TRÁC PHÁC

Dung lượng não của Ôn Cảnh Thước không đủ để cậu lập tức lý giải được những từ này. Cậu chậm chạp đối diện với ánh mắt của lão sư ngơ ngác phát ra một tiếng, “A?”

“Con a cái gì?”

“Con… không hiểu.” Ôn Cảnh Thước chớp chớp đôi mắt, cũng không biết nên nhìn về phía ai, ấp úng như một hài tử ngốc nghếch.

Mông Giản quả thực có chút không biết nên nói gì. Mông Giản từng cho rằng bạn tốt Thẩm Thanh Thành của mình đã là người cà lơ phất phơ nhất trên đời này rồi. Nào ngờ đâu, gen di truyền của họ cũng quá tốt rồi đi.

Mông lão sư mất một lúc mới điều chỉnh lại được tâm thái, hỏi học trò, “Thẩm Thanh Thành từng nói cho con chuyện của thầy rồi, đúng không?”

Ôn Cảnh Thước như cũ ngốc ngốc đáp lại, “Có một chút……”

“Cậu ấy đã nói chuyện gì rồi?”

Nói chuyện gì? Ôn Cảnh Thước tỉ mỉ hồi tưởng lại. Trước lần khai giảng sau kỳ nghỉ này, biểu ca của cậu thường xuyên tới nhà cùng cậu trò chuyện. Thẩm ca ngàn dặn dò vạn dặn dò rằng lão sư của cậu khi dạy học dễ mềm lòng ra sao, hiền lành như thế nào.

Vị Mông lão sư trẻ tuổi tài cao, tấm lòng mềm mại như bông hiện tại dưới cách miêu tả của Thẩm Thanh Thành đã trở thành một người đáng để Ôn Cảnh Thước kính trọng, đối đãi chân thành. Ôn Ôn vẫn luôn nghe theo lời biểu ca, tưởng tượng ra dáng vẻ của thầy mình. Nhưng tới khi khai giảng, cậu mới phát hiện, thầy Mông không giống như mình nghĩ lắm – vị lão sư này thoạt nhìn tính tình đúng là tốt thật tuy nhiên cũng có điểm khác. Ví dụ như một ánh nhìn nghiêm khắc của thầy cũng đủ khiến cậu kinh sợ.

Ôn Cảnh Thước bấy giờ mới bừng tỉnh — nguyên lai cừu non yếu thế chính là cậu mới phải. Là cậu đó!

Nhưng những lời này Ôn Ôn nào dám nói, đầu gỗ đôi khi cũng rất lợi hại, chỉ cần nhớ tới ánh mắt kia của lão sư…… cậu liền khiếp sợ, nửa chữ biểu ca nhắc tới cũng không dám lặp lại.

“Thanh Thành ca nói, lão sư là một người tốt.”

Mông Giản đột nhiên không kịp đề phòng bị chính mình huynh đệ thân thiết của mình ban cho cái danh hiệu tối cao này, có chút ngẩn người mất vài giây. Đại khái, Mông Giản cũng nghĩ được hai từ “người tốt” này hàm chứa những chuyện gì phía sau. Mông Giản vì vậy tiếp tục nói chủ đề phía trước.

“Hẳn là con cũng biết quan hệ của Thẩm Thanh Thành và lão sư của cậu ấy như thế nào.”

Ôn Cảnh Thước không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Vừa là thầy, vừa là cha.”

“Thầy muốn nói đến mối quan hệ giống như vậy.” Mông Giản giảng giải, lại tiến lên một bước: “Nhập thất đệ tử. Ngoại trừ đối đãi dành cho học trò bình thường thì còn có sự từ ái bao dung dành cho hài tử. Đương nhiên cũng có yêu cầu khắc khe hơn học trò bình thường, thậm chí còn bị đánh bị phạt. Lão sư trong mắt con cũng không phải có dáng vẻ đạo mạo của thường ngày lên lớp, đời sống thường ngày ra sao, bộ dạng khi giận dữ thế nào,… hết thảy những điều này con đều sẽ biết được. Tương tự như vậy, sinh hoạt thường nhật của con cũng có sự tham dự của thầy. Con cảm thấy bản thân mình có nguyện ý trao cho thầy sự tín nhiệm như vậy không?”

