TRÁC PHÁC

Mùa thu tại thành phố A đôi khi cũng không giống với cảnh vật phương Bắc vào thu cho lắm. Thời điểm cây cỏ chuyển màu chầm chậm tới, không khí hài hòa, pha lẫn mấy phần tư thái của mùa thu phương Nam.

Cao An bước vào cửa nhà Mông Giản. Chào đón anh là không khí ấm áp trong gian phòng nhỏ. Trên bàn đặt một nồi lẩu hai ngăn, hai loại nước lẩu khác nhau đang sôi ùng ục, xung quanh là các loại rau ăn kèm và thịt được thái lát. 

Nghe thấy âm thanh vào nhà của thầy, Mông Giản vội rửa tay qua rồi ra ngoài đón tiếp. 

Mông Giản thay thầy mình cởi áo khoác, nở nụ cười như thường ngày với Cao An.

Thầy Cao đưa mắt nhìn người học trò này một cái, sau đó xoay người, vào phòng thay quần áo. Đợi tới lúc anh quay trở lại thì đi rửa tay rồi tiếp tục đứng bên cạnh xem Mông Giản nấu ăn.

Thầy Cao đứng một lúc, lại không nhìn được mà niết niết vành tai của người nọ, “Sao đây?”

Mông Giản cúi đầu, nhấp miệng cười, “Làm lão sư lo lắng, là con sai rồi.”

“Như vậy thì tốt.” Cao An thuận tay vỗ vỗ đỉnh đầu Mông Giản, tâm tình u ám suốt mấy ngày qua rốt cuộc cũng buông được xuống.

Chuẩn bị dùng lẩu, Cao An cũng gỡ kính xuống. Không có lớp kính nghiêm nghị che đậy, đôi mắt của Cao lão sư lại càng thêm phần ngời sáng, tựa như mặt nước trong suốt, tĩnh lặng giữa hồ.

Mông Giản bưng lên món cuối, rồi ngồi xuống chỗ đối diện thầy, mang nước trái cây rót ra, thả rau và đồ ăn vào nồi lẩu, đợi được rồi lại gắp hai miếng vào chén của thầy.

Lẩu vốn là thần khí mùa đông của phương Bắc. Thời tiết mùa thu dùng lẩu thì còn hơi sớm, bên thái dương của hai người cũng lan ra một tầng nhiệt mỏng, tích thành chút mồ hôi.

“Thầy, con muốn nói với thầy một việc.” Mông Giản lấy ngó sen trong nồi ra, chậm chạp gặm một miếng.

Cao An không nghĩ đến việc gì, đầu cũng không ngẩng lên.

“Nói.”

“Con sẽ viết đơn từ chức.”

Cao An ngừng lại động tác trên tay, buông đũa nhìn Mông Giản, sắc mặt lạnh đi.

“Con có một người bạn, gia đình họ mở một công ty tại thành phố A. Lúc trước, cậu ấy muốn con đến viết bài tuyên truyền… Lương thưởng, phúc lợi cũng không tệ lắm.” Mông Giản hạ mi mắt, hơi cười, thanh âm chậm rãi, “Con nghĩ sẽ báo cho thầy biết chuyện này. Sau đó, tối nay hoặc sáng mai sẽ viết đơn từ chức gửi lên trường.”

Cao An hạ thấp tấm mắt nhìn vào nồi lẩu đang sôi kia, biểu tình vừa nghiêm túc lại vừa giống như thật mơ hồ.

“Lão sư ——”

“Con còn mặt mũi gọi thầy là lão sư?” Cao An hỏi lại, giương mắt nhìn về phía Mông Giản, “Một bên gọi thầy, một bên đem lời nói của thầy coi như gió thoảng qua tai. Thầy dạy con như vậy sao?”

Mông Giản cắn cắn khóe môi, thấp giọng nói lại: “Con không đem lời nói của thầy xem như gió thoảng bên tai……”

Cao An cực kỳ lạnh lẽo mà cười một tiếng, nhặt lên đồ gắp, thuận tiện phân phó: “Đi, chính mình tìm tới đồ tới đây. Kiếm thứ gì thích hợp, lát nữa muốn dạy dỗ lại con một trận.”

Hàng mi của Mông Giản lặng lẽ run lên, nghe theo lời thầy mà đứng dậy, khom lưng đi tìm đồ.

