TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 266

Phía sau Càn Khôn Các, Diệp Thành tĩnh lặng nằm trên giường, mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, khí tức yếu đuối bất định, máu từ những vết thương chảy thấm đỏ cả tấm trải giường, trên khuôn mặt thanh tú của hắn chốc chốc lại xuất hiện vẻ đau đớn.

Nơi này trở nên yên ắng lạ thường.

Không biết từ bao giờ mới có một bóng người mặc đồ tím xuất hiện ở Càn Khôn Các với đôi mắt ngoài vẻ hà khắc ra thì chốc chốc lại loé sáng.

Sau khi quan sát xung quanh không có ai, người này mới lấy ra một viên đan dược, sau đó khẽ bóp miệng Diệp Thành ra và nhét viên đan dược này vào.

“Lần này ngươi còn không chết?”, sau khi cho Diệp Thành ăn loại đan dược không rõ tên, người này mới nhếch miệng cười lạnh lùng rồi quay người rời đi nhanh như một cơn gió.

Sau khi hắn đi, cơ thể Diệp Thành run lên liên hồi, một luồng khí cuộn trào trong cơ thể hắn, lát sau cơ thể mới về nguyên trạng.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành từ từ mở mắt, hắn xoa lấy phần trán mướt mồ hôi, một người có khả năng hồi phục bá đạo như hắn nên trong ba canh giờ vết thương gần như đã liền lại nhưng khí tức lại không hề ổn định.

“Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi hả”?, ở bên, một vị trưởng lão của Càn Khôn Các cười ôn hoà.

“Trưởng lão, trận so tài kết thúc chưa ạ?”, Diệp Thành nhảy từ trên giường xuống.

“Lần so tài thứ hai vẫn đang tiếp diễn”.

“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành không kịp hành lễ, cứ thế sải bước ra khỏi phòng, chạy thẳng về phía chiến đài.

Sau khi hắn rời đi, trưởng lão của Càn Khôn Các vuốt vuốt râu, trong ánh mắt mang theo vẻ ngỡ ngàng: “Khả năng hồi phục của tên tiểu tử này cũng thật khủng khiếp, bị trọng thương như vậy mà đã có thể hồi phục lại chỉ sau ba canh giờ, đúng là khác thường.

Hay!

Hay lắm!

Lúc này, bên dưới chiến đài, các đệ tử thi nhau hô hào.

Trên chiến đài là đệ tử ngoại môn của Hằng Nhạc Tông, một người là Hoắc Đằng – thủ từ Nhiệm Vụ Các, một người là đệ tử nằm trong số mười người mạnh nhất ở ngoại môn, nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Tử Sam – đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong sao?

Hai bên giao đấu kịch liệt, cũng là đệ tử trong số mười người mạnh nhất nên trận đại chiến vô cùng đặc sắc, khiến cho bên dưới trầm trồ không ngớt.

Hoắc Đằng có vẻ giống với Diệp Thành, cách đánh mạnh bạo hùng dũng, búa Tử Kim trong tay sáng chói, đánh tan điện lôi, mỗi lần ra tay đều có thể khiến Tử Sam lùi về sau.

So với Hoắc Đằng thì Tử Sam lại mánh khoé hơn. Mặc dù đều là đệ tử mạnh ở ngoại môn nhưng thứ hạng của Hoắc Đằng cao hơn Tử Sam.

Rầm!

Sau tiếng vang dữ dội, Hoắc Đằng sử dụng mật thuật, một đạo hư ảnh của búa Tử Kim khổng lồ nện xuống, Tử Sam dốc sức chống đỡ nhưng vẫn bị đè nến đến mức nửa quỳ dưới đất.

“Hoắc Đằng thắng”.

Sau tiếng hô của Đạo Huyền Chân Nhân, sau Doãn Chí Bình và Giang Hạo thì Tử Sam chính là kẻ bại trận tiếp theo, chỉ có thể so tài trong trận Phục Hoạt sau đó.

Bình luận

Truyện đang đọc