Ôn Cảnh Thước trải qua 21 năm cuộc đời vẫn không đủ để chống đỡ nổi bốn chữ “nhập thất đệ tử” ý nghĩa sâu xa này, càng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày kia sẽ được thầy hỏi mình. Nguyện ý hay không? Ôn Cảnh Thước cũng không thể lập tức nói rõ được.

Nhưng giờ phút này đây, khi Ôn Cảnh Thước nhìn thấy từng tia cảm xúc kiên định trong ánh mắt thầy, bất luận thế nào Ôn Ôn cũng không nói được thành lời từng suy nghĩ trong lòng mình. Cậu ngốc ngốc gật đầu, “Con nguyện ý.”

Khóe môi Mông Giản lập tức hiện ra một nụ cười hiền hòa, giọng nói càng thêm phần ôn nhu, “Ước định này một khi đạt thành sẽ không vì con đã tốt nghiệp, ra trường mà hủy bỏ. Trừ phi sau này trong mối quan hệ của chúng ta có một người cảm thấy không muốn tiếp tục duy trì. Nếu con muốn, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng với nhau, giải trừ ước định.”

Không gian thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.

Cảnh xuân miên man, ánh mắt Ôn Cảnh Thước nhìn về phía thầy. Từng tia sáng mềm mại của bầu trời phủ xuống người thầy trước mắt, khiến cảnh vật xung quanh cũng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. 

Ánh mắt thầy ngời sáng như sao, nhu hòa tựa nước khiến người đối diện không khỏi nghĩ đến cảnh tượng rừng trúc trong núi sâu, có một gian nhà nhỏ, hương trà, tiếng suối phảng phất lay động, bích quân tử một thân áo vải, chậm rãi bước thong dong.

Người như vậy, ai lại không muốn được đi theo đây?

Ôn Cảnh Thước nở nụ cười, suy nghĩ ngổn ngang trong đầu thoáng chốc đều bị cảnh tượng kia thổi bay. Cậu thành kính quỳ xuống, lần đầu tiên trong đời từ góc độ này nhìn lên một người.

“Cảm tạ thầy đã cho con cơ hội, con nguyện ý lấy danh phận đệ tử kính trọng ngài, lấy danh phận nhi tử hiếu kính ngài…”

““—— Lão sư.”

Thời gian tựa như cực kỳ yên ả trôi qua.

Thiếu niên thấp gối, quỳ trước Mông Giản trở nên dần rõ nét, danh xưng vừa cất lên tựa hồ như dĩ vãng hòa hợp, lại cùng dĩ vãng mang theo ý nghĩa sâu xa, khác biệt. 

Trong lòng Mông Giản không khỏi dâng lên những cảm xúc lạ lẫm, cậu bỗng nhiên nhớ tới từng lời ân sư của mình nhắc đến, giờ phút này đây lại trở nên minh bạch rõ ràng.

Tàng ngọc chi thạch vị chi phác, điêu chế đả ma vị chi trác.

Dục nhân thị đối học sinh, trác phác thị đối đệ tử.

Nhị giả tuyệt bất tương bội, khước dã bất thậm tương đồng.

Mỗi phân mỹ hảo đô thị thượng thiên khoan hậu, mỗi đoạn duyên phân giai vi mệnh vận căng tuất.

(Tìm ngọc trong đá gọi là phác, mài giũa tạo hình gọi là là trác.

Dạy thành người là đối với học sinh, trác phác là đối với đệ tử.

Hai điều này tuy không mâu thuẫn, nhưng lại không hề giống nhau.

Mỗi một sự lành đều do trời xanh rộng lượng ban phúc, mỗi một đoạn duyên phận đều vì vận mệnh xót thương.)

———— Hoàn thành chính truyện

Bình luận

Truyện đang đọc