Không bao lâu sau quay lại, tay Mông Giản đã nâng lên một cái thắt lưng, khom người đưa qua, “Thầy……”

Cao An nghiêm túc gắp tần ô đã được trụng qua nước lẩu, từ từ thưởng thức, mười mấy giây sau, mới giương mắt lên hỏi, “Làm gì?”

Mông Giản hiển nhiên ấp úng: “Con tìm đồ mang tới…”

Vẻ mặt Cao An hơi khó hiểu, “Tìm cái này tới làm gì?”

“Lão sư……” Khuôn mặt Mông Giản đỏ đến mức có thể nặn ra máu, vài giây sau phát giác lão sư cũng không tính toán buông tha mình, đành phải trả lời lại bằng thanh âm bé xíu như tiếng muỗi vo ve, “Đồ để thầy phạt con.”

Xoang mũi Cao An phát ra một tiếng “hừ” lạnh, tay anh vẫn bận rộn gắp thức ăn trong nồi, “Quỳ xuống, chờ.”

Mông Giản cắn môi dưới, lùi ra phía sau một bước, nghe theo lời thầy quỳ xuống, hai tay nâng thắt lưng đưa lên cao. 

Mông Giản không phải người hay chú ý tới quần áo của mình, chỉ có giày da và thắt lưng là được chú trọng, mua loại chất lượng tốt, khá đắt tiền, dùng loại da trâu cao cấp để làm. Giờ phút này chính Mông Giản cầm lên còn thấy độ dày nặng áp lên tay.

Nhưng Cao An giống như đã quên mất trong phòng còn có Mông Giản, không chút hoang mang mà an ủi bao tử đang trống rỗng của mình. Rau trụng và thịt mỏng được gắp từ trong nồi ra, chấm vào nước chấm, khi ăn vào lại rất hợp khẩu vị. Các loại viên thả lẩu lại được Cao An lấy ra, mỗi thứ một chút, từ từ dùng thử. Qua một lúc lâu sau, thầy Cao cuối cùng cũng đứng dậy nhưng không bước tới chỗ Mông Giản mà lấy ra một chai rượu vang đỏ được cậu học trò này cất giữ cẩn thận. Cao An nhìn kỹ chai rượu nọ, sau đó trở về chỗ ngồi xuống chỗ cũ. 

Ăn được lửng bụng, anh mới dừng đũa, nhìn lại một bàn thức, không khỏi sinh khí.

Mông Giản đột nhiên chuẩn bị một bàn đồ ăn thơm ngon, lại không tiếc nói ra mấy lời làm Cao An tức chết.

Hít sâu một hơi, Thầy cao bắt đầu hỏi, “Mấy năm nay, con đã bị thầy phạt vì những lý do gì?”

Mông Giản đang cắn chặt răng thoáng buông ra một chút —— thắt lưng quá nặng, giữ lâu trong thời gian dài thật sự có chút khó cử động, nghĩ nghĩ, mềm mại mà cười, “Phần lớn đều là vì bì tập làm chưa tốt, còn không là do cách nói chuyện làm thầy tức giận, còn có một lần… là do không nghe lời thầy, tranh luận với thầy.”

Cao An đảo qua chiếc đũa đang cầm, không để ý mà cười, “Cũng không dễ dàng gì. Nhiều năm như vậy, chỉ tranh cãi với thầy một lần.”

Bỗng nhiên thầy Cao nhìn sang Mông Giản, “Ba, bốn ngày nay, so với những năm trước đã cãi được hơn bốn lần rồi. Đúng không?”

Trong lòng Mông Giản âm thầm kêu khổ. Thật sự mấy ngày nay Mông Giản nào dám tranh luận, anh chỉ nghĩ rằng không thể để thầy an bài cho mình mãi được —— đương nhiên anh cũng có chỗ không đúng.

Mông Giản hít sâu một hơi, gật đầu, “Dạ phải.”

“Thật tốt.” Cao An buông đũa, “Còn nhớ rõ lúc trước thầy đã nói với con thế nào không?”

“Nghiêm túc nhận sai, thầy sẽ phạt con. Không chịu nhận sai-” Cao An nhìn vào Mông Giản, nói tiếp: “Vậy thì cứ quỳ ở đó cho thầy.”

Dẫu đã đoán trước được lời này, Mông Giản nghe xong, vẫn không kìm được mà run lên cầm cập.

——————

Bình luận

Truyện đang đọc