TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 564

Đây là gì? Đây là hành động lôi kéo sao? Nếu nghĩ kỹ thì dụng ý của Thành Côn rất rõ ràng, mục đích của ông ta không phải muốn Diệp Thành quay lại mà chính là muốn sỉ nhục Hằng Nhạc Tông.

Nên biết rằng Hằng Nhạc Tông hiện giờ đã có tám đệ tử bị loại, chỉ còn lại duy nhất Diệp Thành, lúc này Thành Côn lên tiếng mời Diệp Thành quay lại Chính Dương Tông há chẳng phải là cái tát giáng vào mặt Hằng Nhạc Tông sao?

Vả lại phía Dương Đỉnh Thiên hiểu rõ nếu như đệ tử cuối cùng này của Hằng Nhạc Tông còn bị Chính Dương Tông cướp mất thì đây rõ ràng là việc mất mặt nhất của bọn họ.

“Thành Côn cao tay đấy”, tiếng bàn tán xôn xao vang lên.

“Ta thấy hiện giờ Diệp Thành chắc chắn sẽ rời khỏi Hằng Nhạc Tông quay về Chính Dương Tông”.

“Chuyện này mà còn phải nói sao? Rõ ràng ra thế rồi mà. Chính Dương Tông có Huyền Linh Chi Thể, tương lai không lâu Hằng Nhạc Tông chắc chắn sẽ bị thôn tính, cũng sẽ bị chèn ép không ngẩng nổi mặt lên. So sánh hai bên, nếu không phải kẻ ngốc thì sẽ lựa chọn Chính Dương Tông”.

“Lần này Hằng Nhạc Tông thật sự quá mất mặt”.

Tiếng bàn tán càng lúc càng to dần tạo thành một làn sóng khiến người của Chính Dương Tông càng tỏ ra hơn người, bọn họ ném ánh mắt giễu cợt về phía Dương Đỉnh Thiên.

“Thành Côn, ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng”, trên vị trí ngồi, Dương Đỉnh Thiên mặt mày tối sầm cả lại, ông ta lạnh giọng gằn lên với Thành Côn.

“Dương Đỉnh Thiên, huynh nói vậy lại sai rồi”, Thành Côn vươn người trên ghế, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, cười thản nhiên: “Diệp Thành có quyền lựa chọn nơi mà mình muốn ở, ta cũng không ép hắn, lựa chọn thế nào là việc của hắn, ta chỉ cho hắn một cơ hội mà thôi. Làm chủ một tông, không giữ được đệ tử thì đó là sự thất bại của huynh, các đệ tử muốn chọn một nơi yên ấm khác là việc thường tình, ngoài ra nếu như hắn muốn quay lại thì cũng mong Dương huynh đừng ngăn cản”.

“Ngươi…”, Dương Đỉnh Thiên nắm chặt tay, khí chất ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong bùng phát.

Thành Côn không hề sợ hãi, ông ta chỉ nhếch miệng cười nhìn sang Diệp Thành: “Diệp Thành, thức thời là trang tuấn kiệt”.

“Đích thân tông chủ của Chính Dương Tông có lời mời, Diệp Thành thật sự bất ngờ”, Diệp Thành cau mày.

“Vậy lựa chọn của ngươi là?”, Thành Côn mỉm cười.

“Cho con chín chục triệu linh thạch thì con về Chính Dương Tông”.

Phụt!

Câu này của hắn khiến Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không vừa nhấp ngụm trà đã phun luôn ra ngoài.

Đến bà ta còn như vậy chứ đừng nói tới bên dưới, khi nghe thấy con số linh thạch mà Diệp Thành nói, bầu không khí im bặt bên dưới bắt đầu bùng nổ.

“Tên tiểu tử này điên rồi sao?”

“Chín chục triệu linh thạch, nói mà không sợ mất lưỡi sao?”

“Muội nói này, tên đồ đệ này của tỷ đúng là vô thiên vô pháp”, Sở Linh tặc lưỡi nhìn Sở Huyên.

“Hắn được định sẵn là thay Hằng Nhạc Tông ta trả thù”, Sở Huyên tươi cười, đến cô còn không ngờ nổi Diệp Thành lại vô thiên vô pháp như vậy, dám nói ra con số linh thạch trước mặt bao nhiêu người.

Lại nhìn sang khuôn mặt Thành Côn, lúc này ông ta tối sầm mặt. Chín chục triệu linh thạch, con số lớn như vậy nếu gom lại thì cũng có thể chất thành núi. Bao nhiêu linh thạch thế này đủ mua một thế gia tu luyện rồi.

“Ngươi dám giở trò với ta”, Thành Côn nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bình luận

Truyện đang đọc