TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 28

“Trương Đào, ngươi cần gì thì cứ nhằm vào ta”, giọng nói già nua mang theo nỗi bất lực vang lên, Trương Phong Niên cũng bị treo ngược lên, bộ dạng trông còn thê thảm hơn nhiều.

Từ đầu đến chân ông ta toàn là vết máu do roi da để lại. Trên khuôn mặt già nua sưng đỏ kia hằn lên dấu tay. Một lão già bảy mươi tuổi với đôi mắt đục ngầu chẳng còn nhìn rõ nữa.

“Nhằm vào ông? Được thôi”, Trương Đào bật cười lạnh lùng, lại rút roi da ở hông ra, cứ thế hùng hổ đi tới, vung roi liên tục.

Vút! Vút!

Mỗi lần roi da hạ xuống, cơ thể Trương Phong Niên lại thêm một vết thương.

“Ai bảo ông không đưa Thiên Linh Chú cho tôi, ai bảo ông không đưa Thiên Linh Chú cho tôi”, mỗi lần chiếc roi da quật xuống, Trương Đào lại rít lên như một kẻ điên, hắn chỉ hận không thể lột da Trương Phong Niên đi cho rồi.

Hu hu!

Thấy Trương Phong Niên bị đánh, Hổ Oa bị bịt miệng chỉ có thể ú ớ kêu lên, mắt nhoà nước.

Quác, quác!

Đến cả linh thú tiểu Ưng cũng kêu không ngớt, nó và chủ mình giống nhau, đều bị treo ngược lên, còn bị gọng sắt khoá cánh lại, máu tươi cứ thế rỉ ra.

Trong Tiểu Linh Viên, ngoài Trương Đào còn có hai đệ tử Hằng Nhạc Tông nữa. Tu vi của bọn họ mặc dù cũng là tầng ngưng khí thứ hai nhưng khí tức cũng không thể mạnh bằng Trương Đào được, trông bộ cũng vừa mới tiến giới không lâu.

Thấy Trương Đào ra tay tàn độc, hai đệ tử của Hằng Nhạc Tông lần lượt tiến lên khuyên răn: “Sư huynh, nên biết điểm dừng, đừng đánh chết bọn họ, nếu không bên trên mà trách tội xuống thì chúng ta cũng không gánh nổi đâu”.

“Một tên ăn hại, ai quan tâm chứ”, Trương Đào nói rồi trợn trừng mắt nhìn Trương Phong Niên nhưng cuối cùng vẫn dừng tay.

Thế nhưng mặc dù không ra tay nữa nhưng trong lòng hắn vẫn chưa nguôi cơn giận. Không thể đánh Trương Phong Niên, hắn hướng ánh mắt tôi độc sang con chim Tiểu Ưng khổng lồ đang treo bên cạnh mà nạt: “Các người coi nó là người thân, hôm nay ông đây phải luộc nó trước mặt các người. Hai người các ngươi chém chết con chim này cho ta”.

“Vâng”.

Hai tên đệ tử của Hằng Nhạc Tông lập tức xắn tay áo lên, rút con dao ngắn sáng choang ra, cứ thế đi về phía con chim khổng lồ: “Dày vò cả đêm, thật là đói”.

“Ngươi…”, ánh mắt Trương Phong Niên dần tối sầm lại, hằn lên cái nhìn sắc lạnh, chỉ là ông ta không nói câu nào mà ói ra cả miệng máu.

Hu hu! Hu hu!

Hổ Oa vùng vẫy, mặt nhoà nước.

Tiểu Ưng dù là linh thú ở cảnh giới thấp nhưng dù gì cũng bầu bạn với bọn họ, bọn họ coi nó là người thân từ lâu, giờ phải chứng kiến cảnh người thân của mình bị giết hại, bọn họ cảm thấy như có người dùng dao đâm vào tim mình vậy.

Thế nhưng đúng lúc hai tên đệ tử Hằng Nhạc Tông chuẩn bị ra tay thì cánh cửa ở Tiểu Linh Viên bị đẩy ra, Diệp Thành người nhuốm đầy máu bước vào.

“Tiền bối, con về….”, còn chưa nói hết câu thì lời nói của Diệp Thành đã bị nuốt lại vào trong, hắn nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.

Một cảnh tượng đẫm máu. Trương Phong Niên bị treo lên, người bê bết máu, Hổ Oa khắp người toàn vết thương, cũng bị treo theo, đến cả con linh thú tiểu Ưng còn bị gọng sắt đâm xuyên khoá cánh.

Bình luận

Truyện đang đọc