TRÁC PHÁC

Năm 2017, mùa hè thoải mái vừa trôi qua, tháng chín cũng vừa bắt đầu rồi. Mấy hôm trước, trời vừa vào hạ đã đổ một cơn mưa to, không khí vì vậy phá lệ tươi mới.

Thầy Diệp đã về hưu nhiều năm. Nửa năm trước từng gặp lại Cao An một lần, sư đệ của ông vẫn nho nhã, lễ độ như ngày nào. Tề Thời Sâm vẫn là học trò được vị giáo sư này yêu thích.

Thời gian vẫn chảy trôi về phía trước, không vì ai mà ngừng lại. Những tân sinh viên vừa nhập học cũng như họ ngày đó bước vào khuôn viên rộng lớn của Viện Văn Học. Tề Thời Sâm băng qua hành lang dài lắp kính, nhìn tới những cô cậu sinh viên mang theo sức sống của tuổi trẻ đến trường. Nội tâm của cậu không nhịn được cũng vui vẻ theo.

Đi thêm vài bước, tiến tới cửa văn phòng quen thuộc, Tề Thời Sâm dường như nghe được loáng thoáng tiếng trò chuyện, cậu vì vậy sửa sang lại cổ áo, nâng tay gõ cửa.

Ở bàn làm việc của thầy vừa hay có thêm một người. Dáng dấp người nọ trông khá quen mắt nhưng Tề Thời Sâm cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ chăm chú vào việc của mình mà bước tới trước cung kính chào hỏi, “Lão sư.”

Cao An gật đầu cười, “Nhận ra ai đây không?”

Câu này không rõ là nói với ai.

Tề Thời Sâm theo bản năng quay đầu lại, gặp phải đôi mắt cực kỳ quen thuộc, tức khắc nở nụ cười tươi tắn, “Tiểu Quý trở về rồi sao?!”

Quý Thư đang ngồi trên ghế cũng đứng dậy, “Học trưởng, đã lâu không gặp nha.”

Tề Thời Sâm cười đến thoải mái, tập tài liệu trên tay đang cầm cũng hướng về phía cánh tay của Quý Thư chạm nhẹ một cái. Cậu bước tới chỗ Quý Thư, thấp giọng nói khẽ bên tai đàn em này, “Lát nữa cùng nhau trò chuyện.”

Cao An ho “khụ” một tiếng, “Con không bận việc gì sao?”

“Bận, bận!” Tề Thời Sâm vội thu lại nụ cười, đứng về chỗ cũ, mở ra tập tài liệu trên tay, bắt đầu nói, “Nhà xuất bản bên kia gọi tới, bảo rằng sách của thầy đã giao cho nhà in. Buổi sáng gửi đi, dự tính chiều nay sẽ có, mong thầy kiểm tra và nhận sách.”

Cao An gật đầu.

“Đài truyền hình Y của thành phố dự kiện thảo luận về một cuốn sách cổ văn, gửi thư mới đến cho thầy. Con biết thầy luôn không thích các chương trình như vậy nên thay thầy từ chối rồi.”

“Được.” Cao An nhập một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn cậu, “Còn có việc gì quan trọng không? Những chuyện này không cần con tự mình tới nói. Làm tốt phó giáo sư của con đi, sao lại cứ mang mình đi theo thầy như trợ lý riêng vậy.”

Tề Thời Sâm vuốt vành tai, nhẹ cười, tập tài liệu nọ lại đoan đoan chính chính đặt trên mặt bàn của Cao An. “Lão sư chính là chiêu bài của Văn Học Viện, công việc thường này vốn phức tạp, đã tiêu tốn không ít thời gian rồi. Nếu con còn để thầy tự mình xử lý những việc lặt vặt này thì sao còn thời gian để ngủ đây.”

Cao An rũ mắt, đảo qua khắp các mặt giấy A4 là kiểu chữ Phỏng Tống thể rậm rạp, không khỏi khiến người ta hoa mắt. Thầy Cao xoa xoa huyệt thái dương, “Thật vất vả cho con rồi…”

“Thầy sao lại cùng con khách khí như vậy.” Tề Thời Sâm cười một tiếng, thần sắc lúc sau lại nghiêm túc hơn, “Nhưng hôm nay con tới tìm thầy đúng là còn có chuyện quan trọng cần hỏi ý thầy.”

