TRÁC PHÁC

Trong nhà cuối cùng chỉ còn lại Cao An và Tề Thời Sâm.

Cao An dựa vào bàn phía sau, thước trong tay chấm đất, không nói một lời mà nhìn thiếu niên đang liên tục lau mô hôi kia.

“Làm gì nóng đến vậy?”

“Thầy –” 

Lời này hiển nhiên không có cơ hội nói tiếp, bởi vì ngay sau đó Tề Thời Sâm đã nghe thầy hỏi một câu – “Có chuyện muốn nói sao?”

Chưa kịp phản ứng lại, Tề Thời Sâm đã thấy thước trong tay Cao An chỉ về phía sofa, “Cúi xuống nói.”

Có nam hài tử nào từ nhỏ đến lớn chưa từng bị trưởng bối đánh qua, Tề Thời Sâm vừa nghe Cao An nói hai từ “cúi xuống” này, đã biết thầy tính làm gì. Sắc mặt cậu nháy mắt nhợt nhạt, lui về sau hai bước, lắc đầu.

Cao An nhìn cậu, xoay người nâng chung trà lên uống thêm một ngụm.

“Lần đầu con đến tìm, thầy đã nói trước, làm học trò của thầy rất vất vả. Là con son sắt một lòng hứa hẹn nói rằng mình có thể làm được. Nay chuyện tới trước mắt, con lại cảm thấy không thể sao?”

Nháy mắt trong lồng ng.ực Tề Thời Sâm lấp kín bởi sự thôi thúc không hề nhẹ. Cứ như vậy, cậu khó lòng trốn tránh được việc này. Tề Thời Sâm c.ắn môi dưới, động đậy người, chầm chầm bước qua. Cậu nhìn độ cao của sofa, thầy lại không nói phải nằm sấp, vậy nên Tề Thời Sâm mang hai tay chống xuống mặt đệm, cúi người xuống tạo thành một vòng cung.

Cậu nói, “Con làm được.”

Cao An không nói chuyện, đi tới, dùng thước gõ gõ cậu, “Con muốn để thầy đánh con hay là thầy đánh vải quần đây?”

Nghe được lời này, Tề Thời Sâm trên mặt chính thức không còn một chút huyết sắc, khẩn trương nhìn về phía Cao An, “Lão sư, thầy tốt xấu cũng chừa cho con chút mặt mũi…”

“Thầy đương nhiên đã cho con mặt mũi.” Cao An nâng tay lên, một thước vừa dày vừa nặng đánh thẳng xuống mông Tề Thời Sâm, “Nếu thầy không giữ thể diện cho con thì giờ phút này trong phòng vẫn còn một Mông Giản đang đứng ở đây. Tề Thời Sâm, con đừng nghĩ đến việc đòi hỏi thêm…”

Cao An đang nói lại dừng, thước trên tay lại liên tục đánh xuống, đầu thước đánh vào lớp vải bên dưới tạo thành từng tiếng trầm vang.

“Thầy quả thực có rất nhiều thời gian.”

Dù sao vẫn là bị ăn thước, tư vị không dễ chịu chút nào. Từng thước nghiêm khắc đánh xuống đều mang theo đau đớn, cuồn cuộn kêu gào. Người của cậu cũng giống như sắp hỏng tới nơi.

Tề Thời Sâm hít sâu hai hơi, nhắm chặt mắt chịu đựng.

Cậu nỗ lực suy nghĩ thật nhiều đến những việc không giống hiện tại.

Ví dụ như lúc nhỏ chơi cầu trượt đá bay người bạn đang ở phía trước. Hay là lúc cấp hai cậu lén lút mang chén trà của lão sư đổi thành rượu trắng…

Đau…

Mặc cho Tề Thời Sâm nghĩ đến chuyện khác để phân tán sự chú ý, cũng không cách nào quên đi cảm giác ê ẩm trên mông vào lúc này.

Cả đầu chỉ toàn nghĩ đến việc phía sau đau đến mức độ nào. Tề Thời Sâm bỗng ý thức được, bị đánh nhiều như vậy căn bản vẫn không tính số. Mà cậu tất nhiên không thể chọc nổi lão sư. Có học trò nào nháo thắng thầy mình đâu?

Tề Thời Sâm rốt cuộc cúi đầu, cười khổ một tiếng, “Thầy…”

Phía sau, thước vẫn không ngừng đánh. Nhưng Tề Thời Sâm biết Cao An nghe được, vì thế nói tiếp, “Thầy đừng đánh… Chờ con bỏ quần ra rồi lại đánh…”

Quả nhiên, thước dừng.

Tề Thời Sâm lại cười khổ, yên lặng mà đứng dậy thực hiện lời nói của mình. Nút thắt được gỡ ra, vải quần cứ thế trượt xuống đầu gối, cậu lần nữa cúi xuống sofa, nhắm mắt lại.

Thật sự không còn chút tôn nghiêm nào.

