TRÁC PHÁC

Mông Giản đã lái xe chạy đi từ lâu, thầy Cao vẫn còn đứng ở chỗ cũ.

Cao An cứ đứng như vậy, dẫu cho gió lạnh thổi xung quanh cũng không nghe thấy rõ, cảm giác thời gian như đã ngừng trôi. Anh thậm chí không cách nào nhận định được việc vừa rồi rốt cuộc là đúng hay sai.

Sao lúc nãy anh cứ thế mang bút ghi âm giao ra vậy?

Cao An lắc đầu thở dài, xoay người đi lên lầu.

Đã gần tới thời điểm cuối năm, Cao phu nhân vẫn bộn bề trong công tác. Anh cần tập trung tinh thần vào việc lo cơm trưa cho mình và con gái yêu thì hơn.

Ây da, còn phải cấp cho nhóc con phong trần mệt mỏi kia thêm một phần cơm nữa —- 

Chạy tới chạy lui khu An Ích, còn phải làm đủ loại chuyện, nhóc này nào còn có thời gian ăn cơm đây.

Nhắc tới Mông Giản, Cao An không khỏi cười lạnh một tiếng —— ăn cái gì mà ăn, muốn ăn măng không?

Sau khi dùng xong bữa trưa không bao lâu, thầy Cao liền nhìn thấy tin tức về đoạn ghi âm kia được phát tán. Trong đoạn ghi âm nọ, Khổng Dật đã nỗ lực để mình trông như một sinh viên đáng thương bị lợi dụng, đối lập hoàn toàn với Lưu Hữu Thuật khiến người khác phẫn nộ kia. Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới sự thật mà Cao An muốn phơi bày, vậy là được rồi.

Anh lắc đầu, vừa ngã lưng nằm xuống nghỉ ngơi đôi chút đã nhắm mắt trầm tư.

Không biết qua bao lâu, chuông cửa kêu lên hai tiếng liền nhau. Sắc mặt Cao An nhìn không ra mừng giận, đứng dậy đi mở cửa. Anh còn chưa lên tiếng, con gái nhỏ sau lưng vừa tỉnh ngủ đã nhanh chóng nhào tới trước.

“Mông ca ca!”

Cao An: “……”

Mông Giản cười đến ôn hòa, vòng tay qua, dùng lực một chút bế em gái lên, bước vào cửa, tay còn lại thình lình xuất hiện một cái vali.

Cao An bình tĩnh suy đoán: “Mông lão sư lát nữa phải về quê sao?”

Mông Giản thả em gái nhỏ trong lòng mình ra, nói hai, ba câu, dỗ muội muội tự mình đi chơi. Sau đó, Mông Giản chủ động quỳ xuống trước mặt Cao An, “Con nghĩ sẽ ở nhà thầy tới lúc hết kỳ nghỉ đông…. Có khả năng còn lâu hơn một chút.”

“Lý do.” Cao an lạnh mặt.

“Con có dự cảm, sau hôm nay rất khó xuống được khỏi giường. Bản thân con đã phạm quá nhiều sai lầm rồi.” Mông Giản ngượng ngùng cắn môi, lại giống như người đã ba năm chưa nói chuyện, chịu không được áp lực từ ánh mắt thầy mà giải thích thêm một chút, “Cha mẹ con đã ra nước ngoài du lịch, tiểu Lục cũng không được nghỉ, nếu có cũng sẽ về quê ngay. Hai đứa con còn chưa kết hôn, không cần theo em ấy về. Thầy, thầy coi như giữ con lại trong nhà đi, thuận tiện phạt con luôn. Con còn thiếu thầy hai, ba trăm thắt lưng, thầy muốn tính sổ lúc nào cũng được, con đều đồng ý hết.”

Cao An nhướng mày, lời này không giống như lời của Mông Giản có thể tự mình nghĩ ra được. Anh kéo ghế dựa gần đó ngồi xuống, cúi đầu nhìn học trò của mình.

“Ai dạy con nói những lời này? Thẩm Thanh Thành? Nhóc này còn nói cho con biết những chuyện gì?”

“Không có đâu thầy, không phải mà…… Trước đây đều do con ngu ngốc, không thể đoán định được nỗi khổ tâm của thầy. Con luôn nghĩ rằng thầy thật sự đã muốn đuổi con đi rồi. 

Ba tháng qua, con đã hiểu được rất nhiều đạo lý, bất luận áp lực, gian khổ lớn đến đâu, con cũng tự nguyện vì điều này mà luôn cố gắng tiến về phía trước. 

Có lẽ, con vẫn chưa thể đạt được yêu cầu của thầy nhưng con vẫn sẽ tiếp tục cố gắng, giữ vững sơ tâm, tuyệt đối sẽ không nản lòng, thoái chí thêm lần nào nữa. 

Thầy, con khấu đầu trước thầy lần nữa, thầy nhận con về lại sư môn đi thầy.”

Dứt lời, Mông Giản lập tức biết ý mà khấu đầu một cái, so với ngày đó nghĩ rằng mình bị thầy trục xuất sư môn thì càng nghiêm túc, kính cẩn hơn rất nhiều.

Cao An nhìn không chớp mắt, tiếp tục nói, “Thầy đang hỏi, Thẩm Thanh Thành đã nói những gì với con.”

“Thật sự không có gì mà thầy…”

“Mông Giản,” Cao An nghiêng người về trước, nghiêm túc hỏi, “Thầy là kẻ ngốc sao?”

Mông Giản lắc đầu.

“Còn chưa chịu nói?” Cao An nheo nheo mắt, uy hiếp, “Còn không chịu nói tiếng nào, thầy liền gọi Niệm Niệm qua đây. Tới lúc đó con cứ chờ bị mất mặt đi.”

“Đừng mà thầy…………” Mông Giản cắn răng, sờ sờ lương tâm của chính mình, có chút nài nỉ, “Thầy, con không thể bán đứng bằng hữu của mình được. Cậu ấy sắp tốt nghiệp rồi, hôm nay không biết vì chuyện gì, buổi chiều còn phải đến chỗ Ổ lão sư nghe mắng. Thầy phạt một mình con là được rồi.”

Con đã mang huynh đệ của mình đi bán hoàn toàn luôn rồi, Mông Giản.

Cao An cười một tiếng, đứng dậy, chỉ tay về phía mái tóc mềm mại kia của Mông Giản mà nói, “Thu dọn phòng khách chút đi.”

“Lão sư?”

Cao An vào bếp làm hâm lại bữa trưa cho Mông Giản, âm giọng của thầy Cao cũng nương theo hương thơm của món ăn hấp dẫn truyền tới, “Thầy không định nhận con về lại. Con tốt nhất tự tìm cách khiến thầy thay đổi chủ ý đi.”

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc