TRÁC PHÁC

Chút sắc xuân của bầu trời vừa thoáng qua.

Ngoài khuôn viên rộng lớn, vạn vật như vừa được hồi sinh sau những ngày tuyết lạnh giá thì bệnh tình của Ông Cần Nguyên lại càng nghiêm trọng thêm.

Nhân sinh quá mức khắc nghiệt. Bất luận thanh danh có bao nhiêu hiển hách, khí chất có mạnh mẽ, đoan chính tới đâu thì đến một ngày cũng sẽ già đi, sẽ nằm trên giường bệnh, yên lặng ngẫm lại một đời người đã trôi qua của mình.

Người mình yêu thương, người thương yêu mình. Rõ ràng trân quý người ta lại bị người ta oán trách. Rõ ràng nên là người oán trách lại lặng lẽ chịu đựng. Tất cả bất công thuở trước giờ đây như một thước phim dài, lần lượt hiện ra trước mắt, mông lung mà xa xôi.

Cao An từ trong mộng tỉnh lại, mọi suy nghĩ dường như cũng trở nên rõ ràng hơn. Mọi thống khổ, mọi muộn phiền đã như một dòng nước chảy trôi, chỉ còn lại mặt hồ tĩnh lặng. Anh rút khăn giấy, lau khô nước mắt đã nhòe trên khóe mi, giờ mới nhận ra mình đã ngủ quên trên bàn làm việc từ lúc nào, phía trước còn có bài luận văn Tề Thời Sâm nộp lên cho mình vẫn đang đọc dở.

Bệnh tình của lão sư gần đây không tốt lắm. Buổi tối luôn cần có người túc trực, Cao An đã không còn nhớ rõ suốt mấy tuần qua, một đêm ngủ được bao nhiêu tiếng nữa rồi.

Đồng hồ treo trên tường cho hay đã chín giờ sáng, Cao An đứng dậy đi rửa mặt. Khi quay trở về, anh thuận tay rót vào bình đun sôi chút nước.

Lúc nước trong bình vừa “ùng ục” sôi lên hai tiếng chuẩn bị ngắt điện thì bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa. Cao An lên tiếng mời vào, cũng đổ bột cà phê trong gói vào ly.

“Thầy nghỉ ngơi không được tốt sao?”

Vài giây sau, giọng nói ôn nhuận của người nọ đã vang lên bên tai anh.

Không cần quay đầu nhìn lại, Cao An đã nhẹ cười một tiếng, “Vẫn ổn.”

Mông Giản nhẹ nhàng “cướp” lấy việc của thầy, lẳng lặng thở dài.

“Thầy mệt thì về nhà ngủ một giấc đi, công việc cũng không quá gấp gáp. Thầy đừng uống cà phê duy trì tinh thần, sức khỏe vẫn quan trọng nhất.”

“Ừm, được rồi.” Cao An nhận lấy ly cà phê đã được Mông Giản pha xong, khuấy hai cái rồi uống hết nửa ly, giọng điệu này rõ ràng là trả lời qua loa cho có lệ mà.

“……” Mông Giản nhìn ra, lại thở dài một hơi, đỡ thầy ngồi xuống sofa, tiếp tục khuyên nhủ, “Không có gì quan trọng bằng sức khỏe của thầy. Thầy không vì chính mình thì cũng vì sư mẫu, vì Niệm Niệm, vì con cùng với Thời Sâm mà giữ gìn bản thân thật tốt được không?”

Lời vừa nói xong, nét mặt Mông sư huynh đã tràn đầy khẩn cầu.

Cao An chỉ cảm thấy đứa học trò này quá ồn ào, nói đến đầu thầy cũng phát đau, xoa xoa huyệt thái dương, đơn giản dựa vào sofa, bày ra bộ dạng lười đáp lại hiếm khi bắt gặp.

“Con không có lớp phải dạy sao?”

“Con không có.” Mông Giản dịch người tới trước mặt Cao An, khụy gối xuống, tựa vào bên cạnh lão sư. Mông Giản mang tay của thầy áp lên mặt mình, thanh âm thật thấp, lại còn có chút run rẩy, “Con sợ hãi… Thầy, thầy đồng ý với con đi. Lần này con thật sự rất sợ…”

Cao An không trừng mắt, cười một tiếng, xoa đầu Mông Giản, “Có gì mà phải sợ? Thầy không đáng ngại.”

Hai mắt Mông Giản bỗng nhiên ửng đỏ.

Mông Giản sợ hãi việc gì?

Sợ thầy quá mức mệt nhọc, sợ thể lực của thầy không thể tiếp tục chống đỡ, sợ thầy cứ như vậy sẽ có ngày ngã gục tại phòng làm việc của mình vì lao lực.

Sợ thầy nghĩ tới những chuyện trong quá khứ lại áy náy, sợ thầy rơi vào vòng luẩn quẩn của cuộc đời, sợ thầy sẽ biến thành một con người khác.

Thầy làm sao biết được, con đã sợ hãi những gì.

Mông Giản nhẹ lắc đầu, lời nói ra cũng nặng nề thêm vài phần.

“Thầy, hơn mười mấy năm trôi qua, những khổ sở thầy chịu đựng con đều hiểu. Người đó đối xử với thầy thế nào, con cũng rõ ràng hơn ai hết thảy. Con nói một câu ích kỷ — không đáng để làm vậy đâu thầy.”

Bàn tay đang nhẹ nhàng xoa tóc Mông Giản thoáng chốc khựng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc