TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 17

“Sao nào? Không phục hả?”, đệ tử với cái tên Triệu Long hất cằm cao ngạo lên tiếng, đến nhìn Diệp Thành hắn cũng chỉ liếc xéo chứ không nhìn thẳng.

“Sư huynh cứ lấy đi”, Diệp Thành không buồn tranh luận với hắn, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía ngọc bài và tiếp tục tìm kiếm nhiệm vụ khác, cuối cùng hắn cũng ưng nhiệm vụ cùng cấp với nhiệm vụ giết huyết lang, đây cũng là nhiệm vụ giết yêu thú.

Chỉ là hắn vừa định giơ tay thì tên Triệu Long kia lại nhanh hơn hắn một bước, giật luôn ngọc bài xuống.

“Nhiệm vụ này ta cũng nhận”, tiếng cười nhạo của Triệu Long lại vang lên lần nữa, hắn không quên dành cho Diệp Thành ánh mắt khiêu khích.

Diệp Thành liếc Triệu Long nhưng vẫn nhẫn nhịn, ánh mắt lại lần nữa nhìn sang tấm ngọc bài. Hắn tìm kiếm nhiệm vụ khác nhưng vẫn giống như hai lần trước, hắn vừa định giơ tay với ngọc bài thì một bài tay khác đã giật trước hắn.

“Nhiệm vụ này cũng là của ta”, người ra tay không ai khác chính là Triệu Long, hắt hất cằm dương dương tự đắc.

Diệp Thành cau mày, hắn cuối cùng cũng nhận ra tên Triệu Long này không phải tới đây để nhận nhiệm vụ mà đến để gây sự, nếu không thì bao nhiêu đệ tử nhận nhiệm vụ như vậy, tại sao lại cứ tranh giành nhiệm vụ với Diệp Thành.

“Huynh đệ này, ta và huynh không liên quan gì đến nhau, tại sao lại làm khó ta?”, Diệp Thành nhìn Triệu Long bằng ánh mắt khó hiểu.

Diệp Thành nghĩ rằng hắn lần đầu đến Hằng Nhạc Tông nên mọi việc hành sự đều phải thật cẩn trọng, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động gây sự, thế nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn sợ bất cứ việc gì. Tên Triệu Long trước mặt rõ ràng là nhằm vào hắn, đã vậy thì với tính cách của Diệp Thành, hắn đương nhiên sẽ không chịu cảnh người khác bắt nạt được.

“Chẳng liên quan gì, hừ…”, Triệu Long hắng giọng: “Ngươi đánh tiểu đệ của ta, dám nói không liên quan? Cái gan ngươi cũng không vừa nhỉ. Tiểu đệ của Triệu Long ta mà ngươi cũng dám bắt nạt, đúng là chán sống”.

Hắn dứt lời, Diệp Thành mới hiểu ra mọi chuyện. Diệp Thành đã đoán được đại khái tiểu đệ của Triệu Long là ai. Ngoài tên Trương Đào mà hôm qua hắn đánh cho tơi bời ra thì hắn thật sự không nghĩ ra người nào khác.

Và hôm nay, Triệu Long đến giúp Trương Đào trút giận. Không hổ là đại ca của Trương Đào, tu vi của Triệu Long mạnh hơn Trương Đào rất nhiều, thế nhưng so với Trương Đào thì cũng hống hách khoa trương hơn nhiều.

Trong chốc lát, một cánh tay của Triệu Long đã đặt lên bả vai Diệp Thành, ngay sau đó, luồng chân khí thâm nhập vào cơ thể Diệp Thành, cứ thế khuấy đảo khắp cơ thể hắn.

Diệp Thành cau mày nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Chân khí vùng đan hải toát ra, đấu chọi lại với chân khí mà Triệu Long đẩy vào.

Chân khí do Diệp Thành đẩy ra mặc dù khiến Triệu Long có phần ngỡ ngàng nhưng hắn vẫn bật cười giảo hoạt: “Tiểu tử, ta coi thường ngươi rồi”.

“Là hắn ra tay trước, không thể trách ta được”, Diệp Thành vẫn giữ bộ mặt thản nhiên, hắn có thể quật ngã Trương Đào thì chẳng có lý do gì để sợ Triệu Long, vì tu vi của Triệu Long chẳng qua cũng chỉ là ngưng khí tầng thứ năm, nếu thật sự đánh thật lực thì chưa chắc hắn thua.

“Được, được lắm”, Triệu Long vỗ tay: “Ông đây rất thích loại không có thực lực mà lại thích giả bộ”.

Nói rồi, hắn vận chân khí, đứng với thế chỉ muốn đánh cho Diệp Thành nằm bò trong một đòn tấn công.

Thấy vậy, Diệp Thành đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế, chân khí vùng đan hải theo đó dâng trào mạnh mẽ. Khí thế của cả hai bên hừng hực khiến những đệ tử xung quanh đều phải chú ý.

Bình luận

Truyện đang đọc