Nghe lời nói của cậu học trò thay đổi, Cao An cũng bỏ tài liệu trên tay xuống, chuyên chú lắng nghe.

“Học viện năm nay sắp xếp con phụ trách tới phát biểu khai giảng khóa mới cho tân sinh viên năm nhất. Con vừa nhìn thấy mấy chữ này, lòng lại nhớ tới khi xưa con đã động lòng trước những lời châu ngọc của thầy ra sao…”

Cao An không nặng không nhẹ mà vỗ xuống bàn, “Bớt lòng vòng, nói thẳng đi.”

“Ầy, thật ra là…” Tề Thời Sâm dừng một chút, cẩn thận tìm từ, “Thời điểm nhập học của tân sinh viên rất quan trọng. Đây sẽ là điều dẫn dắt nhận thức và quan niệm của các em ấy trong tương lai mấy năm đại học tiếp theo. Ảnh hưởng của việc này rất lớn, con không dám qua loa, lỗ mãng. Con muốn được thầy dành chút thời gian, mong thầy có thể chỉ bảo con… cùng thầy thảo luận về việc khai giảng này nên phát biểu thế nào.”

“Được, giai đoạn tập huấn của tân sinh kéo dài nửa tháng, vẫn còn nhiều thời gian chuẩn bị.” Cao An một bên đồng ý với học trò, một bên lật lịch trình của mình, đầu ngón tay dò trên lịch một lúc mới chịu dừng lại, “Cuối tuần này, đến nhà tìm thầy.”

Tề Thời Sâm nhẹ khom lưng, “Vậy con ra ngoài trước.”

Cậu vừa xoay người, đã không quên nháy mắt đùa vui với Quý Thư như vừa gặp được cô nàng nào đó. Rồi Tề Thời Sâm ung dung ra ngoài hành lang đợi người.

Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, cửa văn phòng cuối cùng cũng chịu mở. Quý Thư bước tới, nhìn đến Tề Thời Sâm đang cong khóe môi an tĩnh đợi mình.

Hai người sóng vai cùng ngắm nhìn phong cảnh của Viện Văn Học.

Qua hai phút, Quý Thư mới mở lời.

“Nghe nói năm ngoái đại học C đưa tiền lương cao ra muốn kéo anh sang đó?”

Tề Thời Sâm nghe vậy cười đáp, “Đại học C xét về lịch sử hay tài nguyên đều kém hơn đại học A, chỉ được cái gần quê thôi. Anh sao lại muốn đi chớ?”

Quý Thư vừa nghiêng đầu lắng nghe đã thấy Tề Thời Sâm không quên nói thêm một câu, “Huống hồ, đại học C lại không có thầy của anh.”

Lời vừa dứt đã nghe được tiếng cười của Quý Thư.

Tề Thời Sâm quay lại nhìn, nghiêm túc đánh giá từ đầu đến chân của người nọ, mày dần cau chặt, “Quý Thư — Em thật quá đáng!”

Người bị gọi tên sửng sốt.

Cằm của Quý Thư bị Tề Thời Sâm bắt lấy, niết lên đó vài cái, “Nhìn bộ dạng này của em ai tin đã 32 tuổi. Nói 23 tuổi người khác đều phải tin.”

Quý Thư tránh ra chút, bất đắc dĩ lên tiếng, “Lão học trưởng, anh nói em khó nghe như vậy là vì… – Hâm mộ em sao?”

“Quý Thư à Quý Thư, em cũng thật vô sỉ quá đó.” Tề Thời Sâm tấm tắc nói hai tiếng, vỗ lên vai Quý Thư, “Mời anh đi ăn? Có chuyện cần nói với em.”

“Giữa trưa thế này?”

“Em không hiểu rồi. Đi ăn là niềm vui của tân sinh viên, cũng là phương thức để chúc mừng. Tề Thời Sâm cực kỳ nghiêm túc giải thích, hai tay đẩy Quý Thư ra ngoài ăn uống.

“Đi, đi, đi thôi. Ra đằng kia. Em không tưởng tượng được lúc đang đọc sách mà nghe thấy hương thơm của thịt nướng BBQ lướt qua đâu — Đồ ăn ngon như vậy, công tử nhà giàu như em đã từng ăn thử chưa?”

—-

Bình luận

Truyện đang đọc