Thước lần nữa phất lên trên, so với lúc nãy càng khó nhịn đau hơn. Cậu trực tiếp k.êu rên thành tiếng, đột nhiên nghe được thầy hỏi mình, “Con cảm thấy thầy làm nhục con?”

“Không có.” Tề Thời Sâm nhắm mắt, thanh âm suy yếu đi ít nhiều, “Chỉ cần thầy cảm thấy con sai, đáng phạt đáng đánh thì bất luận thế nào, đều không phải. Có làm nhục con hay không là từ tâm tư của thầy.”

Cao An nhìn cậu một cái, “Thầy đã từng nói, lá gan của con cũng thật lớn. Cái gì cũng dám trực tiếp nói ra với thầy.” 

Tề Thời Sâm căng thẳng thân mình. Hiển nhiên chỉ trong nháy mắt, phía sau lại trúng thêm vài thước.

“Nhưng thầy cũng cảm thấy khá ổn.”

Tề Thời Sâm suy yếu mà cười.

“Hiện tại chúng ta nghiêm túc nói chuyện. Tiết học hôm đó của Mông lão sư, con đang làm gì?” 

Tề Thời Sâm ăn gan hùm gan beo đột nhiên trầm mặc hai giây, tới tận khi thước đánh xuống một cái nhắc nhở mới khó khăn trả lời, “Con… thất thần.”

Cao An giơ thước lên, đánh xuống mấy cái, không nhanh không chậm hỏi chuyện, “Đang nghĩ về việc gì?”

Cao An cười thành tiếng, tăng thêm hai phần lực, đánh xuống mấy cái mạnh.

Tề Thời Sâm đau đến cong sống lưng, trên người toát ra một tầng mồ hôi. Trông cậu chẳng khác nào chú cá nhỏ vừa bị lôi từ trong nước ra vậy.

“Có nói hay không?”

“Nói… Con nói.” Tề Thời Sâm dừng lại hai nhịp, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt.

“Mấy hôm trước….. con gặp được một bạn nữ… Tính cách khá đặc biệt, mấy ngày qua vẫn đang nhắn tin với con. Con cảm thấy rất có hảo cảm với bạn ấy.”

Không chờ Cao An nói chuyện, cậu đã tự mình tiếp tục, “Thầy, con hiểu được. Đi học còn nghĩ tới những chuyện này là không đúng. Lại còn trong tiết của sư huynh. Con chịu phạt… Sẽ không tái phạm.”

Cao An đột nhiên tức giận, hung hăng đánh xuống một thước, trách mắng, “Nếu không phải tiết của sư huynh thì làm vậy cũng được có phải không?”

Tề Thời Sâm bị đánh, đau đến mức trước mắt đã thành hai mảng đen kịt, cố gắng lắc đầu, “Không được…”

“Đi học nghĩ lung tung. Tan học viết bài loạn xạ! Con đọc sách đúng là ít quá rồi!”

Cao An một bên vừa nói, một bên vừa đánh xuống mông Tề Thời Sâm.

Cậu nào dám nói thêm điều khác. Nỗ lực khống chế bản thân không lộn xộn đã là cực hạn rồi.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã đánh bao nhiêu cái. Cao An rốt cuộc ngừng tay, nhìn tới học trò mới nhận hôm qua đã sớm chịu đựng không nổi nửa khụy chân chịu đựng trách phạt của anh.

Cao An rốt cuộc không vung nổi thước lên nữa. Anh nhắm mắt, trầm giọng than một tiếng.

“Đã biết sai chưa?”

Tề Thời Sâm khống chế tâm tình, chậm chạp gật đầu đáp, “Con biết sai rồi. Không dám, không dám nữa.”

Lần đầu tiên cậu bị phạt mà lại không dám chạy trốn, không dám tránh né. Thầy nói cúi người là cúi người, nói bỏ quần là bỏ quần, thật sự chuyện này không dễ dàng chút nào đối với Tề Thời Sâm. 

Cao An nhíu mày nhìn cậu hai giây, rốt cuộc hoà hoãn không ít, “Đứng lên đi.”

Lời này của thầy vừa ra khỏi miệng. Tề Thời Sâm đã thấy cả người mềm xuống, thật lâu sau nhờ vào cánh tay thầy đỡ cậu mới đứng lên được. Sau khi sửa sang lại trang phục, Tề Thời Sâm đứng trước mặt thầy, hốc mắt ửng đỏ.

“Con, chút nữa về con sẽ sửa bài làm ngay…”

Cao An “ừ” một tiếng, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc đưa cho cậu, “Về nhà tự mình bôi. Nếu có gì bất tiện thì ngày mai đến tìm thầy, thầy giúp con.”

Tề Thời Sâm cầm lấy thuốc thầy đưa cho mình, cẩn thận nhìn lại. Cậu vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt đã chạm vào khóe mắt cong cong của thầy. Vì vậy Khi Sâm thành khẩn, thẳng thắn nói, “Làm được học trò của thầy quả thật gian nan. Con cảm nhận được rồi.”

“Nhưng con sẽ không lùi bước.”

Bình luận

Truyện đang đọc