TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 580

Bịch!

Lại một tiếng động nữa vang lên, lục phủ ngũ tạng của Bạch Dực muốn lộn nhào cả lên, xương cốt toàn thân của hắn không biết gãy mất bao nhiêu đoạn, chiến tới lúc này cho dù không chết thì cũng phải liệt giường ba tới năm tháng.

“Ta đưa ngươi về trời”, sau tiếng gằn của Diệp Thành, Bạch Dực đang hôn mê bị hất ra khỏi chiến đài.

Ôi…!

Những người quan sát trận chiến lại ngẩng đầu lên hướng ánh mắt theo bóng hình Bạch Dực.

Rầm!

Không lâu sau đó, tiếng động dữ dội lại vang lên, một tảng đá khổng lồ tan tành sau khi Bạch Dực ngã vào.

“Lại một tên thảm bại”, chiến đài yên tĩnh hồi lâu mới có người phản ứng lại.

“Mẹ kiếp, tên bị coi thường nhất lại tạo ra kỳ tích”, khi giọng nói đầu tiên vang lên, tứ phương bắt đầu xôn xao bàn tán.

Lúc này, tất cả mọi người có lẽ không dám coi thường Diệp Thành nữa. Nếu như nói ở vòng đấu loại Diệp Thành được đặc cách là do vận may, đánh thắng Tiết Ẩn là do may mắn, thì lần này thế nào? Đường đường là đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông lại bị đánh thảm hại, đây cũng là may mắn sao?

Đáp án là không, có lẽ tất cả mọi người từ đầu tới cuối đều đã coi thường một tên với tu vi Nhân Nguyên như Diệp Thành, có điều thực lực của hắn đủ khiến hắn có tư cách xếp vào hàng một trong những đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông.

“Có thời gian ta phải tìm tên này nói chuyện mới được”, Gia Cát Vũ hả ra làn khói thuốc và nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Nhất định phải đưa hắn về nghiên cứu mới được”.

“Không phải đánh thắng Bạch Dực thôi sao? Có đến mức gia gia phải thế này không?”, Bích Du khó hiểu liếc nhìn Gia Cát Vũ.

Nghe vậy, Gia Cát Vũ quay đầu sang bên: “Bích Du, con quá cao ngạo, con dám nói khi con ở cảnh giới Nhân Nguyên có thể thắng nổi Bạch Dực không? Con có dám khẳng định khi chiến đấu với mười mấy ảo ảnh của Bạch Dực con kiên trì được như Diệp Thành không? Không thể phải không? Còn nữa, con đừng quên huyết mạch của con căn bản mạnh hơn Diệp Thành, khả năng của con và hắn có thể phân định được rõ ràng qua trận chiến này, đó chính là con yếu hơn hắn”.

Câu nói này của Gia Cát Vũ khiến Bích Du mím môi. Cô tự nhận nếu khi ở cảnh giới Nhân Nguyên thì cô không thể đấu lại được Bạch Dực, chắc chắn sẽ bại trận.

Ở phía khác, đệ tử của Chính Dương Tông đã khiêng Bạch Dực đang hôn mê quay về vị trí của tông môn mình. Bạch Dực lúc này vết thương toàn thân, trông hết sức thảm hại, hắn bị đánh đến mức thân nương cũng không thể nhận ra nổi.

“Khốn khiếp”, Thành Côn ở vị trí trên cao lại lần nữa vỗ cái bàn trước mặt, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Thành trên chiến đài. Đệ tử chân truyền của tông môn trải qua bao vất vả mới đào tạo ra được, thế mà lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bại.

“Đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng thôi”, Diệp Thành quay đầu lại: “Không phải ta ra tay tàn độc, là do đệ tử của Chính Dương Tông quá kém mà thôi”.

“Ngươi…”, câu này của Diệp Thành khiến tất cả đệ tử của Chính Dương Tông đều đứng bật dậy, bọn họ nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt tên nào tên nấy tôi độc.

“Không phục thì lên đây đánh tiếp”, Diệp Thành cất cao giọng.

“Xem ta diệt ngươi đấy”, có một tên đệ tử của Chính Dương Tông sát phạt tới, vả lại còn đánh lén từ phía sau.

Tên này đúng là não bị úng nước, chỉ mải lo trả thù mà quên đi trận chiến chưa kết thúc vì Ngô Trường Thanh chưa tuyên bố người thắng cuộc.

Bình luận

Truyện đang đọc