TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 516

“Diệp Thành”, Triệu Khang rít lên, hắn định đứng dậy nhưng ngặt nỗi xương cốt không biết đã bị gãy mất mấy đoạn, chỉ có thể hằn học nhìn Diệp Thành giống như nhìn con ác quỷ.

Thế nhưng lúc này Diệp Thành đã bước đi về phía đỉnh núi kia.

Trên đỉnh núi có mười mấy bóng hình. Đám đệ tử như Nhiếp Phong đang ngồi quây quần với nhau nói về chuyện tu luyện rất chuyên tâm.

Còn Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và Sở Huyên lại đang ngồi cùng nhau, mặt mày không mấy dễ chịu.

“Ngày mai chính thức bắt đầu cuộc so tài tam tông, không biét Hằng Nhạc Tông chúng ta có mấy người đánh được tới trận cuối cùng”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà vừa lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

“Có mấy người đánh được tới trận cuối thì muội biết nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng người đứng đầu nhất định sẽ ở Chính Dương Tông”, Sở Huyên day trán nói.

“Việc này sao lại xảy ra với Hằng Nhạc Tông chúng ta chứ” , Bàng Đại Xuyên oán thầm.

Haiz!

Dương Đỉnh Thiên thở dài: “Xem ra Hằng Nhạc Tông chúng ta được định sẵn sẽ bị Chính Dương Tông chèn ép tới cùng rồi”.

“Trời xanh an bài, thắng bại có cưỡng cầu cũng không được”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng lên tiếng, không quên nhìn sang Nhiếp Phong và mấy người phái Nam Cung Nguyệt: “Những tiểu tử này sinh cùng thời với Huyền Linh Chi Thể, được định sẵn chỉ làm nền mà thôi”.

Mấy người mỗi người một câu nhưng Sở Huyên ở bên từ đầu tới cuối lại chẳng lên tiếng nữa.

Cô không để tâm vào chuyện này, hoặc có lẽ từ giây phút Diệp Thành ra đi, Sở Huyên vẫn luôn trong trạng thái thất thần, có vẻ như thắng bại của tam tông, thắng bại của Hằng Nhạc Tông đối với cô mà nói chẳng hề quan trọng.

Bộ dạng này của Sở Huyên khiến người ta nhìn mà cảm thấy xót xa. Sự ra đi của đồ đệ quá bất ngờ, dù sao cũng phải để cô ấy có thời gian thích ứng.

Trong chốc lát, mấy người bọn họ vì sự kiệm lời của Sở Huyên mà chìm vào im lặng.

Ôi chao!

Không biết từ bao giờ, ở phía xa vang lên giọng nói quen thuộc.

Phụt!

Phía này, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà thì kinh ngạc phun ngay ngụm trà vào mặt Bàng Đại Xuyên.

Khi ông ta thấy một bóng hình vừa leo lên đỉnh núi thì phải dụi mắt mấy lần.

Cũng giống ông ta, Bàng Đại Xuyên phải dụi mắt, còn Dương Đỉnh Thiên và Phong Vô Ngấn đều hoang mang nhìn về một hướng, chỉ có đôi mắt của Sở Huyên trong phút chốc chợt sáng lên, mang theo sự kinh ngạc, cô đứng bật dậy.

“Mọi…mọi người thái độ gì thế kia chứ?”, Diệp Thành vừa trèo lên tới nơi thì sững người, hắn thấy tất cả đang nhìn về phía mình với ánh mắt kỳ lạ khiến đầu óc hắn cảm thấy khó hiểu.

“Đệ… đệ vẫn còn sống?”, bầu không khí tĩnh lặng bị Tư Đồ Nam phá vỡ.

“Đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành nghe vậy thì hơi ngớ người.

“Không phải ngươi… đã chết rồi sao?”, vẻ mặt Dạ Vô Tuyết cũng cực kỳ thú vị.

“Ta đang sống yên lành, sao có thể…”, Diệp Thành bối rồi, còn chưa nói hết câu đã thấy trước mặt xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai cánh tay ngọc ngà đã ôm lấy hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc