trong kết giới của Hằng Nhạc Tông, ngoài người của Hằng Nhạc Tông ra thì lẽ nào còn có người của môn phái khác? Đường đường là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông mà phải đi cướp của một đệ tử mới ở ngưng khí tầng thứ nhất sao?

Sở Huyên cho rằng hành động vừa rồi của mình đã khiến tên tiểu tử này sợ hãi. Cô ta nhìn Diệp Thành một cái, không hỏi thêm gì mà đưa mắt nhìn vào lùm cây um tùm xung quanh, sau đó lại nhìn vào không trung rồi lên tiếng hỏi: “Vừa rồi ngươi có thấy thứ gì bay qua đây không?”

“Có….có, có, có một đường sáng trắng bay qua ạ”, Diệp Thành nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi và lên tiếng đáp.

“Bay về phương nào?”

“Đông bắc ạ”, Diệp Thành hoang mang chỉ về phía đông bắc, trong lòng hắn lúc này thật sự chỉ muốn người con gái trước mặt mình nhanh chóng biến mất, ngộ nhỡ cô ta nhớ ra điều gì thì lại khiến sự việc thêm rắc rối hơn.

Nghe vậy, Sở Huyên vội rút ra một đạo truyền âm phù phát sáng rồi nói vào truyền âm phù rất khẽ: “Sư huynh, bay về phía huynh rồi”.

“Canh chừng phía tây nam, không được lại gần đây”, giọng nói hùng hồn trong truyền âm phù vang lên.

“Vâng”, Sở Huyên phất tay thu lại truyền âm phù, cô ta khoanh chân ngồi xuống sau đó dùng hai tay kết ấn, trên đỉnh đầu chợt có một đạo hồng quang chiếu lên trời, hình thành một trận pháp khổng lồ trong hư không.

Ầm!

Chẳng mấy chốc, ở phía đông bắc vang lên âm thanh như rung chuyển trời đất.

Bình luận

Truyện đang đọc