TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 426

Grào!

Chẳng bao lâu, tiếng rồng gầm hung bạo vang lên trong thạch thất.

Ong!

Bị sóng âm của Cuồng Long Thiên Nộ dội vào, bia linh hồn đột nhiên rung lên kịch liệt, nhưng sóng âm kinh người lại bị nó dội ngược trở lại, hoàn trả nguyên vẹn cho Diệp Thành.

Phụt!

Bị chính Cuồng Long Thiên Nộ của mình đánh lại, đầu Diệp Thành lập tức ong lên, miệng phụt ra một ngụm máu tươi.

“Cô lừa tôi”, Diệp Thành ôm đầu gào thét, không nhịn được chửi ầm lên.

“Ta không rảnh”, Sở Linh nhún vai sau đó xoay người bước ra ngoài: “Ngươi từ từ luyện tập, khi nào ngươi gục ngã thì bia linh hồn sẽ tự động dừng lại. Còn nữa, đừng cố gắng thoát ra khỏi vòng tròn, nếu không ngươi sẽ chịu thiệt đấy”.

Sau khi Sở Linh đi, Diệp Thành ôm đầu quỳ trên đất, tai, mắt, mũi đều chảy máu.

Bia linh hồn rất kỳ lạ, phát ra tiếng rung tấn công trực tiếp vào linh hồn, là sự tồn tại vô hình, dù cho thực lực Diệp Thành rất mạnh nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể bị động chịu đựng.

A!

Khi chịu đựng đến cực điểm, Diệp Thành ôm đầu gào to, cảm giác đầu như muốn nổ tung.

Bên ngoài thạch thất, Sở Linh tìm một chỗ dễ chịu rồi ngồi xuống nhàn nhã cắt móng tay, thi thoảng lại liếc về phía thạch thất, thỉnh thoảng trong đôi mắt đẹp lại hiện lên tia nhìn khác thường, cô lẩm bẩm tự nói: “Nửa tiếng rồi, khả năng chịu đựng linh hồn của tiểu tử này vượt xa dự tính của mình!”

Không lâu sau Sở Huyên quay lại, liếc mắt nhìn Diệp Thành trong thạch thất rồi mới nhìn sang Sở Linh: “Hắn vào bao lâu rồi?”

“Nửa canh giờ”, Sở Linh ước định thời gian rồi ngờ vực nhìn Sở Huyên: “Muội nói này, có phải tỷ hà khắc với tiểu tử này quá không? Mới thế này đã để hắn rèn luyện linh lực với cường độ cao, nếu hắn không chịu được rồi xảy ra chuyện gì đó khiến linh hồn bị tổn thương thì sao? Đây không phải trò đùa đâu”.

“Không sao đâu, hắn có thể chịu được”, Sở Huyên cười nhẹ.

Tuy làm sư phụ Diệp Thành chưa lâu, nhưng Sở Huyên biết rõ ý chí của hắn. Từ cuộc thi ngoại môn đến giờ, Diệp Thành đã khiến cô bị sốc rất nhiều lần, vậy nên cô cực kỳ tự tin về tên đồ đệ này.

“Tỷ gấp gáp huấn luyện hắn như vậy có phải là muốn hắn đấu với Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông không?”, Sở Linh chớp mắt nhìn Sở Huyên.

“Hắn?”, Sở Huyên khẽ lắc đầu, cười nói: “Tuy rằng hắn đã tạo ra rất nhiều điều không thể, nhưng so với Huyền Linh Chi Thể thì thực lực của hắn vẫn chưa cùng đẳng cấp. Dù cho hắn có tu vi cảnh giới Chân Dương cũng không đánh lại được Huyền Linh Chi Thể. Ta vẫn tự biết điều này”.

“Vậy tỷ sốt ruột như vậy làm gì?”, Sở Linh nói: “Trên con đường tu luyện, vội vàng là không tốt. Muội khuyên tỷ nên kết hợp tập luyện và nghỉ ngơi, tỷ huấn luyện cả ngày lẫn đêm như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra rắc rối”.

“Ta cũng muốn cho hắn kết hợp tập luyện và nghỉ ngơi”, Sở Huyên bất đắc dĩ day đầu mày: “Chưởng môn sư huynh suốt ngày thúc giục, gần đây thứ đó lại có dấu hiệu bất thường liên tục. Diệp Thành là người được chọn nên rất có khả năng sẽ là túc chủ đời tiếp theo. Ta là sư phụ hắn, điều có thể làm là nâng cao thực lực của hắn càng cao càng tốt trong thời gian ngắn nhất, hắn càng mạnh thì xác suất thành công càng cao”.

“Vậy tỷ định khi nào nói với Diệp Thành chuyện này?”

“Cứ chờ đã!”, Sở Huyên thở dài: “Chờ cuộc so tài giữa ba tông kết thúc, ta sẽ tự nói với hắn”.

“Không biết sau khi biết chuyện, tiểu tử này có bỏ chạy không”, Sở Linh khẽ giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc